Chương 22: Ta lại bị ném đi đâu thế này?
“Aaaaaaaaaaaaa”
Tiếng hét thất thanh giữa một khu rừng già khiến cho động vật nhốn nháo cả lên.
Bạch Công Phủ bị treo lủng lẳng, giây trước hắn còn bị ngựa đạp nát đầu mà giây sau đã tót vót trên ngọn cây, quai lưng chiếc giáp lá đồng mắc vào nhánh cây.
Có lẽ c·hết nhanh quá nên hắn không có cảm giác kinh khủng như đợt sặc tiết c·hết đ·uối trên cạn lần trước.
Cành cây nhỏ không chịu được sức nặng hơn 70 kg của hắn thế là cong xuống rồi gãy cái rắc.
“Ái ôi!” cũng may Phủ kịp chuẩn bị mà ngã, nếu không què chân hãy tay cũng có thể đấy.
Hắn nhìn xung quanh tràn ngập màu xanh của cây cối, nguyên một rừng thông bạt ngàn.
“Mình lại bị ném vào đâu thế này?”
Có lần thứ nhất bị xuyên đến tương lai thời Đại Hành Hoàng Đế nên tinh thần hắn có vững hơn lần trước, ít nhất không hoang mang.
Lần trước là ở trên núi Hồng Lĩnh chắc lần này cũng là ở đâu đó trên đất Âu Lạc, nếu là gần chỗ hắn c·hết thì hẳn là đang ở Cửu Chân đi?
“Hmmm, đầy đủ đấy chứ!” Phủ kiểm tra trang bị trên người.
Quần ngắn, áo ngắn tay mỏng bằng tơ chuối mặc lót sau bộ giáp lá hơi rách với dính máu. Mấy chiếc tui gắn vào đai da bên hông cũng còn nguyên. Vòng tay vòng cổ không mất cái nào. Thêm cái rìu chiến bằng sắt hắn tự rèn, các cụ chắc vừa này gánh cồng lưng nên khi ngã lưỡi rìu không cắm vào người hắn.
“Hắt xì! Rét thế!” Bỗng Phủ thấy rùng mình, không biết là hắn cảm thấy hay nhiệt độ đang giảm đi nhanh chóng.
Lấy từ trong túi một cặp đá đánh lửa ra dùng, hiện vẫn là ban ngày nhưng tán cây rậm rạp quá trời lại âm u đầy mây không thấy mặt trời nên cũng chả rõ nhưng có vẻ trời đang xế chiều.
Đi loanh quanh mấy phút hắn cũng kiếm được chút củi khô cùng địa y để làm bùi nhùi, mãi mới thấy được loại mà hắn biết là có thể đốt được, kinh nghiệm đi rừng nhiều nên Phủ biết không phải loại này cũng đốt được. Hồi trước thằng Chắm chơi liều lấy thứ không biết làm bùi nhùi và kết quả thằng em họ hắn cởi truồng nhảy nhót tưng bừng như người điên. Ôi nghĩ lại cảnh lúc ấy tự nhiên thấy cay mắt.
Hắn cũng vô tình kiếm được một hốc cây rỗng đủ người chui có lẽ đêm nay phải ngủ trong này. Chặt lấy vài cành ây làm đệm lót, hắn bắt đầu nhóm lửa.
Cạch cạch vài phát tia lửa, có đôi chút sợi khỏi mỏng manh. Phủ phải phồng má lên thổi phù phù nhè nhẹ, khói bốc lên mù mịt làm hắn sặc ho khù khụ.
Phừng phực, sau bao nhiêu là nước mắt Phủ mới có được ngọn lửa ưng ý, hắn từ từ đặt nó vào đống củi đã chuẩn bị trước.
Hắn hạnh phúc xòe đôi bàn tay ra hơ cho ấm, không biết hắn bị xuyên đến đâu mà lạnh thế không biết.
“Mẹ nó chứ cứ thế này thì c·hết rét mất!” Công Phủ vừa run như cầy sấy vừa chửi.
Được cái tối nay còn có cái bỏ mồm, lúc đi kiếm củi hắn ăn hên vớ được một tổ chim nhỏ có 3 quả trứng to bằng…ngón cái, thêm ít lá me đất. Thôi thì trời cho cái gì thì hưởng cái đấy, tối rồi mai đi săn sau, thợ săn khét tiếng đất Việt Thường làm gì có chuyện c·hết đói trong rừng.
“Mưa rồi?”
Từ trên trời rơi xuống thứ màu trắng mà Phủ nhìn thấy lần đầu tiên trong dời, hắn đưa tay hứng thì nó tan ra thành nước lạnh.
Đêm đến trong rừng không hề yên tĩnh, tiếng sói hú thi thoảng vang vọng đến rợn người. Anh sáng duy nhất lúc này là ánh lửa bập bùng ngay trước hốc cây mà Phủ nằm, nó giúp xua đuổi bọn thú rừng nhưng cũng thu hút vị khách không mời.
Lẩn khuất trong bóng tôi là một bóng người đi nhón chân từ từ tiến về phía hốc cây.
20m… 15m…10m…crack! Bóng đen dẫm phải một cành cây khô tạo ra tiếng gãy giòn tan.
Phủ vốn đang liu diu theo phản xạ vơ lấy cây rìu rồi bật người dậy nhìn chằm chằm vào kẻ x·âm p·hạm lãnh địa của hắn.
