Chương 36: Kết cục sẽ là tốt đẹp
C·hết lặng!
Đây là cảm giác mà tự thân Sword Maiden đang cảm nhận được. Trái tim giống như bị bàn tay vô hình bóp chặt.
Dù đoán được Alan có thể biết rõ một số việc, nhưng nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng ngay cả cái quá khứ không muốn nhớ tới đó, cũng bị bại lộ hoàn toàn tại nam nhân trước mắt.
Dù cho mình vốn đã có ý định bày tỏ nỗi lòng với hắn.
Eliza rất cần... thật sự rất cần... một người có khả năng cảm thông.
Nhưng mà...
Tự mình nói ra và bị người ngay mặt vạch trần vết sẹo hoàn toàn là hai chuyện khác biệt.
Hơn nữa, đối tượng còn là người mà nàng... có chút hảo cảm.
"Ngươi làm thế nào... biết được?"
Giọng nói của vị thánh nữ vốn nên thần thánh trang nghiêm giờ đây lại lộ ra vô lực.
Alan khẽ lắc đầu.
"Đáng ra phải đổi lại là... ta làm sao có thể nào không biết."
Con ngươi hổ phách như ánh lên tia sáng, sắc bén nhìn về phía trước như thể muốn xuyên thấu tâm hồn.
"Có khế ước ma vật làm trinh sát, ngươi hoàn toàn có thể biết được số lượng Goblin, kể cả sự tồn tại của chiếc gương dịch chuyển, thậm chí, là kế hoạch của giáo đoàn thờ phụng ma vương . "
"Theo thời gian, lượng Goblin chỉ có thể ngày một tăng, thậm chí những ma vật khác cũng có khả năng xuất hiện tràn ngập dưới lòng thành phố."
"Biết rõ sự việc nguy cấp như thế, ngươi lại còn cố ý giấu diếm phần lớn tình báo. Lén lút gián tiếp thông qua Swamp Dragon săn g·iết đám Goblin đi lẻ. "
Sword Maiden hô hấp r·ối l·oạn rõ rệt.
"Tuy nhiên, cách làm đó vẫn chỉ như muối bỏ biển, số lượng Goblin đã quá đông, còn tồn tại Goblin Champion dạng cá thể cường đại này."
"Cho nên... ngươi lại muốn tìm người đủ năng lực đi xử lý chuyện rắc rối đó, nhưng tiếc rằng trước khi ta đến vẫn chưa có ai chịu tiếp nhận ủy thác. "
"Không một ai xem lũ Goblin là chuyện gì to tát. Không có một ai!"
"Sword Maiden, một trong những anh hùng từng đánh bại Ma Vương, không có bất kỳ người nào nghi ngờ ngươi cường đại. "
"Nhưng mà..."
"Hiểu rất rõ tính nghiêm trọng của sự kiện, ngươi, thậm chí ngay cả việc trực tiếp tham gia với hai người chúng ta, đi xử lý Goblin cũng chưa hề đề cập tới."
Không để ý thân thể thánh nữ đã khó mà đứng vững. Alan không chút lưu tình bày ra sự thật tàn khốc.
"Ngươi lúc đó là đang... sợ hãi a! Nhất là trường hợp khi lũ Goblin phản công lên mặt đất. "
"Nhưng mà tới khi đó... "
Alan nói tới khúc này lại đột nhiên hơi do dự.
"Ta sẽ... làm không được..."
Giờ phút này, Eliza đã ngồi quỳ trên mặt đất, pháp trượng chẳng biết khi nào cũng đã rời tay.
Hai tay nàng cố ôm chặt lấy bờ vai đang run rẩy dữ dội. Nước mắt dưới lớp băng kín tuôn trào ra, làm nhòa đi gương mặt xinh đẹp.
"Ta thật... rất sợ hãi." Thanh âm như đỗ quyên khóc khấp, thảm thiết bi ai.
Bộ dáng thật sự làm cho người thương tiếc. Bóng đêm xung quanh cũng như mờ dần.
Alan lâm vào trầm mặc, hắn biết mình vào lúc này chỉ nên lắng nghe.
"Hàng ngày.. hàng đêm luôn là như thế... "
Thánh nữ bắt đầu khàn giọng nỉ non.
"Ta cảm thấy mình như bị... những thứ tà ác đó... đè nát."
Dù là ai nghe thấy cũng có thể cảm nhận được rõ rệt nỗi sợ hãi.
"Ta thật sự... rất yếu đuối."
"Thế nên..."
"Làm ơn... hãy giúp ta."
Tiếng van xin yếu ớt.
Trước mắt Alan lúc này đã không còn cái gì anh hùng lịch sử hay thánh nữ, mà chỉ đơn giản là một thiếu nữ bi thương đang cần người đưa tay trợ giúp thôi.
“Đêm tối dù dài rồi sẽ sáng, mưa rơi cũng sẽ đến lúc tạnh, cố gắng... cũng nên xứng đáng được hồi báo." Alan chậm rãi nói ra trong lòng cảm xúc.
