Chương 23: Thích nghi
Một thứ có kích thước vĩ đại hơn tất cả những gì Phủ từng thấy, so với nó thì thủ phủ của Việt Thường Bộ, Cửu Chân Bộ chỉ như những khu ổ chuột dành cho bọn tróc nọi.
Thậm chí thành trì lớn nhất Âu Lạc là Cổ Loa Thành khi đem ra so sánh thành phố trước mặt hắn có vẻ ngang hàng nhưng Phủ biết sau lớp tường thành ở đấy toàn đồng ruộng, có nhà nhưng là nhà đất nhà gỗ. Còn kia nhà gạch san sát, nên biết chỉ vương cung Âu Lạc mới được xây bằng gạch thôi.
Từ trên núi nhìn xuống Phủ có thể thấy lườm lượp tàu thuyền đi ra đi vào khỏi bến cảng, những con người dưới tầm nhìn của hắn chỉ bé tí như kiến nhưng đàn kiến này đông đến đáng kinh ngạc.
Phải một lúc sau hắn mới bình tĩnh lại được, Phủ chuyển từ choáng váng sang hưng phấn. Hắn là người ham học hỏi, thành phố này lớn ắt hẳn phải có nhiều thứ có thể học được.
Ông kễnh nghênh ngang cầm rìu xuống núi, trên lưng cõng đống củi vừa chặt vội như tiều phu, à không thằng này tính làm tiều phu thật.
Hắn có vàng c·ướp được từ tên trộm kia cùng với mấy cái vòng cổ vòng tay mang theo nhưng hồi xưa b·ị t·hương nhân Tần nó lừa cho mấy lần rồi, nên trước khi xác định được giá trị của mấy món đó thì hắn chặt củi đi bán vẫn hơn, trời đang rét vỡ mồm thế này hẳn phải đắt khách lắm chứ.
Nhưng bi ai là khi vào thành phố hắn mới phát hiện ra mình không hiểu ngôn ngữ ở đây, họ cứ bô lô ba la loạn cả óc lên. Nhưng hắn rất nhanh trí nghĩ ra một cách, đó chính là giả câm và âm thàm quan sát hành động của mỗi người . Nói thật là may phúc tổ cho Phủ, người dân ven vùng Địa Trung Hải này chưa có nhìn thực sự người Đông Á bao giờ cho nên không nhận ra hắn là kẻ lạ mặt.
Thứ nhất người Ý cũng có nhiều người tóc màu đen, mắt màu đen, da của Phủ hơi đen nhưng không đủ để đen như đám nô lệ Bắc Phi, hắn chỉ được xếp vào cháy nắng hạng nặng ở đây. Thêm vào đó Phủ đội mũ, tóc cũng ngắn cho nên không có mấy sai biệt, nếu không chắc c·hết rồi.
Đang mải quan sát mọi người, đống củi để trước mặt, bỗng nhiên có một người đàn ông đi đến trước mặt hắn ngắm nghía đống củi, nhấc nhác ước lượng sau đó leng keng ném xuống đất mấy thứ kim loại sau đó rời đi....
Phủ không phản ứng, chỉ sấu mình sau cái mũi cao cùng ngồi bên đường tiếp tuc quan sát. Tất nhiên mấy viên kim loại trò dẹt kia bị hắn thu vào người, hắn biết thứ này là tiền. Ở doanh trại Lê Hoàn trước kia hắn từng gặp, có điều tiền ở đây không có lỗ, phía trên tiền có hình đầu người nổi lên mà thôi. Trong túi của tên Tróc nọi c·hết cóng cũng không thiếu thứ này.
Có tiền hắn bắt đầu quan sát người dân nơi này cuộc sống, nhìn từng cử chỉ mà học... Học cách dùng tiền đổi lương thực ( bánh mì) dùng, tiền đổi dụng cụ...mua quần áo.... nói chung đây là một nơi có tiền thì làm gì cũng được.
Nguyên tháng tiếp theo cuộc sống của hắn chỉ loanh quanh trong việc lên núi chặt củi mang xuống bán lấy tiền cùng quan sát người xung quanh, hắn cố gắng học ngôn ngữ ở đây nhưng lại giả câm giả điếc nên không mấy tiến triển.
