Phơi bày sự thật
---
Sau khi về nhà, Kỷ Cẩm chụp ảnh tất cả hồ sơ bệnh án của mình gửi cho anh Lưu.
Thẩm Kình Vũ hỏi Kỷ Cẩm: "Em xóa nick của Tiêu Dịch Kiệt rồi đúng không?" Nếu đã xóa bạn bè, các cuộc hội thoại trước kia đều sẽ biến mất và rất khó để khôi phục lại.
Kỷ Cẩm nghe vậy thì mở máy tính, bấm mở một file tài liệu rồi xoay màn hình sang cho Thẩm Kình Vũ xem--- trong thư mục ấy có tất cả ảnh chụp các đoạn hội thoại giữa cậu và Tiêu Dịch Kiệt từ trước đến nay, có cả tin nhắn thoại thậm chí bản ghi âm nói chuyện giữa hai người!
Thẩm Kình Vũ mở một bức ảnh chụp màn hình, mới đọc một đoạn ánh mắt anh đã lạnh xuống. Tiêu Dịch Kiệt quả là một kẻ tráo trở, anh hối hận vì đã không dạy dỗ gã một trận trong hậu trường lần trước! Ánh mắt anh lại hướng về phía Kỷ Cẩm, phát hiện cậu đã quay mặt đi--- ngay cả đọc lại tin nhắn cũ cậu cũng không buồn liếc mắt!
Thẩm Kình Vũ đẩy máy tính ra xa, kéo Kỷ Cẩm ngồi xuống đùi mình: "Cho nên em đã chuẩn bị từ trước để lật tẩy gã ta?"
Kỷ Cẩm gật gật rồi lắc lắc lắc: "Em vốn định làm thế, nếu một ngày nào đó em không muốn sống nữa, em sẽ không để gã sống yên ổn..."
Lời nói này khiến Thẩm Kình Vũ đau quặn lòng. Anh ôm Kỷ Cẩm vào ngực: "Cứ coi như là vì tôi đi, từ nay về sau không được phép có suy nghĩ ấy nữa! Nếu em xảy ra chuyện gì tôi biết phải làm thế nào đây?"
Kỷ Cẩm tựa lên vai anh, hai lồng ngực kề sát nhau khiến cậu cảm nhận được nhịp tim đang đập mãnh liệt. Thật kì diệu, nghĩ đến việc mình chết đi, cậu không hề buồn, nhưng nghĩ đến việc Thẩm Kình Vũ sẽ buồn, cậu lại đau lòng cho anh. Cậu dùng sức dụi cái đầu bông xù của mình vào hõm vai Thẩm Kình Vũ: "Không đâu, sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa!"
Trước đây, những bức ảnh này đối với Kỷ Cẩm mà nói là một sự buông bỏ bản thân, nhưng ai rồi cũng thay đổi, hiện giờ chúng lại trở thành bằng chứng giải thoát cho cậu.
Phòng làm việc có nhân viên phụ trách truyền thông và dư luận, Kỷ Cẩm chỉ cần gửi tài liệu sang cho anh Lưu, sau đó không cần can thiệp nữa.
...
Chạng vạng ngày hôm đó, Tiêu Dịch Kiệt và ekip của mình đang tổ chức liên hoan trong một nhà hàng.
"Thời gian vừa qua mọi người vất vả rồi!" Tiêu Dịch Kiệt mặt đỏ tưng bừng đứng dậy nâng ly: "Nhờ có mọi người tôi mới có thành công như ngày hôm nay. Tôi cạn trước ly này nhé!"
"Ồ...!" Trên bàn ăn ồn ào tiếng trêu đùa.
Đây là một buổi tiệc ăn mừng. Vừa hôm qua Tiêu Dịch Kiệt đã chốt được một hợp đồng béo bở, sau khi kí kết, đối phương lập tức chuyển tiền cọc sang. Họ Tiêu mới bước chân vào showbiz một năm đã kiếm được một khoản khổng lồ như vậy, gã vô cùng mừng rỡ.
Tiểu Chu lớn tiếng hét: "Anh ơi thế có được phát phong bì không?"
