Chương 24: Thuyền sao? Đóng là được!
“Bớt 1 Denarius vàng tôi mua cả 14 người này!” Giọng lanh lảnh của một cô gái trẻ đang ra giá.
Hôm nay để mang Sara đi mua nô lệ thì Phủ cũng phải đầu tư một lần, từ quần áo đến trang sức cũng phải chuẩn bị cho cô gái này. Sara nói đúng, nếu muốn nàng thay Phủ trả giá mua bán hay giao dịch thì phải thay đổi, nếu để một nô lệ làm điều này chắc chắn sẽ bị đám thương nhân kia chèn ép. Vậy nên Sara hóa trang thành.... vợ của Phủ, ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, tư thế lại kiênh kiệu bà chủ chua ngoa đi khắp nơi trong chợ nô lệ tìm người này mua người kia.
Thuật có chuyên nghiệp người, Phủ đi theo mà hoa mắt chóng mặt, hắn có một câu hỏi trong đầu. Cô bé này từ 13 tuổi đã bị làm nô nệ 4 năm nô lệ thì học được cái gì thương nhân?
Có lẽ là bản năng hay dòng máu thương nhân trong người đi.
Chỉ thấy nàng chống nạnh gân cổ cãi nhau với đám buôn nô lệ, chê cái này hạ cái kia để ép giá thật là không thể tưởng tượng nổi... nhìn cũng rất có vị đấy. Phủ cươi cười... may mà hắn có nô lệ tốt như nàng.
“Thành giao!” Cô gái đon đả đồng ý.
Tên thương nhân nghiễn răng tỏ vẻ mình vừa bị hớ.
“Tiền của ông đây”
Nói xong cô ném cho đối tác một túi nhỏ, bên trong có tiếng kêu lách cách.
Gã chủ nô kiểm tra số tiền, thấy đủ hắn buộc kĩ rồi cất trong túi áo như sợ mất, đi đến chỗ cũi gỗ mở cửa xua phẩy phẩy tay.
“ Tên nô lệ này của cô, tôi thật quá sợ hãi cô rồi.... người đâu mà ... kinh khủng... chồng cô hẳn là rất đau đầu đấy” Tên thương nhân nô lệ hậm hực.
“Ông nghĩ tôi không biết với giá đó ông vẫn lãi gấp đối?” Sara cũng không vừa khi đốp chát lại.
Đây là tên nô lệ cuối cùng mua được về rồi, một đám gầy trơ xương, không hiểu làm được gì. Nhưng Sara nói hãy tin tưởng nàng những người này rất hữu dụng. Phủ nửa tin nửa ngờ, nhưng hắn không có cách, chỉ có Sara mới có thể làm được buôn bán như vậy, Phủ mà mở mồm nói chuyện sẽ lộ ngay.
Mấy hôm trước khi lên kế hoạch dựng độ lính đánh thuê thì nàng giúp Phủ kiểm kê lại tài sản. Không động thì thôi, động vào thì Sara mới tá hỏa lên vì ông chủ quá giàu.
Mấy đồng Denarius vàng vứt lăng quăng trong nhà làm sao so sánh cùng một đám vòng vàng xích vàng to tổ tảng mà ông chủ đào dưới đất lên. Cuối cùng sau khi mang đi bán cho một tiệm cầm đồ người Do Thái thì được tròn 34 đồng Denarius vàng tổng tài sản, chủ yếu là đống trang sức vàng mà Phủ đeo trước khi xuyên.
Để hình dung thì gia đình bình thường 4 người sống ở Genoa 1 tháng cần 3 Denarius bạc chi phí sinh hoạt. Còn 1 Denarius vàng đổi được 50 Denarius bạc.
Sara trong đầu có một câu hỏi, ông chủ của nàng có vấn đề về thần khinh không? đã có nhiều tiền như vây còn sống trong rừng với túp lều lụp xụp? Cả ngày đi săn để kiếm ba cái đồng bạc vụn?
“ Ông chủ, có chừng này tiền thì làm ăn buôn bán sẽ tiền đẻ ra tiền . Cần gì đi săn?” Sara lúc đó lấm lét hỏi.
“ Cho em đi làm cái buôn bán, đẻ được càng nhiều tiền càng tốt, dạy anh cách đẻ tiền, thăng em lên làm Cun Anh không cần làm Tróc nọi... à không cần làm nô lệ” Đấy là câu trả lời mà Sara nghe được.
Cho nàng quản tiền, không cần làm nô lệ? Còn cun anh- tróc nọi nàng không hiểu, nhưng ông chủ hay nói những thứ kỳ quái nàng quên rồi.
Không còn là nô lệ còn quản tiền.... ấy không phải là vợ thì là gì... hai đứa ở cùng nhau lâu ngày lửa gần đống rơm lâu ngày đã sớm sinh h·ỏa h·oạn nhưng nàng nghĩ thân làm nô lệ nên có bị đè ra ấy ấy cũng là bình thường nếu giải trừ thân phận vậy thì càng tốt!
Sara càng nghĩ càng sướng, tự nhiên thấy ông chủ nhìn cũng đẹp trai ghê ta.
