Tư liệu vàng dùng để lên bài đây rồi!
---
Ngày tối hôm đó, Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ cùng tới bệnh viện.
"Người nhà vào nhìn mặt lần cuối đi." Bác sĩ nói, sau khi nhìn mặt lần cuối, di hài sẽ được đẩy đi.
Thẩm Kình Vũ đứng lặng bên giường bệnh, thở ra một hơi thật dài.
Cho dù quan hệ giữa anh và Thẩm Vọng có ra sao, người chết cũng như nến tắt, đến đây coi như kết thúc.
Một lát sau anh gật gật đầu. Thế là nhân viên hậu sự tiến lên kéo vải trắng trùm kín mặt Thẩm Vọng, đẩy giường bệnh đi.
Bệnh nhân qua đời tại bệnh viện, bệnh viện sẽ trực tiếp chuyển di hài tới nhà tang lễ để hỏa táng. Kỷ Cẩm biết Thẩm Kình Vũ sắp phải thi đấu, sợ anh bị ảnh hưởng bởi chuyện này nên cố ý nán lại gặp nhân viên hậu sự, hỏi kĩ các thủ tục cần xử lí. Cậu sợ mình mau quên nên vừa nghe phổ biến vừa dùng điện thoại ghi chép lại.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, Kỷ Cẩm nói với Thẩm Kình Vũ: "Chúng ta về thôi."
Thẩm Kình Vũ gật đầu: "Đi thôi."
Trên đường lái xe về, Thẩm Kình Vũ vẫn luôn trầm mặc, Kỷ Cẩm cũng im lặng không quấy rầy anh. Xe dừng đèn đỏ, Thẩm Kình Vũ chống khuỷu tay đỡ trán, tuy anh làm động tác rất nhanh nhưng Kỷ Cẩm vẫn phát hiện anh vừa lén lau khóe mắt.
Thẩm Vọng chưa bao giờ hoàn thành nghĩa vụ của một người cha đối với anh, ông ta chỉ để lại một bóng ma ám ảnh Thẩm Kình Vũ, cho nên anh cũng không có tình cảm gì với người cha này. Nhưng khi ông ta từ trần, anh vẫn không thể dửng dưng như tưởng tượng, anh vẫn đau lòng, vẫn có chút uất ức.
Kỷ Cẩm không nói gì chỉ rút khăn giấy đưa sang.
Thẩm Kình Vũ nhận tờ giấy trên tay cậu, thất thần vài giây sau đó gục mặt xuống khỏi bàn tay đang chống trên vô lăng, bả vai căng chặt cũng rũ xuôi xuống.
Đèn chuyển xanh, Thẩm Kình Vũ nhanh chóng dùng khăn lau đi nước mắt để không ảnh hưởng tầm nhìn. Anh cười nói: "A Cẩm, trong lòng tôi buồn quá. Em hát một bài an ủi tôi được không?"
"Anh muốn nghe bài gì?"
"Bài gì cũng được. Miễn là em hát."
Kỷ Cẩm suy nghĩ trong chốc lát rồi bắt đầu ngân nga.
"Tôi chạy nhanh về phía trước
Theo đuổi giấc mơ của tôi
Cho dù mây đen bủa giăng kín lối
Con đường gập ghềnh chông gai
Tôi vẫn chạy mãi chạy mãi
Để lại từng bước chân không nhạt phai...
Âm thanh của cậu vang vọng, giọng ca dịu dàng, khi hát xong bài hát ấy xe đã chạy vào gara.
Sau khi lên lầu, Thẩm Kình Vũ ôm lấy Kỷ Cẩm, bọn họ vành tai tóc mai chạm nhau: "A Cẩm, cảm ơn em, tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi."
Kỷ Cẩm lo lắng hỏi: "Thật không?" Cậu muốn làm gì đó nhiều hơn cho Thẩm Kình Vũ, nhưng cậu không biết mình có thể làm gì.
