Về nhà cùng em đê, chúng ta hưởng thụ thú vui cuộc sống!
---
Thẩm Kình Vũ nói: "Tôi phải ép cân, không phải giảm béo. Hoặc có thể gọi là giảm tích nước trong cơ thể."
"Giảm tích nước?" Kỷ Cẩm nhíu mày. Thoạt nghe có vẻ là một thủ thuật gì đó.
"Đúng, tỉ lệ mỡ trong cơ thể tôi không cao, không thể dùng cách đốt mỡ, càng không thể để tỉ lệ cơ sụt giảm, trước khi thi đấu nếu muốn hạ hạng cân chỉ còn cách giảm tích nước trong cơ thể."
Kỷ Cẩm có chút hoang mang nhìn bình nước khổng lồ mà Thẩm Kình Vũ vừa đặt xuống. Nếu phải đào thải nước trong cơ thể, vừa rồi sao anh còn uống nhiều đến thế?
"Thông thường cần ba tuần để ép cân." Thẩm Kình Vũ giải thích: "Hai tuần đầu, mỗi ngày tôi phải nạp đủ tám lít nước mỗi ngày để cơ thể tăng bài tiết nước. Tuần cuối cùng tôi sẽ giảm lượng nước uống mỗi ngày, cơ thể vẫn giữ thói quen bài tiết nhiều, từ đó sẽ giảm tích nước trong người."
Sáu mươi phần trăm trọng lượng cơ thể đều là nước, không muốn giảm cơ thì chỉ còn cách giảm nước. Kỷ Cẩm hỏi: "Thế, anh phải giảm bao nhiêu cân?"
"Lâu rồi tôi không ép cân, phải giảm dần dần. Lần này phải giảm được bảy cân* trong vòng ba tuần, ép xuống 70kg để đánh hạng cân nhẹ."
*tác giả dùng cân TQ , tôi sẽ chuyển về cân VN luôn nhé
"Bao nhiêu cơ???" Kỷ Cẩm suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Ba tuần? Bảy cân??
Cậu nhớ rõ mình từng đọc một truyện cười trên mạng, có người hỏi làm thế nào giảm được bảy, tám cân trong vòng một tháng, bên dưới có một bình luận được nhiều like nhất, nói rằng chỉ có chặt một chân đi mới có thể xuống cân nhanh như vậy!
"Chỉ là mất nước tạm thời thôi." Thẩm Kình Vũ nói: "Sau khi xét hạng cân tôi có thể bù nước trở lại."
"Cho dù chỉ là tạm thời cũng có hại lắm!" Kỷ Cẩm nghe vậy thì đau lòng muốn chết: "Nhưng mà, chỉ cần giảm tích nước mà cũng ép được bảy cân á?"
"Được chứ, bảy cân là còn ít đấy. Mấy ngày tới tôi sẽ chỉ nạp nước trắng, không ăn gia vị, mặc áo sinh nhiệt chạy đường trường, hai ngày cuối cùng sẽ đi xông hơi khô để vắt kiệt nước trong cơ thể, vậy là ép được." Thẩm Kình Vũ trấn an Kỷ Cẩm: "Đây là kiến thức cơ bản mà võ sĩ MMA nào cũng biết, người nào cũng phải làm theo. Tôi chỉ cần ép bảy cân đã là rất ít rồi, chờ đến khi thích ứng tôi còn phải giảm nhiều nữa. Võ sĩ tham gia UFC thông thường có thể giảm năm đến bảy cân trong ba tuần, người nào ép căng thì giảm đến chín cân. Sau buổi xét hạng cân có thể bù lại lượng nước hao hụt, chỉ trong một ngày tăng ngược tám cân."
Trước kia Thẩm Kình Vũ chỉ thi đấu giải nghiệp dư, bởi vậy mới xét hạng cân ngay trong ngày thi đấu. Các giải chuyên nghiệp thường xét hạng cân trước một ngày, như vậy nếu võ sĩ không đạt tiêu chuẩn, ban tổ chức mới có thời gian sắp xếp một đối thủ khác. Làm vậy cũng giúp vận động viên có thời gian bù lại lượng nước đã mất và khôi phục thể lực.
Kỷ Cẩm nhăn nhó mặt mày, ép hết nước ra ngoài rồi lại uống bù ngay sau đó, trong một ngày cân nặng tăng giảm bảy, tám cân, con người hay là cái khăn tắm vậy?
Cho dù Thẩm Kình Vũ kể chuyện nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Kỷ Cẩm vẫn xót khi thấy anh tự làm khổ bản thân như thế. Cậu hỏi anh: "Anh bắt buộc phải đánh hạng cân nhẹ sao? Không ép cân không được à?"
