Chương 37: Plato cách thức yêu đương
Tối qua thật sự không xảy ra chuyện gì khác người, mặc dù lão sói xám Alan cũng rất muốn dắt tay thánh nữ điện hạ xinh đẹp, cùng chung tìm tòi thế gian hết thảy mỹ hảo.
"Hơi thân mật hay tán tỉnh một chút thì còn không có gì. Nhưng mà dám 'làm thật' thì đúng là ngại mình sống quá lâu."
Alan vẫn không quên mình bây giờ đang ở nơi nào.
"Trên thế giới nơi linh thiêng nhất, thần điện của tối cao thần. "
Nằm ngửa trên giường nghỉ, Alan thầm cảm thấy đáng tiếc.
Đây đã là lần thứ hai hắn có cảm giác tương tự.
Dù Alan biết thánh nữ đại nhân trong lúc cảm xúc lên cao cũng sẽ không ngại, nhưng những người khác thì không nhất định.
Alan nếu mà dám tại phạm vi thần điện làm loạn, tiết độc nơi thần thánh, đối tượng còn là Thánh Nữ, đại diện giáo hội Tổng Giám Mục. Tối cao thần có lẽ lười để ý tới hắn con kiến này, nhưng cả đám tu sĩ sống ở nơi đây chắc chắn sẽ dạy Alan một lần nữa thế nào làm người.
"Đừng xem mấy nữ tư tế có vẻ hiền hòa, hầu hết chỉ dùng được vài lần phước lành làm phụ trợ mà nghĩ người ta dễ khi dễ. Quyết tâm nổi giận lên, một cái có thể so với một cái hung ác."
Như phép Protection, đa số nữ tư tế có chút kinh nghiệm ở các giáo hội đều biết dùng, Alan bình thường muốn phá vỡ một chiêu dù là của tay mới cũng đã phải cố hết sức.
Hơn nữa trường hợp không cẩn thận bị kẹp giữa hai màng bảo hộ, giống như trong nguyên tác Goblin Lord vậy, hắn chắc chắn cũng phải cắm.
Còn chưa kể những phước lành đặc thù, tỷ như... Purify (tinh lọc).
Nhìn có vẻ là chỉ dùng làm sạch quần áo đại loại vậy, nhưng mà...
"Huyết dịch trong cơ thể biến thành nước lọc cho ra cảm giác thế nào, thử một chút?.. Thực tế ứng dụng chính là kinh tủng như vậy. "
Alan nếu mà gặp đống thần thuật của mấy nữ tu sĩ nhắm ngay mặt, c·hém n·gười tất nhiên không được, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn quỳ xuống đầu hàng.
Tiếp đó...
Được rồi, chín thành xác suất thì sẽ bị oanh thành cặn bã còn đỡ, thê thảm hơn khả năng là sẽ bị đưa 'vào cung' sau đó muốn gần gũi thánh nữ bao nhiêu lâu cũng không ai e ngại.
Thế nên, phải nói rằng bất đắc dĩ, tạm thời hắn chỉ có thể cùng Thánh Nữ điện hạ dùng cách thức Plato để yêu đương.
...
Ngoại ô thành Venice,
Trong sơn động,
Xác nhận cuối cùng một con Goblin hoàn toàn m·ất m·ạng, Alan nhẹ nhàng thở ra.
Nhiệm vụ lần này, lũ Goblin khá đông, có cả Shaman lẫn Hobgoblin nên vẫn làm hắn tốt chút tâm sức.
"Vất vả cho ngươi rồi, Lily."
Alan lại quen thuộc xoa lấy mái tóc vàng óng của thiếu nữ. Vui thích mà quan sát nàng đỏ mặt ngượng ngùng nhưng vẫn không hề từ chối.
Hắn thật sự có cảm giác đây mới chính là thù lao bản thân mong muốn chứng kiến nhất sau mỗi lần mạo hiểm, mà không phải tục vật đồng vàng đồng bạc gì đó.
"Alan tiền bối..." Tiếng kêu xấu hổ là quen thuộc như vậy.
...
Mất chừng 2 giờ đi xe ngựa, Alan hai người lại trở về khu vực thần điện quen thuộc.
Ngồi ở trong phòng, uống một chút hồng trà để xoa dịu bớt mệt mỏi. Lily miên man suy nghĩ.
Khi quen biết Alan tiền bối cho tới nay, nàng cảm giác cuộc sống mà mình quen thuộc hoàn toàn thay đổi.