"Thật mà." Thẩm Kình Vũ vuốt ve gương mặt cậu: "Âm nhạc của em tiếp thêm sức mạnh cho mọi người."
Kỷ Cẩm hơi giật mình.
Thẩm Kình Vũ nhỏ giọng thì thầm: "A Cẩm, từ nay về sau tôi không còn thân nhân nữa rồi..."
Anh còn chưa kịp nói hết, Kỷ Cẩm đã giãy ra cãi: "Ai bảo thế? Còn em đây mà? Còn Thẩm Đại Mao? Anh đặt cho nó cái tên khó nghe như thế, giờ lại muốn chối bỏ trách nhiệm à?"
Thẩm Đại Mao đang nằm trên sofa liếm láp bộ lông, nghe thấy tên mình thì ngẩng đầu nhìn sang một cách vô tội.
Thẩm Kình Vũ bật cười. Cũng không đến nỗi khó nghe mà?
Anh nhìn chăm chú vào mắt Kỷ Cẩm. Đôi mắt cậu trong suốt phản chiếu hình bóng anh, vạn vật xung quanh như nhòa đi, chỉ còn một mình anh trở nên rõ nét.
"A Cẩm..." Anh vươn người tới, hạ một nụ hôn lên mi mắt cậu: "Tôi muốn ở bên em suốt đời này."
Kỷ Cẩm vùi mặt vào hõm vai anh, giọng nói mang theo chút hờn dỗi: "Đương nhiên là sẽ như vậy, nhất định là thế!"
Hai ngày sau, Thẩm Kình Vũ tham gia xét hạng cân trước giải. Kỷ Cẩm gọi cho Túc An, nhờ cô đưa mình đi làm thủ tục hậu sự cho Thẩm Vọng.
Trên đường lái xe tới nhà tang lễ, Túc An nói đùa: "Bây giờ cậu còn lo tang ma cho cha mẹ đối phương, thế có thể coi là dâu hay rể đây?"
Kỷ Cẩm vắt chéo chân: "Là bạn đời."
Túc An nhướng mày: "Uầy? Qua giai đoạn yêu đương, chuyển sang giai đoạn bạn đời rồi cơ à? Xác định chưa?"
Cô vốn định trêu chọc Kỷ Cẩm vài câu, không ngờ cậu em lại liếc mắt đánh giá một cái, phản kích vô cùng chính đáng: "Chị GATO chứ gì?"
Túc An: "..."
Cô chưa nghĩ tới phương diện này, bị Kỷ Cẩm vặn hỏi vậy, cô buộc phải thừa nhận mình có chút ngưỡng mộ hai cậu em. Túc An không thiếu bạn trai, nhưng gặp toàn người không đáng tin cậy, cuộc tình bền nhất chỉ kéo dài chưa đầy nửa năm. Ngược lại là Kỷ Cẩm, hai mươi tư năm qua cậu mới có mối tình đầu, nhưng quan hệ của cậu và Thẩm Kình Vũ ngày càng trở nên nghiêm túc. Ngay cả Túc An cũng có thể cảm nhận được sự thân thiết và bao dung giữa hai người bọn họ...
Đm! Trong lòng Túc An chua loét, muốn trách thì trách trai đẹp đều gay hết. Kỷ Cẩm này, Thẩm Kình Vũ này, thế giới này đã tổn thất hai soái ca rồi, cơ hội tìm người yêu của các cô gái đã giảm đi vài phần trăm rồi!
Xe chạy đến nhà tang lễ, bọn họ tiến vào làm thủ tục.
Nói là xử lí hậu sự, kì thực cũng không có gì quá phức tạp. Cả đời Thẩm Vọng không có công ăn việc làm, chỉ vay tiền chơi bời, người thân bạn bè đều xa cách. Lễ truy điệu không ai tới viếng cho nên đơn giản bỏ qua. Thẩm Kình Vũ đã mua sẵn mộ phần, sau khi hỏa táng, tro cốt Thẩm Vọng sẽ được đưa đi an táng.