Dưới ánh lửa bập bùng hai bên bốn mắt nhìn nhau.
Người đến cao tầm hắn tức cỡ 1m7 nhưng người gầy hơn nhiều, bộ quần áo màu nâu đỏ phong cách cũng kì lạ hắn chưa thấy bao giờ, ánh sáng từ ngọn lửa hơi yếu nhưng Phủ vẫn thấy được đại khái khuôn mặt. Mũi cao, tóc vàng như lông khỉ, mắt xanh như lửa ma chơi.
“Quỷ!” Hắn lẩm bẩm, nhưng miệng hắn lại cong lên cao hứng.
Như nhìn thấy cây rìu sáng bóng trong tay Công Phủ bóng đen quay lưng toan bỏ chạy.
“Đứng lại ta là Lạc Hẩu Thường Việt... đưa quần áo đây!” Phủ cũng đuổi theo, trong mắt hắn chỉ có bộ trang phục nhìn có vẻ ấm áp kia.
Paolo Xaolongti đang hoang mang tột độ. Hăn bị một con quái vật hình người ăn mặc rách rưới đen ngòm như quỷ Satan cầm rìu vừa hét thứ ngôn ngữ lùng bà lùng bùng đuổi trong rừng.
Xaolongti thề với chúa là nếu hắn thoát được hắn sẽ hoàn lương từ nay không chơi trò trộm c·ướp nữa.
Số là tên này là một thằng chuyên ă·n c·ắp vặt, sáng nay làm được phi vụ đột nhập nhà của một thương gia thó được bộ quần áo cùng một vài trang sức bằng vàng. Trong lúc trèo tường ra ngoài thì bị phát hiện, người kia tức giận đùng đùng cử gia nhân vác gậy dí theo.
Đường cùng nên Xaolongti trốn vào trong rừng, trời tối nên thằng khốn này lạc đường, nghe tiếng soi hú sợ gần c·hết lại thấy ánh sáng nên theo bản năng lần mò vào chỗ Phủ đang nghỉ.
Mà Bạch Công Phủ thì rét đến phát điên rồi, hắn thấy thằng này hai tay bê hòn đá to tướng, có ngu cung biết là để đập đầu ai đó, a thằng này có ý đồ xấu. Thế là hai thằng chơi trò đố anh bắt được em.
“Đứng lại.” Phủ băng băng đuôi theo thằng chó kia chạy nhanh thế không biết. Nhưng thế cũng không là gì với Phủ chèo đèo lội xuối dân Việt Thường chưa từng ngán ai
Tất nhiên rồi, sống bằng nghề trộm vặt không chạy nhanh có mà xuống biển chơi mới cá lâu rồi.
Vèo phặc, Xaolongti ngoái người lại nhìn thì một vật thể lạ lướt qua vai hắn cắm vào thân cây trước mặt, hắn hoảng hồn vấp te mà ngã, cả người lăn lăn thêm mấy vòng mới dừng.
Phủ chạy đến, chân đấm đá túi bụi không kiêng lể.
“ Chạy này... chạy này.”
“Tha…tha cho tô…” Xaolongti thều thào, tất nhiên là Phủ không hiểu thằng này nói gì nên b·ạo h·ành tiếp, nhưng hắn cũng lé mấy chỗ hiểm ra. Thằng ôn con này làm tróc nọi của hắn chắc rồi đ·ánh c·hết là không hay.
Tra hỏi một hồi nhưng chỉ nhận lại thứ tiếng kì lạ, Phủ lột đồ Xaolongti chỉ để lại quần áo lót mỏng.
“Ấm thật đây!” Một lúc sau hắn ngắm nghía bản thân, bộ cánh mới hơi khó mặc nhưng chất vải rất dày. Lại thêm mớ vòng tay vòng cổ bằng vàng nữa, Phủ biết đây là kim loại quý vì thương nhân Tần rất thích thứ này, hắn cất kĩ trong túi.
Phủ lấy đai lưng cũng của mình buộc vào cổ Xaolongti rồi dắt đi xồng xộc, tên trộm vặt bị chấn lột quần áo run cầm cập vì lạnh.
Hai thằng này lùa nhau chạy lung tung thế nào lại quay lại gần vị trí cũ cách hốc cây có hơn 50m.
Vù….vù….tiếng gió rít qua các tán cây nghe thật ghê rợn như tiếng người khóc ai oán. Trời sáng rồi, thứ mưa kì lạ kia cũng đã ngừng, Phủ vươn vai sau một đêm mệt mỏi.
“Ê, dậy đi thằng khốn!”
Hắn đá đá Xaolongti vài cái để gọi thằng này dậy nhưng không thấy phản ứng. Phủ nghi ngờ lật thằng này dậy thì bột miệng chửi đổng.
“Không xong... Tróc Nọi mới bắt được của ta !” Phủ nhanh nhanh kiểm tra thân thể thằng nô lệ vừa b·ị b·ắt
Xaolongti da mặt tím tái môi thâm rích, cơ thể hắn lạnh ngắt không còn chút hơi ấm sự sống nào. Thằng này lạnh quá mà c·hết rồi.
Đá thêm vài cái cho đỡ tức, Bạch Công Phủ vác rìu qua vai rồi đi về phía nam.
Đến tầm trưa hắn ra khỏi khu rừng, Phủ đứng trên núi há hốc mồm nhìn xuống khung cảnh phía dưới. Một hải cảng thật lớn, lớn hơn cả thành Cổ Loa.