Chương 35: Vẫn là thành thật viết sách a
Lần nữa ngâm mình trong bồn nước ấm,
Alan hơi duỗi người, mọi mệt nhọc dường như dần bị xua tan.
Túc chủ: 【Alan Lawrence】
Cấp bậc: 【Hắc Thiết Nhân Loại】
Thể chất: 【10】
Năng lượng: 【8】
Tinh Thần: 【10】
Kỹ Năng: 【Kiếm Thuật lv3 max】【Ma lực】【Ma pháp lv2】...
Hệ Thống - Năng Lượng: 【2.1 FE】
Thế giới xuyên qua: 【Đại lục Europia】【Goblin Slayer】
Tóm lại, Alan nhận thấy bảng số liệu của hệ thống hoàn toàn gần như không có thay đổi, vẻn vẹn chỉ nhỉnh lên một chút Năng Lượng Vận Mệnh 2.1 FE (Fate Energy).
"Xem ra vẫn là mau chóng thi hành kế hoạch xuất bản a."
Hắn bây giờ có chút không kịp chờ đợi trở về chủ thế giới chém rớt đầu chó của bọn sơn tặc. Đồng thời nói cho lũ quý tộc tham lam xung quanh biết được:
'Bản đại gia đã trở lại, còn lợi hại không chỉ gấp mười.'
Chinh phục vô số ma vật trong cái thế giới này, Alan là có như vậy một điểm tự tin, dù chưa đột phá siêu phàm nhưng cũng đã vứt xa trong lãnh địa người cường đại nhất, lão kỵ sĩ Garret.
Trong trí nhớ của hắn, Garret là không có ma lực hay năng lực gì đặc thù, dù mạnh lắm thì chỉ có thể tương đương với thế giới này hai, hay ba cái mạo hiểm giả cấp Silver. Hắn vài kiếm là có thể giải quyết.
Hơn nữa, Alan còn mang về vô số đạo cụ thú vị, vật phẩm ma pháp, luyện kim thuốc nổ, ... Thủ vững một nho nhỏ lãnh địa như thị trấn Boone hoàn toàn là không có vấn đề.
Alan đặt tay lên cằm suy nghĩ,
Muốn kiếm lấy 【Năng Lượng Vận Mệnh】 thực chất lấy thực lực bây giờ cũng có thêm lựa chọn khác.
Đầu tiên là đi theo ôm đùi Dũng Giả, thành thật mà nói, so với Goblin Slayer, Dũng Giả mới thực sự là vai chính ở thế giới này.
Trong lúc Goblin Slayer nhiều lần chiến đấu bị chỉnh bán sống bán c·hết, thiếu nữ Dũng Giả g·ặp n·ạn cũng có thể hóa nguy thành an.
Lần đầu mạo hiểm làm nhiệm vụ, lạc đường vào di tích thì tiện tay chặt một cái thống lĩnh của ma vương, tùy tiện lụm thanh kiếm cũng thành ra Thánh Kiếm.
Đụng t·hiên t·ai vẫn có thể biết trước nhờ 'trực giác' thiên khải, quốc vương gặp mặt cũng phải khách khí, có thể nói hưởng hết vinh quang và chư thần "chiếu cố".
Người theo đuổi lại toàn là Kiếm Thánh với Hiền Nhân loại cấp độ này. Thực lực tăng lên so hắn bật hack còn nhanh. Đây mới thực sự là khí vận chi tử chân chính, thế giới cục cưng.
Alan không có ý tứ làm thấp đi Goblin Slayer. Theo hắn nghĩ có lẽ là vì Goblin Slayer trong quá khứ từng cứu ngôi làng của Thiếu Nữ Dũng Giả khỏi lũ Goblins, nên vì thế mà hắn được phân đến một tia chú ý từ Thần Linh.
Hơn nữa, đắp nặn ra một Dũng Giả mới đối với chúng thần mà nói, Alan nghĩ cũng không phải là việc gì khó.
Goblin Slayer chỉ có thể xem như trong nguyên tác vai chính trước ống kính, tuy có nhất định lực ảnh hưởng nhưng so với dũng giả tác động đến hướng đi toàn thế giới thì kém xa một vạn tám ngàn dặm.
Người hàng ngày c·hết bởi ma vật nhiều vô kể, tổng số cộng lại nhiều hơn số lượng bị hại bởi Goblins không biết bao nhiêu lần, đó là trải qua nửa năm này nhiệm vụ, thảo phạt vô số loại ma vật, Alan mới nhận thức được rõ ràng.
Cho nên, thực chất có hay không Goblin Slayer cũng chẳng cải biến được tình thế đại quân ma vật tiến công ồ ạt. Hàng ngày vẫn có một đống n·gười c·hết.
Trong nhân loại ở thế giới này, Alan hiện giờ cũng tính là cực kỳ xuất sắc, nhưng so với Thiếu Nữ Dũng giả cầm thánh kiếm thả đại chiêu diệt một quân đoàn, hắn còn kém xa lắc. Căn bản không phải ở một cái cấp bậc.
Hắn vẫn có tự biết rõ, tham gia chinh phạt Ma Vương ở tuyến đầu sơ ý chút sợ là phải treo. Bản thân cũng chẳng phải cư dân ở cái thế giới này, không cần thiết vì thế liều mạng.