Túc An định vào một mình nhưng Kỷ Cẩm sợ cô không xoay sở được, cuối cùng cậu vẫn đi theo.
Hai người đội mũ bịt khẩu trang kín mít bước vào phòng làm việc của nhà tang lễ, người phụ trách thủ tục hậu sự là một cô gái trẻ. Cô lơ đãng liếc mắt một cái sau đó bỗng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kỷ Cẩm. Cô cảm thấy người này nhìn rất quen, rất giống một nghệ sĩ nổi tiếng nào đó.
Túc An đưa giấy tờ qua: "Làm phiền xử lí giúp chúng tôi thủ tục hỏa táng."
Cô gái hồi phục tinh thần, quay về tiếp nhận giấy tờ: "Anh chị là người nhà sao?"
"Không phải, người nhà có việc bận, chúng tôi làm giúp bạn bè."
Kỷ Cẩm lấy hộ khẩu và các loại giấy tờ photo ra, đưa cho nhân viên đối chiếu và xác thực. Thấy không có vấn đề gì, cô gái lại hỏi: "Anh chị muốn tiến hành hỏa táng luôn ạ? Có làm lễ truy điệu không?"
Túc An nói: "Không cần đâu."
Đây là nghiệp vụ của nhà tang lễ, cô nhân viên vừa muốn làm việc hết trách nhiệm, vừa muốn đẩy mạnh tiêu thụ, cho nên khuyên nhủ vài câu: "Không làm gì cả thì hơi đơn sơ ấy ạ. Ở đây bọn em có đẩy đủ các loại dịch vụ, làm lễ lớn hay lễ nhỏ đều được, ít nhất cũng nên tổ chức cho người quá cố một buổi lễ truy điệu để thân nhân và bạn bè tới viếng tang. Đối diện văn phòng này chính là linh đường, hay là anh chị qua xem một chút ạ?"
"Không cần đâu, chúng tôi thực sự không có ý định tổ chức gì."
"... À dạ vâng ạ."
Cô gái trẻ không còn cách nào khác, chỉ có thể tôn trọng ý kiến khách hàng. Cô lại nói: "Hai ngày nữa anh chị qua lĩnh giấy chứng nhận hỏa táng, tro cốt của người quá cố anh chị mang về hay để chúng em đưa thẳng tới nơi an táng ạ?"
"Làm phiền các cô trực tiếp đưa thẳng tới mộ phần."
Thủ tục đã xong xuôi, cô gái kia ngẩng đầu trêu chọc Kỷ Cẩm: "Anh đẹp trai ơi, anh đeo khẩu trang đội mũ kín thế? Trông anh cứ như người nổi tiếng ấy ạ."
Kỷ Cẩm và Túc An quay sang nhìn nhau.
Túc An lên tiếng giải vây: "Làm gì có! Chỉ có bạn bè xử lí công việc giúp nghệ sĩ, cô thấy có nghệ sĩ nào đi xử lí việc giúp bạn bè không?"
Cô gái kia lắc đầu: "Đúng là chưa thấy bao giờ ạ." Chính vì vậy cô gái mới không nghi ngờ gì, lời nói ban nãy hoàn toàn là trêu đùa.
Hai chị em thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi văn phòng nhà tang lễ, chuẩn bị đi lấy xe, bỗng Kỷ Cẩm đứng khựng lại.
Cậu căng tai nghe ngóng, lát sau mới quay sang hỏi Túc An: "Chị họ, có ai đang bật bài của em ấy, chị có nghe thấy không?"
"Hả?" Túc An không có thính giác nhạy bén như Kỷ Cẩm, cô lắc đầu: "Có nghe thấy gì đâu?"
Kỷ Cẩm hất cằm về phía tòa nhà thấp thấp đằng xa: "Ở bên kia kìa ."