"Chiều cao của tôi đánh hạng cân nhẹ sẽ có ưu thế vượt trội hơn." Thẩm Kình Vũ vươn tay sờ vành tai Kỷ Cẩm: "Cho dù đánh hạng trung thì vẫn phải tăng cân, sau đó mới ép cân xuống."
Kỷ Cẩm nhướng mày: sao lại như vậy?
"Bởi vì võ sĩ hạng trung cũng phải ép cân, nếu tôi giữ nguyên thể trọng của mình, chờ đến khi bọn họ uống bổ sung nước và khôi phục thể lực, khi lên đài võ bọn họ sẽ nặng hơn tôi ít nhất là năm cân, vậy là tôi lép vế rồi."
"..." Hồi lâu sau Kỷ Cẩm mới nghiến răng thốt ra một câu: "Cạnh tranh không lành mạnh chút nào!"
Thẩm Kình Vũ cười lắc đầu: "Cũng không hẳn là thế. Thi đấu thể thao chính là như vậy, trong phạm vi cho phép của luật thi đấu, ai cũng sẽ cố gắng tận dụng tối đa mọi cơ hội, bởi vì chúng tôi đều khao khát giành chiến thắng."
Kỷ Cẩm nheo mắt nhìn anh.
Cho dù cậu đau lòng đến mức nào, nhưng khi nghe Thẩm Kình Vũ nói anh khao khát giành chiến thắng, cậu đành nuốt xuống những lời phản đối.
Đã hết giờ giải lao, Thẩm Kình Vũ lại quay về sân tập.
Buổi chiều, Kỷ Cẩm tập thêm một lát rồi nghỉ ngơi chờ Thẩm Kình Vũ hoàn thành nốt giáo án, sau đó hai người ăn cơm tối ở căng tin câu lạc bộ rồi cùng nhau ra về.
Vừa về đến nhà, Túc An gọi điện thoại tới.
"A Cẩm, báo cho cậu một tin tốt này!" Túc An lộ rõ sự hả hê khi thấy kẻ xấu gặp quả báo: "Chị nghe nói mấy nhãn hàng hợp tác với Tiêu Dịch Kiệt đang chuẩn bị khởi tố gã và yêu cầu bồi thường hợp đồng, ngay cả công ty quản lý cũng đang làm thủ tục thanh lý hợp đồng với gã rồi, quả này họ Tiêu chết chắc!"
Kỷ Cẩm đảo mắt, coi như hả giận: "Vì bạn xứng đáng!"
"Đúng vậy, ngay từ đầu đã phải thế này mới đúng!" Túc An bụng dạ hẹp hòi, còn mắng thêm một câu: "Tốt nhất là gã không đủ tiền bồi thường, phải lăn lộn dưới gầm cầu ăn xin!"
"Xí, loại người như gã ai thèm bố thí?"
"Hahahaha, cũng đúng ha!"
Hai chị em thì thầm nói xấu Tiêu Dịch Kiệt hồi lâu, toàn thân từ trong ra ngoài đều thư thái.
"Đúng rồi vẫn còn một tin vui nữa." Túc An nói tiếp: "Chuyện hợp đồng với công ty cậu không phải lo nhé. Sếp Đan ra chỉ đạo rồi, ban giám đốc cho phép cậu nghỉ ngơi dưỡng bệnh, cần gì cứ đề đạt với công ty, tất cả mọi việc gác lại cho đến khi cậu khỏi hẳn mới tính."
Trước đây Túc An còn lo lắng về bản hợp đồng ba trăm triệu, nhưng sau khi Kỷ Cẩm công khai bệnh tình , công ty cũng phải xem xét phản ứng của cư dân mạng. Tiêu Dịch Kiệt lợi dụng chuyện Kỷ Cẩm mắc bệnh mà chèn ép cậu, bị toàn cõi mạng đào mả tổ lên chửi. Nếu trong lúc này công ty còn ép Kỷ Cẩm hoàn thành điều khoản kiếm tiền trong hợp đồng, e rằng cũng sẽ mất sạch danh tiếng. Huống chi với tình trạng hiện giờ, Kỷ Cẩm cũng không thể hoàn thành tốt công việc. Cho nên cách tốt nhất là phải tỏ ra nhân văn, tuyên bố sẽ đồng hành và ủng hộ Kỷ Cẩm, như vậy mới có thể hợp tác lâu dài và bền vững.
Lúc này mọi chuyện phiền muộn đều được giải quyết, ai cũng nhẹ nhõm thở phào.
Sau khi cúp máy, Kỷ Cẩm chơi với mèo thêm một lát rồi vào phòng viết nhật kí.
Cậu ghi chép lại tâm tình và suy nghĩ của bản thân ngày hôm nay, sau đó đăng nhập weibo.
