Chương 11: Black Fang (Đen nhánh chi nha)
Thành Bedford, Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
Nếu nói chỗ nào thường xuyên nhộn nhịp nhất tòa thành thị này, ngoài mấy cái tửu quán buổi tối đầy ắp khách nhân thì chính là nơi này. Tiếng trò chuyện, cười nói thay phiên nhau vang lên.
Người ra vào công hội gần như không dứt. Bên cạnh nhưng mạo hiểm giả, phần lớn người đến đây là để yêu cầu ban bố đủ loại nhiệm vụ.
Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả có không chỉ là treo thưởng thảo phạt ma vật, đó chỉ là một cách có thù lao nhanh và đơn giản nhất mà thôi. Đương nhiên nhiệm vụ như vậy luôn có hệ số nguy hiểm cao, n·gười c·hết cũng nhiều nhất.
Với một thành thị lớn như thành Bedford, hàng loạt nhu cầu về nhân thủ tự nhiên sinh ra. Hộ vệ cho thương đội, bảo tiêu, dò xét địa hình, tìm kiếm dược liệu, hướng dẫn vũ kỹ ma pháp, bồi luyện cho tới làm xây dựng, hay tìm vật nuôi bị lạc.
Thậm chí có nhiều yêu cầu Alan thấy rất ngoại hạng, như giữ trẻ, thử ma dược, bầu bạn trò chuyện cùng bác gái có tiền nào đó một ngày, kèm theo ghi chú yêu cầu phải là mạo hiểm giả với ngoại hình khỏe mạnh dễ nhìn. Hắn chỉ có thể cảm thán lòng người ‘không cổ’ a.
Alan đẩy cửa bước vào,
Tiếng cót két quen tai, nhưng lại như một giọt nước rơi trên mặt hồ yên lặng.
“Black Fang (Đen Nhánh chi Nha)...”
Không biết là ai trước hết kêu lên cái tên này. Bầu không khí trong hiệp hội trở nên có chút vi diệu. Tiếng nói chuyện ồn ào bất tri bất giác cũng nhỏ đi.
Hiện ra trước mắt mọi người là một nam nhân trẻ tuổi, nếu nói ấn tượng đầu tiên của một người khi nhìn thấy hắn là gì. Thì không ngoài là một màu sắc đen nhánh, mang đầy nét thần bí.
Mái tóc đen ngắn tuy hơi có loà xòa nhưng kết hợp với khuôn mặt ngũ quan thanh thú thì lại đặc biệt có mỹ cảm. Một đôi mắt hổ phách xinh đẹp nội diễm. Khóe môi mỏng có vẻ nhếch lên như đang mỉm cười mang cho người ta cảm giác thân thiện.
Đi kèm với bộ giáp nhẹ bó sát người màu đen bóng loáng, xen kẽ hoa văn màu bạc là hai thanh kiếm cũng đen như mực, một dài một ngắn, gọn gàng đặt phía sau lưng và gắn tại bên hông, tăng thêm chút khí thế oai hùng.
Thật ra còn có một chiếc mũ giáp cũng màu đen nốt, nhưng để cho tiện, Alan đã đem nó quăng vào trong tinh thần không gian, khi nào chiến đấu mới đội vào.
Hắn cũng hiểu rõ mũ giáp tầm quan trọng. Ma vật chỉ cần có chút trí tuệ cũng biết đầu là điểm yếu của hầu hết sinh vật. Alan cũng không phải thích đem an toàn của mình ra nói giỡn.
“Thật là một nam tử anh tuấn .” Nhiều người thầm khen.
Đặc biệt là một số thiếu nữ trẻ tuổi tại chỗ, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên, ngượng ngùng dời đi ánh mắt chỉ dám len lén liếc nhìn.
Đương nhiên nếu chỉ vẻ bề ngoài cũng khó thể nào xáo trộn bầu không khí đến mức đó. Nhiều mạo hiểm giả, thậm chí có cả những rank cao cấp như Bronze và Silver đều để ý tới nam tử trẻ tuổi này chỉ có một lý do, chính là thực lực.
Túc chủ: 【Alan Lawrence】
Cấp bậc: 【Hắc Thiết Nhân Loại】
Thể chất: 【10】
Năng lượng: 【7】
Tinh Thần: 【8】
Kỹ Năng: 【Kiếm Thuật lv3(100/100)】【Ma lực】【Ma pháp lv2】...
Hệ Thống - Năng Lượng: 【2 FE】.