Túc An nhìn về phương hương đó, sợ đến co giật da đầu: "Cậu đừng có dọa chị nữa, đây là nhà tang lễ, ai lại bật nhạc của cậu ở nhà tang lễ???"
Kỷ Cẩm liếc mắt khinh thường: "Ban ngày ban mặt chị sợ cái gì? Cho dù có bật cũng là người sống bật. Chị có thấy ma quỷ nào hiện hồn giữa trưa nắng chói chang này không?"
Túc An: "..."
"Chúng ta sang bên đó xem sao."
"... Ờm."
Túc An chỉ có thể đi cùng Kỷ Cẩm về phía linh đường.
Gần đến nơi, Túc An rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng nhạc: quả thực có người đang bật bài hát của Kỷ Cẩm! Nơi này lẽ ra phải tràn ngập bi thương và đau khổ, vậy mà có người lại phát một bài hát tha thiết và mang tính cổ vũ như vậy, thực khiến người ta cảm thấy kì quái.
Hai người dừng bên ngoài một gian linh đường--- tiếng nhạc phát ra từ nơi này.
Bọn họ quay sang nhìn nhau một cái, Túc An thấy trong mắt Kỷ Cẩm tràn đầy tò mò, cô do dự nói: "Hay là để chị vào hỏi thăm xem?"
Kỷ Cẩm gật đầu: "Chị đi đi."
Túc An giỏi giao tiếp, việc này quả thực nên giao cho cô.
Vài phút sau cô đã quay lại, vẻ mặt có chút phức tạp: "Haizzz, là một cậu bé mắc bệnh rồi qua đời... Người nhà nói khi còn sống em ấy rất thích cậu, trong lễ truy điệu người nhà muốn con mình rời đi thanh thản nên bật nhạc của cậu."
Kỷ Cẩm kinh ngạc nhìn về phía linh đường. Cậu định bước vào nhưng suy cho cùng cũng không nên quấy rầy công việc nhà người khác. Hai chị em đứng ngoài linh đường một lúc, trong lòng thầm nói lời từ biệt, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi lên xe, Kỷ Cẩm thất thần nhìn theo phong cảnh lướt qua ngoài cửa kính. Bỗng cậu nhớ lại câu nói hôm trước của Thẩm Kình Vũ "âm nhạc của em tiếp thêm sức mạnh cho mọi người", hai ngày nay câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu cậu.
Cậu bỗng mở miệng: "Chị, về sau em muốn tham gia nhiều hoạt động từ thiện hơn."
Túc An ngạc nhiên nhìn cậu một cái.
Trước kia Kỷ Cẩm không để ý tới thế giới xung quanh. Nỗi buồn của cậu phát ra từ trong nội tâm, niềm vui của cậu cũng phát ra từ trong nội tâm, mối quan hệ giữa cậu và thế giới bên ngoài luôn xa xa gần gần. Ngay cả việc viết bài hát, Kỷ Cẩm cũng luôn tìm linh cảm trong chính âm nhạc, cậu không có ý thức rõ ràng rằng mình đang mang lại thứ gì cho mọi người ngoài kia.
Mãi đến khi gặp được Thẩm Kình Vũ, lần đầu tiên Kỷ Cẩm được nạp nhiều năng lượng như vậy từ một người khác. Cậu cảm thấy mình đang dần được kết nối với xã hội, cậu bắt đầu hiểu những hỉ nộ ái ố của người khác, bắt đầu cảm thấy quyến luyến thế giới này.
Mà sau khi công khai bệnh tình trên mạng, đọc được hàng trăm nghìn bình luận động viên và ủng hộ, cậu đã có nhận thức hoàn toàn mới về sứ mệnh của mình. Cậu muốn thế giới này tiếp thêm thật nhiều sức mạnh cho mình, cậu cũng muốn cống hiến thật nhiều cho thế giới này.
