Chương 31: Yên tĩnh hình mỹ nam tử
Rút ra thanh chủy thủ vừa đâm vào cổ họng con Goblin vẫn b·ất t·ỉnh vì mê dược, Alan tiện tay đem nó vứt sáng một bên.
Không có biện pháp, dính đầy máu, quá trơn không còn dùng được.
"Xem ra đây đã là một con Goblin cuối cùng."
Thực tế, trong khu vực này lúc trước vẫn còn chừng hơn chục Goblin 'thông minh' không có chạy ra tìm đường thoát, biết dùng nơi hiểm yếu chống lại, giam mình vào một căn phòng rồi dùng vật thể bịt kín các lỗ thông gió.
Tuy nhiên cũng chỉ tốn Alan thêm chút sức lực mà thôi. Khi ba con Goblin Champion bị hắn xử lý thì đại cục cơ bản là đã quyết định.
Và việc cuối cùng hắn cần quan tâm trong hành trình hiện nay là...
Nhìn trước mắt tấm gương to lớn, Alan lâm vào tự hỏi.
Lúc nãy hắn cũng đã lần nữa kiểm tra, mặt gương này thực chất là một cái cổng dịch chuyển (Gate).
"Nếu chờ thêm một đoạn thời gian, đoán chừng Goblin có khả năng tràn ngập nơi đây, rồi bắt đầu phản công lên mặt đất. Vậy thì thật đúng là không ổn."
"Phá hủy là không cách nào. Đâm kiếm vào mặt gương thì bị xuyên qua, các bộ phận khác cũng vô cùng cứng rắn, phí hết sức chặt cũng chỉ làm trầy mất một vệt nhỏ."
"Bỏ vào tinh thần không gian? Đừng nói giỡn. Không đề cập tới việc tinh thần không gian chứa gần như toàn bộ gia sản, hơn nữa còn kết nối với tinh thần."
Lỡ phía bên kia Gate quăng vào vài thứ kỳ quái như độc dịch hoặc thả cái ma pháp hủy hết mọi thứ, Alan tìm ai khiếu nại đi!
Cho nên tốt nhất vẫn là nhờ con cá sấu nào đó đã nhận túng, vác cái gân gà này giao cho giáo hội.Trực tiếp tiêu hủy tốt nhất, nếu không thì đem phong ấn. Cùng lắm đóng bê tông bỏ ra biển hoặc thả vào miệng núi lửa cũng được.
Thở ra một hơi,
"Xem ra lần này thử thách cũng không khó lắm sao." Alan vui mừng thầm nhủ.
Không b·ị t·hương tốt nhất. Hắn cũng không muốn mỗi lần mạo hiểm là phải sức cùng lực kiệt đem mạng ra chơi, chỉ để giải trí cho một đám thần linh rảnh rỗi.
Bỗng nhiên, mặt gương dịch chuyển trước mắt có hơi rung động.
"Xem như ta chưa nói gì..."
Alan im lặng nhìn về một thân ảnh khoác áo bào sẫm màu từ từ bước ra khỏi gương.
Hắn nên sớm biết, đám đại lão kia có vẻ là không muốn cho mình dễ dàng thông quan.
Làn da đen xám và đôi tai thon dài đặc trưng cho chủng tộc, gương mặt anh tuấn hơi mang âm u, đặc biệt là mái tóc vuốt ngược nhìn qua cũng có một chút phong cách. Phẩm vị tính ra cũng còn không tệ.
Tuy nhiên, nếu hắn cứ giữ im lặng làm một cái mỹ nam tử thì vẫn tốt hơn.
"Lũ hạ đẳng các ngươi là ai? Bọn Goblins canh giữ ở nơi đây đi đâu rồi?" Dark Elf nheo lại cặp mắt thon dài lên tiếng.
Mở miệng ra là hủy hết chút ấn tượng tốt đẹp...
Alan có thể nhận ra sự cao ngạo tới tận xương tủy trong từng câu chữ của đối phương. Hắn giờ cũng mang máng nhớ ra tên dân châu phi này là ai.
"Goblin? A, Đương nhiên toàn bộ là bị ta tiêu diệt. "
Alan giương lên hai tay hảo tâm giải thích. Nhưng chưa kịp cho đối phương thời gian phản ứng, tiện thể lại bồi thêm một câu.
"Ngươi có hay không ngốc, lại hỏi vấn đề đơn giản như vậy?"
Nói xong còn dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía tên gia hỏa cao ngạo như nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ. Đây đương nhiên là cố ý.