Phủ tự xây nhà trong rừng, chặt cây xây nhà bên môt con suối, nhà gỗ. Chỉ mò xuống khi có chuyện cần. Hắn đã mua được rất nhiều dụng cụ từ chỗ tiền của tên nóc trọi c·hết như dao búa rìu lớn, thậm chí cung tên nhỏ đi săn, mà săn thì Phủ nhất bá, nơi này không có thú dữ mạnh nhất chỉ có sói, nhưng phủ chúa leo cây nê không sợ, hươu nai thi thoảng hắn cũng phục g·iết được vài con.
Rồi cái gì đến cũng phải đến phủ bị lính La Mã bắt khi mang thịt thú rừng vào thành buôn bán, hắn không biết rằng nơi này mọi thứ đều có luật cả, thú rừng cây rừng cũng thuộc lãnh chúa nơi này cai quản. Muốn khai thác phải đóng phí, mỗi sản phẩm đều phải đóng thuế.
Nhưng thằng này hay lắm, đã giả câm còn giả điếc đặc thi thoảng vươn cổ lên nghe tên lính La Mã đang hò hét luật vào tai hắn.
Phủ không biết đây là xã hội văn minh La Mã, chỉ cần hắn không phải nô lệ, không có dấu đóng lô lệ trên bắp tay, lại có giấy tờ tùy thân thì hắn là công dân La Mã và được hưởng rất nhiều quyền lợi, cho dù có phạm luật cũng là được xét xử công bằng.
Giấy tờ thì Phủ biết, nhiều ngày hắn quan sát thấy đám binh sĩ này khi khiểm tra ai đó, người đó sẽ giơ một bảng giấy trong người. Mà thứ này phủ cũng có từ tên nô lệ kia. Phủ không biết thằng khốn kia vì muốn thoát khốn ngay cả giấy tờ cũng làm giả được, phải nói là nhân tài.
“Diago(tên giả trên giấy tờ của Xaolongti) anh bị phạt 9 Denarius bạc vì tội săn bắn trái phép, nếu muốn hành nghề thợ săn phải đóng chi phí 5 Denarius bạc môt năm, và phải chịu thuế trên đầu sản phẩm săn bắn cũng như khai thác trong rừng” Tên lính điên cuồng la lớn.
Nhưng Phủ làm sao hiểu được, hắn chỉ có lắc lưa lắc lư.
Tên lính hết cách đành dùng gỗ than vạch cạch trên đất hình vẽ mô tả Phủ phải đón tiền, chỉ chỉ lên rừng sau đó lại vẽ vẽ săn bắn vẽ vẽ đóng tiền, phải nói anh lính này có tâm.
Phủ đem tiền đồng đưa ra nhưng tên lính lắc đầu ý bảo không đủ.
Chuyện đến đường cùng Phủ đành lôi ra đồng tiền vàng ủa tên nóc trọi. Vậy là khi Phủ rời đi hắn có cả một nắm tiền bạc thối lại cùng một giấy tờ chứng nhận thợ săn. Thợ Săn Diago.
Sau lần này phủ hiểu, nếu còn tiếp tục không hiểu tiếng hắn sẽ chắc c·hết cho nên... Mua nóc trọi.
Phải sau khi lần mò nơi này hắn biết nơi này bán nóc trọi khắp nơi trong những cũi gỗ như súc vật.
Chọn một nữ nô lệ (thay cách gọi cho dễ đọc) có vẻ không mấy sức phản kháng, tên chủ nô ra hiệu 4 ngón tay nên Phủ ném thẳng cho hắn 4 đồng bạc rồi túm lấy dây trói cổ mang về căn nhà trên núi. Gã chủ nô kia thấy thế thì tiếc lắm, 4 đồng là hắn nói thách ai ngờ Phủ trả luôn, kể mà lúc đó hắn chìa cả 10 ngón thì khéo thằng khù khờ kia cũng đưa 10 đồng.
Kể từ đó là quãng thới gian mấy tháng mùa đông tiếp theo hắn chính là cùng nô lệ đi săn và học tiếng nói người ở nơi này, thậm chí học cả chữ viết, tính toán. Vì cô gái nô lệ thực sự rất thông minh.