Hôm qua cậu đi ngủ ngay sau khi đăng bài công khai bệnh tình, mới một ngày trôi qua đã có mấy trăm nghìn bình luận, Kỷ Cẩm hơi hoảng loạn nhưng vẫn cố lấy dũng khí lướt xem một chút.
Ngoài dự kiến của cậu chính là, ban đầu cậu cho rằng mình sẽ hứng chịu thật nhiều chỉ trích, thế nhưng không ngờ phía dưới đều là lời nhắn động viên, cổ vũ, ủng hộ!
Kỷ Cẩm mất một tiếng lướt xem comment, trong lòng ấm áp không thôi. Sau đó cậu lại chia sẻ quá trình luyện tập hôm nay lên trang cá nhân.
Chín rưỡi tối, Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ cùng nhau tắm uyên ương. Thẩm Kình Vũ sắp bước vào giai đoạn cấm dục trước thi đấu, bọn họ phải tranh thủ "buông thả" một phen.
Nửa tiếng sau, Kỷ Cẩm mệt tới mức không còn sức trèo ra khỏi bồn tắm. Cậu được Thẩm Kình Vũ bọc trong khăn bông rồi bế vào giường. Vừa kê đầu lên gối, Kỷ Cẩm lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.
...
Trong điều kiện phải đào thải nước tối đa, thể lực của Thẩm Kình Vũ cũng giảm sút. Mỗi ngày hoàn thành xong giáo án tập luyện anh đều cạn kiệt tinh lực, hơn nữa thực đơn ăn uống cũng phải quản lý khắt khe, vì thế Thẩm Kình Vũ không nấu cơm nữa, Kỷ Cẩm sẽ phụ trách làm bữa sáng, sau đó bọn họ cùng tới câu lạc bộ tập luyện cả ngày, dùng cơm trưa và cơm tối đúng tiêu chuẩn tại căng tin, cuối cùng về nhà đi ngủ.
Hiện giờ lịch trình được để trống, cuộc sống của hai người trở nên đơn giản vô cùng. Thẩm Kình Vũ luyện tập đều đặn mỗi ngày, Kỷ Cẩm cũng tăng dần khối lượng bài tập, cơ thể cậu bắt đầu thích ứng, mỗi ngày đã có thể vận động liên tục ba tiếng. Ban ngày ngoài thời gian luyện tập, Kỷ Cẩm còn luyện đàn, nghe nhạc, đọc sách. Cậu chuyên tâm nghiên cứu mấy cuốn sách tâm lý của Thẩm Kình Vũ, chúng từng giúp Thẩm Kình Vũ vượt qua giai đoạn khó khăn, hiện giờ Kỷ Cẩm cũng muốn hiểu thêm về bản thân.
Buổi tối sau khi về nhà, hai người sẽ ngồi ở phòng khách xem phim, chơi với mèo. Kỷ Cẩm không nhận đi show nữa, thỉnh thoảng cậu sẽ biểu diễn ngẫu hứng trong nhà, hát cho một người một mèo nghe.
Cuộc sống êm đềm bình thản nhưng vẫn tràn đầy niềm vui.
Còn ba ngày trước khi giải khởi tranh.
Thẩm Kình Vũ tập luyện xong giáo án, Kỷ Cẩm tới tìm anh, bọn họ cùng đi ăn tối tại căng tin.
Trước mặt Thẩm Kình Vũ là ba khay thức ăn, đây là khẩu phần dinh dưỡng mà đầu bếp nấu riêng cho anh. Một khay đầy ắp cá, thịt gà, thịt bò, lòng trắng trứng, hai khay còn lại là rau dưa và hoa quả. Thoạt nhìn là một bữa ăn phong phú hấp dẫn, nhưng đó là vì họ không được nếm thử hương vị--- cá được hấp cách thủy, thịt gà và thịt bò luộc với nước trắng, các loại rau nếu không phải ăn sống cũng là chần nước sôi, cả mâm cơm không có lấy một hạt muối.
---cơ thể sẽ tăng tích nước nếu hàm lượng muối quá cao, điều này đi ngược với mục tiêu ép cân. Cho nên một tuần trước khi thi đấu Thẩm Kình Vũ buộc phải ăn nhạt.
Anh nghiêm túc ăn theo chế độ, không một lời kêu ca, nhưng mới và được hai miếng lại thấy Kỷ Cẩm ngồi đối diện thở dài nặng nề.
Thẩm Kình Vũ đang nhai một miếng ức gà luộc chợt ngẩng đầu, dùng giọng mũi "hửm?" một tiếng nghi vấn.
Kỷ Cẩm buồn bực chọc chọc món ăn trong bát mình.