Thế giới xuyên qua: 【Đại lục Europia】【Goblin Slayer】
Nếu thật sinh tử đánh g·iết, kẻ từng làm Alan kiêng kị, phó kỵ sĩ đoàn trưởng Acker, giờ cũng chưa chắc có thể thắng hắn. Ma lực siêu phàm mà Acker sở hữu tuy cường đại, nhưng không phải là vô tận.
Lấy Alan bây giờ vượt trội về tố chất thân thể lẫn ma lực, cứng đối cứng cũng chỉ hơi kém Acker một bậc. Về lâu dài người có lợi thế chỉ có thể là Alan, đừng quên hắn còn có cái kiếm thuật max cấp đâu.
Thể chất chỉ số 9 và 10 (tức lv9 và lv10) nhìn như sát nút nhưng thực chất chênh lệch to lớn. Một cái chỉ là bằng khoảng 10 lần người bình thường, còn cái sau là đại biểu cho nhân loại bình thường tới cực hạn. Tố chất thân thể ít nhất lật gấp 15 lần.
Alan chỉ cần đơn giản vận dụng sức mạnh thân thể, một cú đấm là lập tức gãy một cái đại thụ, tay không có thể bóp vỡ đá xanh.
Nếu còn dùng ma lực cường hóa và v·ũ k·hí thì lực p·há h·oại sẽ tăng lên một cách đáng sợ, bỏ vào chiến trường hoàn toàn có thể trở thành máy xay thịt. Có thể nói so với nửa năm trước là một trời một vực.
...
Alan cũng không thèm để ý bàn tán xung quanh, đi thẳng một mạch tới quầy tiếp tân giao phó nhiệm vụ hoàn thành.
Chờ đợi hắn vẫn là một khuôn mặt quen thuộc.
“Hoan nghênh trở về! Alan!”
Aubrey theo thói quen đáp lại hắn với một nụ cười nhưng có vẻ khá gượng ép, nét mặt nàng thoáng hiện ưu sầu.
“Lại có mạo hiểm giả hy sinh a.”
Quen thuộc Aubrey tính cách, Alan lập tức đoán được lý do.
“Phải, là tiểu đội của Kalos .” Ghi chép một chút sổ sách, Aubrey buồn rầu đáp lại, hôm qua nàng còn vui vẻ trò chuyện với bọn họ khi ghi nhận nhiệm vụ đâu.
Alan nhớ đây là một cấp 5 Ruby mạo hiểm giả đội ngũ. Bởi vì đội trưởng bọn họ, hắn cũng từng đánh qua, còn đặc biệt đánh thảm nằm giường mấy hôm cái loại này, thế nên mới có chút ấn tượng.
Tổng thể thực lực của tiểu đội còn tính là không tệ, có cả ma pháp sư và tư tế, nhưng ai ngờ lại mau như vậy làm đồ ăn cho ma vật. Alan vì bọn họ mặc niệm vài giây.
Đây là điều khó mà tránh khỏi, cũng như nào có c·hiến t·ranh mà không c·hết người. Thế giới ma huyễn nào cũng đầy rẫy nguy hiểm. Đó cũng là lý do Alan thời thời khắc khắc luôn cố gắng tăng cường thực lực.
Lấy tay nhẹ nhàng lau đi hơi nước cạnh khóe mắt Aubrey hồi phục chút tinh thần. Ra hiệu cho Alan đợi một lát, nàng mới quay người đi về phía sau lấy ra một cái khay.
“Đây là thù lao! Tổng cộng 50 đồng vàng.”
Từng đồng tiền vàng sáng rỡ xếp chồng lên nhau trên chiếc khay xinh xắn. Alan có thể cảm giác được xung quanh quăng tới nhiều ánh mắt hâm mộ.
50 đồng vàng, tức tương đương 500 đồng bạc đã là một số tiền lớn. Đủ cho một gia đình bình thường chi tiêu tại thành Bedford hơn nửa năm. Đây là thù lao thường thấy cho một con ma vật cấp cao.
Cho nên mạo hiểm giả nghề này a, ngươi mà có thực lực thì phất lên cũng rất nhanh.
Alan cũng không tỏ vẻ vui mừng, nhận thù lao cỡ này đã không chỉ một hai lần. Có điều, Một xấp tờ đơn nhiệm vụ mới tinh lặng lẽ nằm bên cạnh đống tiền vàng mới khiến cho hắn chú ý.
----------
*Kỹ năng thật ra nhân vật chính có rất nhiều, nên bảng hệ thống, tác giả liệt kê mỗi lần chỉ hiện những kỹ năng cần thiết đề cập tới thôi, tránh câu chữ, chủ yếu chỉ liệt kê kỹ năng chiến đấu!