Học nói học chữ khó khăn, cả hai đều phải dùng ngôn ngữ cơ thể để miêu tả hành động sau đó cô bé nô lệ dạy cho Phủ hiểu hành động đó phát âm ra sao. Đôi khi có những hành động khó thì phải vẽ tranh mới được.
Tất nhiên Phủ là kẻ thông minh, và cô nô lệ thực sự cũng không tầm thường cho nên tiến bộ của hai người rất nhanh.
Những từ bình thường mô tả hành động hằng ngày như: Đi ăn, cầm, nắm, ngồi, nghỉ, nấu cơm..v.v.... học rất nhanh có thể thành. Nhưng những từ mang tính trìu tượng thì khó hơn rất nhiều, đôi lúc rất dễ hiểu sai, ví như buồn, vui tức giận thì đơn giản để học. Nhưng những từ như “ Khả thi” “ hợp lý” “nghi ngờ”... v.v.... thì cần một hệ kiến thức từ vựng đủ mới giải thích nổi.
Tuy khó khăn, thế nhưng mỗi ngày mười từ mới đặt ra mục tiêu, Phủ lúc này đã có thể nói và hiểu khá khá con người ở đây nói chuyện.
Thứ Phủ học được từ nữ nô lệ nhiều nhất lại là toán học, ở Thường Việt cũng có thuật số, bắt nguồn từ mai rùa ngọc mà Bộ lạc Việt Thường có trình độ nghiên cứu thuật số rất cao. Nhưng nữ nô lại dạy cho Phủ về con số Ả Rập với hệ chữ số khá dễ tình toán, tiện dụng. Phủ học rất nhiều về số học từ đây.
Nói về nữ nô lệ, Phủ biết tên cô ta là Sara Bas Seidman, một dân tộc có tên Hebrew gì đó, nàng ban đầu là con gái của kẻ bán vải, sau đó người cha của nàng bị tặc c·ướp g·iết c·hết. Gia đình rơi vào “ không có tiền” “ nợ nần” cho nên nàng bị bán làm nô lệ rồi đến nơi này Cảng biển Giờ Noa.
Sara nhớ lại ngày đầu tiên cô gặp vị chủ nhân trẻ tuổi này ngày đó nàng đang nằm cuộn tròn trong cũi vì lạnh thì có một người thanh niên ăn mặc “sang trọng” chỉ thẳng vào cô, vậy là Sara gày như que củi xấu xí bẩn thỉu được mua đi.
Vốn dĩ Sara sức khỏe không được tốt, cho lại không xinh đẹp cho nên không được khách mua để mắt, không ngờ ngày hôm đó lại có người chọn nàng.
Chủ nhân mới này lúc đầu rất thô bạo, hắn túm cổ cô lôi đi như con chó rách lên một căn nều gỗ trên núi.
Lúc đầu Sara cũng rất lo sợ, vì chủ nhân nhìn thật hung bạo, thế nhưng ở lâu cùng nhau thì Sara mới hiểu, vị chủ nhân kỳ quái công dâ La Mã nhưng không biết tiếng La Mã này thực tế lại là một người rất dễ chịu. Nàng ở đây chưa từng bị h·ành h·ạ hay đ·ánh đ·ập gì, công việc của nàng cũng chỉ là làm việc nhà, cùng dạy chữ, dạy tiếng, dạy toán cho chủ nhân mà thôi.
Thật sự Phủ kiếm mớ hời, nô lệ có trình độ học vấn cao như Sara đi đâu mà có, sở dĩ Phủ đối xử tốt với Tróc Nọi của mình vì lần trước không may để c·hết một Tróc Nọi khiến hắn nhận ra Tróc Nọi nơi này yêu lắm, không cẩn thận là c·hết sạch sẽ.
Mùa đông nơi này cũng tó “tuyết” rơi lác đác, đây là mùa mưa của mùa đông, lúc này Phủ đã hiểu nó là gì.