"Ngươi..."
Gân xanh hiện rõ trên khuôn mặt Dark Elf, cặp mắt cũng hằn lên vài tia máu. Hắn thực sự phẫn nộ, cảm thấy mình vốn không nên cùng tên nhân loại hạ đẳng này trò chuyện vô ích.
Rút ra bên hông thanh tế kiếm, Dark Elf xông về phía Alan. Hắn muốn lập tức cắt đứt chân tay của con khỉ trước mặt, kẻ đã dám mạo phạm bản thân, tra khảo cái gì sau đó lại từ từ tới.
"So kiếm với ta. Ngươi chưa tỉnh ngủ đi." Alan châm chọc. Động tác lại không hề chậm.
Chỉ tiện tay vung kiếm lên là đánh bật ra thanh ma pháp v·ũ k·hí của Dark Elf. Tiếp đó một kiếm chém ngang, máu tươi vẩy ra.
"Né được?"
Alan cũng cảm thấy kinh ngạc, tên Dark Elf này phản ứng bất ngờ nhạy bén. Hắn thật sự đã không có một tia nào nương tay.
"Đồ sâu bọ, ngươi lại dám..."
Đã thối lui một đoạn khoảng cách, Dark Elf dùng một tay bụm lấy chỗ cổ họng để chặn lại huyết dịch rỉ ra.
Hắn hôm nay theo thường lệ tới nơi đây kiểm tra một chút tình huống của lũ Goblins, xem nghi thức hiến tế tiến triển tới đâu, ai ngờ...
Chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút là đã bị cắt mất đầu.
Sợ hãi là tới đột nhiên như vậy. Theo đó là vô tận khuất nhục xen lẫn phẫn nộ xông thẳng lên trên đại não.
Gương mặt vặn vẹo, đôi mắt trừng lớn nhìn về phía Alan như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Alan tiền bối..." Lily cũng không tự chủ được lui về phía sau.
Nhan trị khuôn mặt thẳng tắp hạ xuống xem ra cũng hù dọa đến thiếu nữ tư tế nhát gan.
Dark Elf phẫn nộ không chỉ bởi vì bị đả thương, mà còn là vì...
Hắn biết sứ mệnh của mình, kế hoạch của mình lẫn đồng bọn nhằm vào Sword Maiden và Thành thị Venice ...
Đã hoàn toàn thất bại!
"Goblins, đúng thật là một lũ ngu si vô dụng!"
Mặc dù không muốn nhưng Dark Elf cũng phải thừa nhận rằng:
"Lũ tay sai Goblin thật sự rất có khả năng là đã bị tiêu diệt."
Cho nên, bây giờ hắn chỉ muốn làm duy nhất một việc.
Đó là trừng phạt tên nhân loại chán ghét lại hèn mọn trước mặt, h·ành h·ạ đối phương và thiếu nữ kia đến c·hết mới giải được mối hận trong lòng.
"Ta, một vị sứ đồ của hỗn độn chi thần Chaos vĩ đại, sẽ ban cho ngươi một c·ái c·hết tàn khốc nhất!"
Khuôn mặt nổi đầy gân xanh, Dark Elf gằn từng chữ, trong giọng nói tràn ngập ác ý.
"Ta m* nó có phải hay không cũng nên nói mình là cái gì đại diện cho trăng sáng tiêu diệt ngươi."
Trong nội tâm Alan liên tục chửi bậy, nhưng cảnh giác lại nhấc lên mức cao nhất. Hắn có thể nhận thấy một cỗ năng lượng không nói rõ được đang tụ tập.
Dark Elf lập tức từ trong áo choàng rộng thùng thình rút ra một cánh tay trái khô khốc.
Nguy hiểm!!!
Alan bỗng chốc cảm thấy rùng mình.
"Hỡi đứa con của cuồng phong... Hãy mang đến vũ bão... Ban cho ta sức mạnh của ngài. Hecatoncheir!!! ( người khổng lồ ngàn tay)" Dark Elf là như thế trầm thấp đọc lên câu chú ngữ tối tăm, có thể dễ dàng nhận ra trong lời nói chất chứa sự điên cuồng.
Lực hút vô hình từ cơ thể hình thành lốc xoáy ma lực, cuốn lên bụi đất làm cho người thấy không rõ quang cảnh. Alan giờ muốn tiếp cận đối phương đã là không thể nào.
"Chơi lớn rồi..." Che trước mặt Lily, Alan cũng không tự giác đổ vài giọt mồ hôi.