"Yên tâm, ai cũng có phần!" Tiêu Dịch Kiệt hào phóng vung tay: "Chỉ cần nhãn hàng chuyển tiền đại ngôn về thẻ tôi, tôi nhất định sẽ phát cho mỗi người một phong bao đỏ thẫm!"
Mọi người càng hò hét phấn khích. Người đại diện của Tiêu Dịch Kiệt nửa đùa nửa thật nói: "Tiểu Kiệt, hãy nghĩ cho số tiền lì xì của bọn tôi nhé! Cậu ngàn vạn lần đừng dính vào scandal gì đấy! Hợp đồng này ngon như vậy, phí bồi thường cũng hết hồn đấy nhé!"
Tiêu Dịch Kiệt coi là đùa, ngửa mặt cười sảng khoái: "Các anh còn không hiểu con người tôi sao? Tôi giữ mình trong sạch thế này, một lòng chỉ có sự nghiệp thôi!"
Tiếng vỗ tay và cười nói lại vang lên ồn ào, Tiêu Dịch Kiệt xuân phong đắc ý chủ động cầm ly đi chúc rượu từng người, uống hết một tuần rượu gã đã có chút lâng lâng.
Cả nhóm vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, Tiêu Dịch Kiệt ngồi cạnh người đại diện khề khà câu được câu không. Đột nhiên di động của người đại diện đổ chuông.
Hắn nhận điện thoại: "Alo? Xin hỏi ai đấy?"
"Cái gì???... Ý ông là sao? Tôi không hiểu!!!" Không rõ người đại diện nghe được gì mà lập tức thay đổi sắc mặt, vô cùng khiếp sợ nhìn sang Tiêu Dịch Kiệt.
Tiêu Dịch Kiệt bị hắn nhìn thì vô cùng ngạc nhiên, dùng khẩu hình hỏi: ai đấy?
Người đại diện vẫn đang nghe điện thoại nên không thể trả lời gã. Phòng ăn quá ồn ã hắn vội vàng đứng lên bỏ ra ngoài tiếp chuyện.
Tiêu Dịch Kiệt thấy người đại diện rời đi thì nhún vai không hiểu gì. Gã đã uống khá nhiều, cả người khô nóng phải thò tay kéo kéo cổ áo, thấy trên bàn ăn ai cũng bắt cặp bắt nhóm tán gẫu, gã không thể chen vào chỗ nào nên đành rút di động lướt mạng, muốn tìm xem hôm nay dư luận đã đồn thổi đến mức nào.
Như thường lệ gã tìm tên Kỷ Cẩm đầu tiên, tin tức nhảy ra đầu bảng khiến gã lập tức ngồi bật dậy!
Tiểu Chu ngồi bên cạnh giật mình vì động tác của gã, quay đầu hỏi: "Anh, sao thế ạ?"
Tiêu Dịch Kiệt sợ mình uống rượu hoa mắt, gã lắc lắc cái đầu, một lần nữa cắm mặt vào điện thoại. Chưa cần đọc đến nội dung, chỉ cần hai chữ tiêu đề "Kỷ Cẩm" và "Chứng rối loạn lưỡng cực" đập vào mắt, Tiêu Dịch Kiệt giống như bị người khác gõ cái chảo ngay bên tai, trong đầu chỉ còn tiếng vang ong ong!
Phải biết rằng trên đời này, chuyện đầu tiên Kỷ Cẩm không muốn công khai đó là bệnh tình của bản thân, chuyện thứ hai là về Tiêu Dịch Kiệt. Chỉ cần hai chuyện này được giữ kín, gã vẫn có thể uy hiếp Kỷ Cẩm, thuận tiện kiếm chác chút ít cho bản thân; nhưng nếu Kỷ Cẩm đã công khai toàn bộ, vậy trong tay gã không còn quân bài nào để đánh!
Gã khó khăn lắm mới hồi phục tinh thần sau cơn hoảng loạn vừa rồi, bấy giờ mới bấm mở tin tức đọc nội dung bên trong.
Chưa đầy một giây sau, "bộp" một tiếng, di động của gã rơi thẳng xuống đất; phòng ăn quá ồn ào nên không một ai để ý.