Việc săn thú của Phủ vẫn tiến triển rất tốt, hắn chủ yếu là lần theo dấu vết con mồi, đặt các loại bẫy tự chế thuần Việt Thường phong cách ở những khu vực hắn xác định là có mồi ngon.
Hôm nay trong bẫy lại có một con lợn rừng mụ chông nhọn đâm chảy máu đến c·hết, công việc của Phủ mỗi ngày đó là nhàn hạ đi kiểm tra hệ thống bẫy cực số lượng khổng lồ hắn đã đặt trong khu rừng này.
Nhìn con lợn rừng mà Phủ lắc đầu cười khổ, nô lệ của hắn hôm nay lại không có thịt ăn rồi. Chế độ ăn của nữ nô Sara quá kén chọn, đến chủ nhân như hắn cái gì cũng ăn, nhưng cho nàng thịt đôi lúc nàng từ chối, thà ăn bánh mì không cũng không đụng thịt.
Hệ thống thức ăn của nàng cái gì mà chẻ móng nhai lại không ăn, không nhai lai mà không chẻ móng cũng không ăn... rất nhiều thứ không ăn ... thực nhức đầu...
“ Sara, ta muốn biết, áo giáp, nỏ của binh sĩ La Mã. Nhưng không muốn làm lính La Mã… có cách không?”
Đây là điều mà Phủ chăn chở bấy lâu, hắn cảm thấy hệ thống v·ũ k·hí của người La Mã rất tốt, nhất là áo giáp cùng nỏ, hắn từng tận mắt chứng kiến lính La Mã chiến đấu với một toán c·ướp trong lúc đi săn. Nỏ của người nơi này rất mạnh, rất cường đại. Phủ muốn học cách làm ra nó.
Hắn dự đoán nếu như mình c·hết đi, khả năng cao sẽ trở lại thời điểm chiến đấu ở Cửu Chân, nhưng hắn không vội “c·hết” như vậy, hắn biết mỗi lần “ đi xa” là một lần cơ hội học tập, không thể đơn giản c·hết như vậy.
Đi làm lính có thể, hắn tìm hiểu rồi, ở đây xin tự nguyện ra nhập q·uân đ·ội không khó, nhưng có lần trước ở Lê Hoàn doanh hắn biết, làm lính là mạng sống nằm trong tay kẻ khác. Đôi lúc chưa kịp học tập gì đ·ã c·hết rồi.
“ Không phải q·uân đ·ội sử dụng nỏ, giáp sắt là phạm pháp..” Sara múc cho Phủ một muỗng súp lớn sau đó giải thích.
“ Nhưng có thể mua nô lệ, nô lệ biết chế tạo v·ũ k·hí, xây dựng lính đánh thuê đăng ký giấy. Có thể sở hữu v·ũ k·hí”
Sara nếu so về độ hiểu biết thì cao hơn Phủ nhiều, nàng dùng từ ngữ đơn giản giải thích, còn Phủ cái gì không hiểu thì sẽ hỏi Sara lại.
Thì ra là vậy, chế tạo v·ũ k·hí không khó, có rất nhiều Nô lệ có tay nghề cao có thể làm được, nhưng sở hữu nó là vấn đề, nếu không đủ tư cách mà sở hữu giáp, nỏ là tội nặng lắm.
Sở dĩ Sara đưa ra chủ ý này vì nàng thấy chủ nhân giàu, vàng vứt lổm nhổm mấy cái vòng, cái lắc ở trong nhà kia kìa. Cho nên nếu chủ nhân muốn tìm hiểu về v·ũ k·hí thì nàng sẽ đưa ra phương án nhanh nhất.
“ Phải đủ 15 người mới có thể đăng ký… lính đánh thuê?” Phủ hỏi lại.
“ Đúng”
“ Vậy mua 14 nô lệ nam chiến đấu?”
“ Đúng?”
“ Vậy thì mua thôi” Phủ quyết định.
“ Mua nô lệ Ai Cập rẻ hơn, nhưng nếu muốn người hiểu về v·ũ k·hí thợ rèn, phải thoả thuận kẻ buôn nô lệ, giá cao” Sara giải thích.
“ Ngươi đi giúp ta nói chuyện chủ buôn nô lệ”