Cậu cảm thấy Thẩm Tiểu Ngư nhà mình phải kiêng khem quá khắt khe, gần đây tới câu lạc bộ xem anh tập luyện vất vả như vậy, cậu nhịn không được mà phát sầu--- cứ tiếp tục như vậy, Thẩm Tiểu Ngư của cậu sắp thành chưởng môn phái Hành Xác rồi! Không hút thuốc, không uống rượu, kể cả kiêng chuyện chăn gối, mấy thứ này còn tạm chấp nhận, nhưng bây giờ thậm chí còn không cho anh ăn gia vị! Đổi lại là người khác có khi đã nhìn thấu hồng trần, từ nay về sau thắp thanh đăng bầu bạn cùng Phật tổ.
Kỳ thực Thẩm Kình Vũ không hề cảm thấy khổ. Đương nhiên anh cũng thích ăn ngon, chỉ là mỹ thực không thể đem lại cảm giác "phê" bằng chiến thắng trên đài võ, vì suy nghĩ này, cho dù phải chịu khổ đến đâu anh cũng cam tâm tình nguyện.
Kỷ Cẩm miên man suy nghĩ bỗng bị búng trán một cái không nhẹ không nặng.
Thẩm Kình Vũ thu hồi ngón tay: "Em nghĩ gì thế?"
Trong lòng Kỷ Cẩm có tiểu quỷ lầu bầu: Nghĩ cách để anh nghỉ tập! Về nhà cùng em đê, chúng ta hưởng thụ thú vui cuộc sống!
Nhưng cậu lại bĩu môi nói: "Không nghĩ gì cả."
"Thế em thở dài cái gì?"
"Anh quản chặt thế? Em thở một hơi cũng không được à?"
Vẻ mặt khổ sở tức tối của cậu khiên Thẩm Kình Vũ nhịn không được mà vui vẻ: tuy rằng anh không biết Kỷ Cẩm đang giận chuyện gì, nhưng gần đây anh có thể cảm nhận rõ ràng, Kỷ Cẩm ngày càng có sức sống hơn, có lẽ tác dụng phụ của thuốc đã dần suy giảm.
Đúng lúc này điện thoại Thẩm Kình Vũ đổ chuông. Anh nhìn màn hình thấy tên người gọi đến thì có chút sửng sốt, tựa hồ linh cảm chuyện chẳng lành, nụ cười trên môi anh chợt biến mất.
Kỷ Cẩm phát hiện bất thường cũng buông đũa theo.
Tiếng chuông lại vang lên lần thứ hai, Thẩm Kình Vũ hít sâu một hơi rồi nhận điện thoại: "Chào bác sĩ Phó. Có chuyện gì thế ạ?"
Đầu bên kia nói gì đó, hai mí mắt Thẩm Kình Vũ hơi co giật. Sau đó anh bình tĩnh nói: "Vâng cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Cúp máy, Thẩm Kình Vũ cất di động, thấy Kỷ Cẩm vẫn đang lo lắng nhìn mình, anh không nói gì mà chỉ nhắc: "Ăn nốt đi."
Mãi đến khi cơm nước xong xuôi, hai người đi lấy xe chuẩn bị ra về, Kỷ Cẩm mới hỏi: "Cuộc điện thoại vừa rồi, là bác sĩ của cha anh gọi tới à?"
"Ừm." Thẩm Kình Vũ tựa lưng lên ghế lái, ánh mắt có chút tan rã nhìn thẳng phía trước: "Chiều nay Thẩm Vọng đã ngừng tim, bệnh viện gọi tôi tới xử lý hậu sự."
Kỷ Cẩm sững sờ.
Kỳ thực Thẩm Vọng suy gan giai đoạn cuối nên Thẩm Kình Vũ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng anh không ngờ ngày ấy sẽ đến vào lúc này, khi anh chỉ còn ba ngày chuẩn bị cho giải đấu quan trọng đầu tiên của mình! Tâm trạng Thẩm Kình Vũ rất khó tả, không bất ngờ, không quá đau buồn, nhưng vẫn có cảm giác... mệt mỏi, hoang mang.
Bỗng anh cảm nhận một bàn tay mát lạnh phủ lên tay mình.
Thẩm Kình Vũ mở mắt quay đầu nhìn sang, thấy Kỷ Cẩm đang dùng đôi mắt trong veo nhìn anh. Cậu bao lấy bàn tay anh trong lòng bàn tay mình, đây là động tác Thẩm Kình Vũ thường làm mỗi khi muốn an ủi Kỷ Cẩm.
"Anh cứ yên tâm thi đấu." Kỷ Cẩm nói: "Những chuyện khác giao cho em, em sẽ xử lý giúp anh!"