"Được." Túc An gật đầu: "Để chị về sắp xếp cho cậu."
...
Trong hội trường, Thẩm Kình Vũ bước lên cân, MC dõng dạc hô lên: "69.4kg!"
Dưới đài võ, Tả Phong Duệ và Uông Hải Dương thở phào nhẹ nhõm--- từ sáng đến giờ Thẩm Kình Vũ chưa dám uống một giọt nước, chỉ sợ không đạt tiêu chuẩn cân nặng sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu. Hiện giờ bọn họ đã thành công vượt qua ải này!
Thẩm Kình Vũ vừa xuống đài, thầy Tả và quản lí Uông lập tức đưa người về phòng nghỉ. Một chiếc hộp giữ nhiệt lớn được mở ra, bên trong đầy ắp đồ ăn thức uống và thực phẩm dinh dưỡng.
Uông Hải Dương nói: "Ăn uống bù lại đi nhé, chín mươi phút nữa cậu phải tham gia một buổi phỏng vấn trước trận đấu."
Thẩm Kình Vũ không nói gì, mở chai soda muối ngửa đầu tu sạch, sau đó bắt đầu bổ sung các loại nước high-carb*.
*các vận động viên thường sử dụng các loại nước protein, thanh bánh năng lượng, gel dinh dưỡng,... gọi vui là "sạc nhanh"
Sau khi được tiếp nước và muối, Thẩm Kình Vũ cảm thấy cơ thể mình bắt đầu hồi phục nhanh chóng.
Chớp mắt anh đã xử lí xong phân nửa hòm đồ ăn, Uông Hải Dương vỗ vai anh, cười nói: "Lát nữa phóng viên tới phỏng vấn, cậu có căng thẳng không?"
Thẩm Kình Vũ vừa nuốt đồ ăn vừa tỏ ra khó hiểu: "Có gì phải căng thẳng ạ?"
Uông Hải Dương kinh ngạc nhướng mày: "Tố chất tâm lí của các thanh niên bây giờ vững vàng thật, đến tôi còn thấy hơi căng thẳng."
Thẩm Kình Vũ nhún vai, tiếp tục ăn và uống.
Một tiếng rưỡi sau, Uông Hải Dương đưa Thẩm Kình Vũ và Tả Phong Duệ tới khu vực phỏng vấn, Ba người vừa lộ diện, một nhóm phóng viên lập tức xúm quanh, một đống micro cỡ lớn như đuôi công xòe rộng trước mặt Thẩm Kình Vũ, cảnh tượng này khiến ba người không khỏi hoảng loạn.
Thẩm Kình Vũ cảm thấy nghi hoặc: không phải anh chỉ là tân tuyển thủ sao? Lý do gì mà truyền thông chú ý đến anh như vậy? Chẳng lẽ mấy năm nay MMA thực sự trở nên phổ biến rồi sao?
---chẳng ngờ, truyền thông không quá quan tâm tới trận đấu sắp tới, mà bọn họ chỉ chú ý tới cá nhân Thẩm Kình Vũ.
Các giải đấu chuyên nghiệp cần lôi kéo nhà tài trợ, nuôi sống các Ủy ban, Hiệp hội, Tổ chức, có thể nói đây là một hoạt động thương mại. Khó có được một tuyển thủ có sẵn độ nổi tiếng như Thẩm Kình Vũ tham gia giải đấu lần này, mấy ngày nay Ban tổ chức luôn tranh thủ đẩy mạnh danh tiếng của anh trên mạng xã hội, vì thế mới thu hút sự chú ý của đông đảo mọi người như vậy.
"Võ sĩ Thẩm Kình Vũ, xin hỏi lý do gì khiến anh quay trở lại thi đấu sau năm năm giải nghệ? Là để tạo đà lấn sân showbiz sao?"