Mạo hiểm kích thích, chém g·iết dã man với ma vật, phước lành Protection dùng cho công kích, chiến thuật khắc kim...
Từng cái từng cái đang dần cà mới tam quan thuộc một thiếu nữ mới lớn.
Nàng thậm chí còn sớm như vậy được gặp người mà trong lòng luôn ngưỡng mộ, anh hùng lịch sử, Sword Maiden.
Từ lúc kết thúc nhiệm vụ dưới đường ngầm cũng đã được gần cả tuần lễ, Alan tiền bối dường như quyết định dừng lại tại chỗ một đoạn thời gian. Tuy nhiên, nội tâm Lily không hề có chút phàn nàn nào.
Venice quả thật là một thành thị xinh đẹp và lãng mạn, nàng vẫn rất yêu thích nơi này.
Quan trọng hơn, hàng ngày đều có thể cùng Alan tiền bối đi làm nhiệm vụ. Tuy quá trình mạo hiểm 'nhiệt huyết' so với thứ trước kia vẫn luôn tưởng tượng, có phần không giống nhau lắm.
Tóm lại, tuy tại nơi đây chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng thiếu nữ trải qua quả thật khá phong phú.
Tuy nhiên, không hiểu sao trong lòng nàng, vài ngày nay luôn có một cảm giác khó chịu. Nhất là khi...
"Alan! Ta tới rồi!!!" Giọng nói quen thuộc vang lên cắt đứt tiếng lòng thiếu nữ.
Thân ảnh duyên dáng lao nhanh vào từ cửa trước như không kịp chờ đợi.
Áo bào và khăn trùm đầu màu trắng, dải lụa màu đen bịt mắt, tay cầm quyền trượng hình cán cân. Vẫn là dáng ngoài thần thánh, nhưng hành động hấp tấp vội vã có vẻ như hủy đi phần lớn sự uy nghiêm.
"Sword Maiden miện hạ!"
Lily vội vàng đứng dậy chào hỏi.
"Không cần khách khí nữa rồi! Lily. Ngươi cũng gọi ta là Eliza a."
Tiếng nói thân thiết như cũ, nhưng lại bất ngờ mang thêm nét vui tươi sinh động, khác hẳn với lần đầu gặp mặt.
Eliza thật lòng rất yêu thích thiếu nữ tư tế trước mặt. Nàng có thể cảm nhận được rõ rệt nội tâm Lily là thế nào thiện lương và hồn nhiên.
Cũng giống như chính mình lúc trước.
"Quá... Quá thất lễ!" Thiếu nữ lần nữa lắp bắp trả lời, cặp mắt long lanh như bốc lên hơi nước.
Trải qua mấy lần gặp gỡ, tuy hình ảnh thần thánh của Sword Maiden trong lòng nàng đã gần sụp đổ phân nửa, nhưng đối diện thần tượng từ nhỏ, Lily vẫn chưa thể dễ dàng xưng hô bằng cách thân mật.
Lúc này, vài tiếng bước chân vang lên.
Sau khi thanh tẩy xong cơ thể sau cả ngày mạo hiểm, Alan chậm rãi từ trong phòng đi ra, vô tình giải cứu thiếu nữ ngây thơ khỏi bối rối.
"Thánh nữ Eliza, xin lỗi vì bắt ngươi phải chờ lâu." Alan dẫn đầu mỉm cười.
"Vậy chúng ta đi thôi a!" Thánh nữ điện hạ vui vẻ hồi đáp. Một bàn tay khẽ níu lấy vạt áo của nam tử.
...
Nhìn bóng lưng hai người dần dần rời xa. Lily giờ phút này phát hiện mình chỉ có thể làm duy nhất một việc, đó là như thường lệ...
Cầu nguyện!
"Địa mẫu từ bi... Xin hãy thương xót..."
Giọng nói vốn trang nghiêm thần thánh tới đây thì hơi dừng lại chút.
"... Khiến cho Alan tiền bối... chú ý thêm một chút con a..."
Thiếu nữ tư tế hơi đỏ mặt thì thầm. Lời cầu nguyện kỳ quái như thế dạo này có vẻ bắt đầu xuất hiện khi nàng ở một mình.
Tuy vẫn tràn đầy thành kính, nhưng mà dường như thiếu nữ đối với thần chức của địa mẫu có cái gì hiểu lầm?
Người ta là địa mẫu chứ không phải 'Nguyệt lão' chuyên đi làm mai. Một cái dưới đất, một cái trên trời, hoàn toàn cách rất xa a...
----------
*Platonic love - yêu đương trên tinh thần.