Quay lại bến cảng, Phủ dắt theo 14 tên nô lệ hơi gầy gò đi mua quần áo chứ nhìn đống rẻ lau mấy ông mặc kia ngửi không có được, hẳn là bọn này không được tắm táp gì rồi.
Đáng ra đầu tiên Sara đề nghị mua nô lệ Ai Cập vì những người này dễ quản lý hơn, nhưng nô lệ bậc cao biết về công nghệ mà Phủ cần lại là người có gốc gác các vùng Đông La Mã Đế quốc này đang đánh nhau cùng Bulgaria cho nên tù nhân c·hiến t·ranh là nhiều, nhiều người bị bán làm nô lệ.
Tám đên Ai Cập toàn là chiến binh thua trận b·ị b·ắt làm nô lệ tuy gày còm ốm yếu nhưng Phủ kiểm tra bọn nay vết trai sạn trên tay cùng các vết sẹo đao kiếm trên người thì hẳn là chiến binh tốt cả, còn 4 tên Đông La Mã người cũng là chiến binh, nhưng theo Sara nói trước khi đi lính bọn họ có nghề nghiệp trong tay, là hai thợ rèn và hai thợ mộc.
Tiền là do Sara cầm và quản, Phủ không động vào, so về độ n·hạy c·ảm về tiền bạc hắn không phải một góc của cô gái này.
Sara tìm đến môi giới là người Do Thái, tiếp tục mua một khu căn hộ giá rẻ nằm khá lẩn khuất trong thành Genove. Nơi này hơi tồi tàn nếu so mặt bằng chung của thành phố nhưng bù lại đủ rộng và đủ yên tĩnh..
“ Ông chủ…” Sara mở miệng.
“ Cho em làm cun anh, không cần gọi ông chủ. Gọi ta Diago được rồi” Phủ lên tiếng nói.
Sara bối rồi vân vê góc áo mặt đỏ lửng lên, không hiểu cô thiếu nữ mơn mởn xuân xanh này đang nghĩ gì, giờ tự nhiên bày đặt xấu hổ, con người ta khi yêu nó bất bình thường là vậy.
“ Được rồi… ông… Diago. Chuyện thành lập lính đánh thuê anh tính mua v·ũ k·hí hay sao, nói thật chúng ta có nhiều tiền nhưng mua v·ũ k·hí là sẽ cạn kiệt, không phải anh muốn học về v·ũ k·hí sao? Nơi này có hai thợ rèn hai thợ mộc người Đông La Mã. Mua nguyên lêu về thì bọn họ có thể làm v·ũ k·hí. Áo giáp da thì phải mua, chúng ta không có thợ thuộc da” Sara nói một đống lớn..Phủ hiểu được 6-7 phần trong đó.
Phủ hai mắt sáng lên, hấn không phải cần v·ũ k·hí, mà cần là cần cách chế tạo v·ũ k·hí. Vô hình chung cách làm tiết kiệm của Sara phù hợp yêu cầu của Phủ.
“ Đồng ý… thế còn chuyện tiền đẻ ra tiền?” Phủ thắc mắc chuyện này. Thương nghiệp, buôn bán là thứ không có trong từ điển hiểu biết của Phủ.
“ Muốn buôn bán nhỏ trên đất liền cần gia súc thồ hàng như ngựa lừa, chúng ta có thể mua hang từ bến cảng rồi chuyển sâu vào nội địa kiếm lời, đám nô lệ mới mua sẽ là bảo vệ. Còn muốn kiếm lời hơn thì chúng ra phải có tàu biển, đi biển buôn bán mới kiếm lời nhiều. Tàu biển đắt lắm, mua rồi chúng ta không có tiền buôn bán”
“ Tàu….? Đi trên nước ấy hả?” Phủ hỏi lại, đây chẳng phải là thuyền độc mộc của Việt Thường hay dùng sao?
“ Đúng vậy” Sara trả lời.
“ Có gì khó đâu, làm tàu biển là được” Phủ khinh thường.
Sara choáng… đóng tàu.?
“ Ông chủ, ngươi biết đóng tầu sau?”
“ Gọi Diago… biết sao không biết, chả không đơn giản là…” Phủ nói ra cái thuyền độc mộc của mình.
Sara ôm bụng cười lăn nàng lăn lên cái giường gần đó mà cười… cười c·hết đi sống lại.
Dám cười… Phủ đen cả trán… cô nàng này cần dạy dỗ. Dám cười ta …Phủ lao đến..
Cười to … im bặt… hổn hển… rên rỉ..
Đám nô lệ đang ăn uống tắm rửa bên ngoài vểnh tai nghe nhưng chịu thôi, các ông chủ thời này là vậy, dâm dật xa xỉ là bình thường…
Một lũ nô lệ đã được tắm rửa thay quần áo mới ngắn tay đóng khố vạt ái quá bắp đùi, chân có đi dép dây bện. Cả đám hộ tống “ Vợ chồng” ông chủ trẻ đi ra bến cảng…
“ Mẹ ơi….”
Phủ thốt lên khi nhìn thấy công xưởng đang đóng những chiếc thuyền khổng lồ… bên ngoài biển những con thuyền to lớn đang tới lui tấp nập….
Độc mộc thuyền… đâu rồi…