"Ngươi đã làm đủ nhiều, cũng đủ tốt."
Dù thể xác lẫn nội tâm b·ị t·hương tổn nhưng vẫn luôn cố gắng vượt qua, trợ giúp đồng bạn đánh bại ma vương, cứu vớt vô số sinh mạng. Như vậy còn chưa đủ sao?
"Ta tin chắc rằng ngày mai dành cho ngươi cũng nên là tốt đẹp."
"Dù cho không phải, ta cũng sẽ nhất định khiến cho nó trở nên như thế tốt đẹp."
"Xin hãy dành cho ta chút niềm tin a! Ta Kiếm Chi Thánh Nữ!"
Lời nói chân thành tha thiết, không mang chút hư tình giả ý nào. Chỉ cần đừng trên đường trưởng thành c·hết yểu, Alan hoàn toàn có thể cho Eliza một kết cục tốt đẹp.
Hắn giờ phút này quả thật có một nỗi xúc động, muốn cứu vớt vị thánh nữ đáng thương này.
Lời động viên rốt cuộc cũng có chút tác dụng.
Đang chìm trong đau thương than khóc, Eliza mới hơi ngẩng đầu.
Nàng dường như đang cố lấy hết một phần dũng khí còn sót lại, để bày tỏ tất cả nỗi lòng với nam tử trước mắt.
"Ta rất sợ hãi bọn... Goblin."
Thánh Nữ điện hạ bắt đầu rụt rè lên tiếng.
"Vậy ta sẽ truyền cho nàng thêm dũng khí. "
Alan khom người quỳ xuống, cầm lấy đôi tay đã trở nên lạnh buốt, nhẹ nhàng siết chặt.
"Ta... đêm nào đều gặp phải ác mộng."
"Vậy ta sẽ hàng đêm bầu bạn bên cạnh nàng, kể cả trong những giấc mơ."
"Này, ta... hai mắt... đã không có thể thấy rõ." Giọng nói Eliza đến đây đã nổi lên chút tự ti.
"Vậy ta sẽ thay nàng quan sát cái thế giới này, kể lại cho nàng nghe từng chuyện, từng chuyện mới lạ mà ta gặp phải."
"Ta... đã không còn thuần khiết..." Câu nói như vắt kiệt nàng một tia sức lực cuối cùng.
Alan cảm thấy đối thoại tới đây thực tế đã sớm 'biến vị'. Tuy vậy, hắn cũng không an ủi mà chỉ hơi mỉm cười đáp lại.
"Đáng tiếc phải nói rằng thân thể ta cũng là như vậy."
Từng câu, từng chữ của Alan dần xua tan đi mê vụ bao phủ lấy tâm hồn.
"Ta sẽ g·iết sạch bọn Goblin, ít nhất gặp cái nào là g·iết cái nào! "
Thanh âm tuy tràn đầy sát khí, nhưng trong tai thánh nữ, thì lại cảm giác được vẻn vẹn chỉ có ôn nhu.
Năng lực Alan bây giờ chỉ có thể cho phép hắn ra thêm điều này cam kết.
Nhưng chỉ như vậy...
Cũng đã đủ rồi!
Một tiếng vang vô hình xuất hiện trong đầu.
Đó là tiếng của linh hồn xiềng xích tránh thoát khỏi gò bó.
Như nắng sớm xua tan đi hắc hám, làm cho con tim ấm áp đến lạ thường.
Nàng, Sword Maiden, cảm thấy mình thật sự đã được cứu rỗi...
Nước mắt một lần nữa tuôn rơi, nhưng thời khắc này không phải là đau buồn hay sầu bi, mà là... bất ngờ hạnh phúc.
Dải băng bịt mắt của nàng cũng đã sớm rớt xuống, hiển lộ ra toàn bộ khuôn mặt tinh xảo.
Tuy nhiên tiếc thay cho đôi mắt gần như mất đi thần thái và sắc màu. Có thể tưởng tượng được lúc trước nó là sáng ngời lộng lẫy thế nào.
Không biết bao lâu...
"Alan." Tựa sát vào bờ vai nam tử, thánh nữ khẽ nỉ non.
"Làm ơn hãy lần nữa gọi tên ta a."
"Eliza." Giọng nói quen thuộc là như thế khiến cho người yên tâm.
"Lại một lần..."
"Eliza..."
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng thì thầm nhẹ nhàng một lần lại một lần vang lên, như cuốn đi theo gió, nhưng vẫn bảo lưu lại trong lòng thánh nữ một ý nghĩ vui thích.
"Đây, là dành riêng cho nàng, anh hùng!"
Không phải cái gì vĩ đại đến mức cứu vớt thế giới, mà chỉ vẻ vẹn cứu rỗi một thiếu nữ nho nhỏ đáng thương khỏi nỗi sợ hãi với Goblin.
Ánh trăng cũng nhu hòa chiếu rọi xuống đình viện, như minh chứng cho một ban đêm khó quên.
...