"Xin hỏi anh có ý định kí hợp đồng với công ty quản lí nghệ sĩ không? Về sau anh có định quay phim không? Hay là chuyển sang ca hát?"
"Anh và Kỷ Cẩm là bạn bè phải không? Xin hỏi lần gần đây nhất hai người liên lạc với nhau là khi nào?"
Cả nhóm phóng viên xôn xao chí chóe, Thẩm Kình Vũ không nghe rõ từ nào, bất đắc dĩ đứng im chịu trận.
Người trong ban tổ chức vội bước ra ổn định lại trật tự: "Làm phiền các anh chị nhà báo và phóng viên đặt câu hỏi lần lượt được không?"
Uông Hải Dương là người đại diện của câu lạc bộ, ông lập tức bày tỏ thái độ: "Mong các anh chị chỉ đặt câu hỏi liên quan đến trận đấu! Chúng tôi là vận động viên, những vấn đề không liên quan đến thể thao, chúng tôi xin phép không trả lời."
Thẩm Kình Vũ thấy tình trạng này liền ngờ ngợ hiểu ra.
Sau khi được nhân viên công tác ổn định lại tổ chức, các phóng viên không còn nhao nhao xông lên nữa mà bắt đầu hỏi theo thứ tự.
"Võ sĩ Thẩm Kình Vũ, xin hỏi anh có tự tin vào trận đấu ngày mai không?"
"Có chứ."
"Vậy là anh cảm thấy mình mạnh hơn đối thủ rất nhiều, có phải không?"
Thẩm Kình Vũ nhận ra phóng viên đang cố tình gài mình, anh không hề rơi vào bẫy: "Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị."
"Vậy vì sao anh lại khẳng định mình rất tự tin? Có phải ban tổ chức có ý định nâng đỡ nên sắp xếp cho anh một đối thủ yếu thế hơn?"
Thẩm Kình Vũ còn chưa trả lời, người bên ban tổ chức đã nổi giận: "Cậu là phóng viên đài nào thế? Nói bậy bạ gì đấy? Tất cả công tác chuẩn bị trước giải đấu đều được cơ quan cấp quốc gia giám sát! Cậu bịa đặt vô căn cứ, chúng tôi có thể đâm đơn kiện nhé!"
Ban tổ chức giải đấu được rất nhiều cơ quan thể dục thể thao chống lưng, ngoài ra còn có đài truyền hình Giang Tô làm chỗ dựa, được pháp luật bảo trợ mạnh mẽ. Tên phóng viên kia biết mình lỡ lời, nhất thời sợ đến không dám hé răng.
Bọn họ cố tình hỏi bẫy Thẩm Kình Vũ để đăng bài giật tít. Nếu Thẩm Kình Vũ trả lời huênh hoang ngạo mạn, chẳng may anh để thua trận đấu ngày mai, bọn họ có thể viết hoa in đậm tiêu đề bài báo "SOÁI CA BÌNH HOA bị vả mặt". Mà cho dù Thẩm Kình Vũ giành chiến thắng, bọn họ cũng có thể nặn ra hình tượng một võ sĩ tự cao tự đại, như vậy người đọc sẽ bị dắt mũi và trù dập mong anh thua.
Đáng tiếc, thái độ Thẩm Kình Vũ vẫn bình tĩnh và lịch sự khiến kế hoạch của đám phóng viên đổ bể.
Lại có phóng viên giơ tay: "Xin hỏi mục tiêu thi đấu của anh là gì? Có phải anh muốn được chú ý nhiều hơn để tiến vào showbiz trong tương lai không?"
Uông Hải Dương nghe vậy thì nhíu mày, cô phóng viên này có biết vận động viên chuyên nghiệp phải tập luyện vất vả thế nào không? Muốn vào giới giải trí thì chuyển nghề luôn, có ai chọn đi đường vòng như vậy không hả?