Chính vì thế, đắn đo một hồi, Alan đành phải tiếc nuối bác bỏ việc làm Fan đi theo của Dũng Giả. Tuy cô nàng này trong nguyên tác trông cũng thật hoạt bát đáng yêu, rất hợp khẩu vị hắn.
"Lúc sau hãy tính a!"
Còn có cách thứ hai,
Dứt khoát đem Goblin Slayer g·iết, muỗi nhỏ cũng là thịt, dù gì cũng là một quân cờ hay được sử dụng trên bàn cờ của thần linh. Alan nghĩ vẫn có thể nhận được một số vận mệnh điểm, chắc cũng đủ để hắn quay về chủ thế giới.
Hắn tự tin mình bây giờ mình hoàn toàn có thể làm được, tuy vậy Alan thực sự không nỡ xuống tay. Goblin Slayer cũng không phải là tên ác ôn đáng c·hết gì.
"Cho nên quanh đi quẩn lại vẫn là đi... viết sách, thành thật mà làm cái tác gia, vẽ bách khoa ma vật cống hiến chút cho xã hội!" Alan đập tay một cái, nước trong bồn tung tóe bắn lên, xuống cuối cùng kết luận.
Hắn lần nữa cảm thán kiếm sống gian khổ.
"Có lẽ ta cần tìm một cô nàng xinh đẹp tới an ủi một chút cho cái tâm linh yếu ớt này."
...
Bên ngoài khu cư trú đình viện,
Bây giờ màn đêm cũng đã hoàn toàn buông xuống, không khí nóng ấm của ban ngày đã không còn sót lại chút nào. Trên bầu trời các vì sao vẫn như mọi khi tỏa sáng rực rỡ.
Ngắm nhìn xinh đẹp bóng lưng, trong bóng tối vẫn là bắt mắt như thế.
Kiếm chi Thánh Nữ!
Khóe miệng rút rút, Alan hơi lâm vào tự hỏi.
"Vừa nãy lúc trong phòng tắm ta vừa nói tìm cái gì tới..."
Hắn còn định hôm sau bái phỏng Sword Maiden, nói một chút về xuất bản sách đâu. Bây giờ tốt lắm, người ta tự đưa tới trước mặt.
Có điều, Alan lại có chút phát giác tình cảnh hiện tại quả thật không quá thích hợp nhắc tới chuyện này.
"Alan các hạ..."
Như nhận ra được hắn đã đến, Sword Maiden chậm rãi xoay người.
Trên thân vẫn là một bộ áo bào trắng thuộc về tu nữ,dải băng màu đen bịt mắt, tay cầm quyền trượng cán cân.
Nhưng lúc này ở bên ngoài thần thánh giáo đường, còn vào thời điểm buổi tối gặp gỡ, thì lại mang cho người ta cảm giác nhiều hơn một tia bình dị thân thiết, ít đi vẻ trang nghiêm túc mục.
Không khí nhất thời không hiểu sao trở nên có phần trầm mặc, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng lá cây lay động xào xạc.
"Đây là đang chờ ta sao, Eliza." Alan bất đắc dĩ đành phải lên tiếng.
Nghe tiếng xưng hô thân mật, Sword Maiden nhận thấy tim đập có vẻ như chậm đi một nhịp. Tuy cảm giác có vẻ không được tự nhiên, nhưng khóe miệng cũng bất tri bất giác treo lên một nụ cười nho nhỏ.
Nàng thực sự cảm thấy nam nhân trước mắt rất thú vị. Nhưng rất nhanh cảm xúc lại trở nên có chút thấp thỏm buồn rầu.
"Ngươi... đã sớm biết đi?" Sword Maiden đột nhiên đặt câu hỏi.
Giọng nói từ tốn nhịp nhàng, nhưng lại chợt gần chợt xa. Dù cho đôi mắt của nàng đã bị bịt kín, Alan cũng cảm nhận được rõ rệt, đối phương dường như đang hồi ức lại thứ gì.
Có thể là mỹ hảo, cũng có thể là... bi thương.
Nếu đổi lại Lily ở đây thì chắc chắn sẽ không hiểu ra sao. Nhưng Alan thì đại khái biết rõ Eliza muốn hỏi là điều gì.
Thở dài một hơi, bước chân chậm rãi đi tới, hắn mới lên tiếng:
"Ngươi muốn nói là việc ngươi là chủ nhân của con Swamp Dragon. Hay là... "
"Chuyện ngươi cố tình che dấu chuyện dân chúng b·ị s·át h·ại không phải do lũ Goblin làm, mà phải là do giáo đoàn thờ phụng Ma Vương."
"Hay lại là..."
Nói tới đây Alan hơi ngừng một chút. Cước bộ cũng đã đi tới gần Sword Maiden trước mặt.
Ánh mắt của hắn trở nên chuyên chú nhìn về phía vị thánh nữ gần trong gang tấc, thân thể nàng đã bắt đầu lay động rõ rệt.
Giọng nói đột nhiên trầm thấp.
"Việc ngươi từng bị Goblin bắt được!!!"