Ông đang định chặn lại giúp Thẩm Kình Vũ, anh đã nhận micro đáp: "Tôi thi đấu với mục tiêu giành ngôi quán quân thế giới."
Cả hội trường lập tức ồ lên!
Nhóm phóng viên và nhà báo mừng húm: quán quân thế giới? Khẩu khí này, đủ ngông cuồng! Tư liệu vàng dùng để lên bài đây rồi!
Sau khi kết thúc phỏng vấn, Uông Hải Dương và Tả Phong Duệ đưa Thẩm Kình Vũ quay về phòng nghỉ, quản lí Uông nhìn Thẩm Kình Vũ bằng vẻ mặt phức tạp.
Vì từng quay một MV ca nhạc và có ngoại hình xuất chúng, Thẩm Kình Vũ đang nhận được sự quan tâm không tương xứng với thành tích thi đấu của anh, điều này đương nhiên có lợi cho anh, nhưng cũng có chỗ bất lợi, đó là rất nhiều người đang trông chờ anh ngã ngựa để xúm vào chê cười.
Uông Hải Dương lo lắng nói: "Cậu đừng để ý những gì đám phóng viên kia vừa hỏi, từ nay về sau tôi sẽ không nhận phỏng vấn trước trận đấu nữa."
Thẩm Kình Vũ nhún vai: "Không sao đâu ạ."
Anh luôn không quan tâm đến lời đàm tiếu xung quanh, bí quyết lớn nhất chính là hạn chế lên mạng--- ngày nào cũng huấn luyện, cho mèo ăn, thời gian dành cho Kỷ Cẩm còn không đủ, anh còn muốn bớt thì giờ đọc sách, học nấu ăn vân vân,... Thật sự không còn khoảng trống để nghe người khác đánh giá về mình!
Thái độ thản nhiên và bình tĩnh của Thẩm Kình Vũ khiến Uông Hải Dương và Tả Phong Duệ bớt lo lắng.
Tả Phong Duệ dặn dò: "Nhớ uống nhiều nước, bổ sung đủ carb, không nghĩ ngợi lung tung, ngủ đủ giấc, ngày mai thầy tới đón."
"Vâng thưa thầy."
Ngày cuối cùng trước khi thi đấu, Thẩm Kình Vũ được nghỉ tập, nhiệm vụ duy nhất đó là dưỡng sức và hồi phục thể lực tới mức cực hạn. Vì thế Thẩm Kình Vũ thu dọn đồ đạc rồi ra về.
Tám giờ tối, Thẩm Kình Vũ lên giường nghỉ ngơi.
Kỷ Cẩm cũng đi nằm cùng anh, nhưng giờ này còn quá sớm để ngủ, hơn nữa cậu còn căng thẳng hơn cả Thẩm Kình Vũ, nằm hai, ba mươi phút vẫn không thể vào giấc.
Rốt cuộc cậu không nhịn được mà trở mình một cái, không biết Thẩm Kình Vũ chưa ngủ hay là bị cậu cựa quậy nên tỉnh giấc, anh bỗng vươn cánh tay sang ôm lấy Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm lăn vào lòng Thẩm Kình Vũ, chớp chớp đôi mắt đen long lanh, hỏi: "Tiểu Ngư, ngày mai anh sẽ thắng chứ?"
Trong bóng đêm, Thẩm Kình Vũ nhìn thẳng vào mắt cậu một lát, nhẹ giọng nói: "Em hôn tôi một cái, tôi nhất đính sẽ thắng."
Kỷ Cẩm chậm rãi vươn tới, ngẩng đầu ịn môi lên trán anh.
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Chưa đủ."
Vì thế Kỷ Cẩm bắt lấy tay anh, thành kính hạ một nụ hôn vào lòng bàn tay anh.
Thẩm Kình Vũ nở nụ cười. Anh ôm Kỷ Cẩm vào lòng một lần nữa: "Được rồi, tôi sẽ thắng mà. Em yên tâm ngủ đi."