"Anh? Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Sao mặt anh tái mét vậy?" Chỉ có Tiểu Chu ngồi bên cạnh phát hiện dị thường, cậu ta cất tiếng hỏi mới khiến mọi người đổ dồn sự chú ý về phía này, tất cả ánh mắt đều hướng lên người Tiêu Dịch Kiệt.
Chỉ thấy Tiêu Dịch Kiệt đã hoảng sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu.
...
Nhóm nhân viên của sếp Lưu đăng toàn bộ câu chuyện lên tài khoản chính thức của Kỷ Cẩm, bao gồm bệnh tình của cậu, Tiêu Dịch Kiệt đã phản bội và uy hiếp cậu ra sao. Chưa đầy mười phút sau, cư dân mạng bùng nổ thảo luận khiến weibo và các trang web giải trí đều bị tê liệt!
Gần như mỗi giây sẽ nhảy ra vài trăm thậm chí vài nghìn bình luận.
[Trời ơi, hóa ra Kỷ Cẩm mắc chứng rối loạn lưỡng cực.]
[Tôi đã bảo mà, sắc mặt và trạng thái của cậu ấy không hề giống một tên nghiện ngập! Trước kia tôi còn cho rằng cậu ấy bị trầm cảm nên mới có những biểu hiện này, đáng tiếc không ai tin lời tôi...]
[Ông trời ơi, trên đời này có những kẻ đáng sợ như Tiêu Dịch Kiệt sao? Hóa ra bài hát của gã là do Kỷ Cẩm chỉnh sửa, gã không cảm ơn đã đành, vậy mà còn đâm sau lưng người ta, tôi nghe mà lạnh sống lưng!]
[Đọc được tin này tôi sôi hết cả máu, có ai muốn góp vốn thuê xã hội đen xử lý gã Tiêu Dịch Kiệt này không?]
[Tôi góp vốn nhé!!!]
[Tôi cũng mắc chứng bệnh này, thực sự rất khổ... Haizzz, hy vọng Kỷ Cẩm nhanh khỏi bệnh nha...]
[Khóc luôn! Cẩm Cẩm đang kiên cường đấu tranh với bệnh tật, thế mà lại bị nhiều người hiểu lầm và chỉ trích như thế, thực sự rất đau lòng cho cậu ấy QAQ.]
[Muốn ôm Cẩm Cẩm một cái, nếu nhân viên phòng làm việc nhìn thấy comment này thì ôm cậu ấy giúp tôi nhé, được không?]
[Họ Tiêu này quá khốn nạn, còn tấn công một người mắc bệnh tâm lý?? Có bạn nào học chuyên ngành Luật không, phổ cập kiến thức một chút đi, có thể khởi kiện hành vi bắt nạt và bạo lực của gã không?]
[Khó trách tôi có cảm giác mấy bài hát của Tiêu Dịch Kiệt nghe rất giống phong cách của Kỷ Cẩm, gã còn mặt dày gọi Kỷ Cẩm là thầy, hóa ra chính Kỷ Cẩm là người sáng tác cho gã! Về sau nhãn hàng nào hợp tác với Tiêu Dịch Kiệt, tôi tẩy chay!]
Sau khi chân tướng được phơi bày, không ít blogger tiện thể bỏ đá xuống giếng, tung ra bằng chứng Tiêu Dịch Kiệt chính là người đứng sau đồn thổi về scandal sử dụng chất cấm của Kỷ Cẩm, mục đích là bôi đen cậu và giật được giải thưởng Toàn Ca Bảng tháng sau. Nhất thời, dư luận phẫn nộ đến mức đòi xé xác Tiêu Dịch Kiệt!
Nửa đêm, Kỷ Cẩm đăng nhập lại weibo chính chủ của mình sau một thời gian ở ẩn, cậu soạn một bài đăng rất dài, thế nhưng không hề nhắc đến ba chữ Tiêu Dịch Kiệt mà chỉ chia sẻ về bệnh tình của bản thân.
Chào mọi người, tôi là Kỷ Cẩm đây, tôi có đôi dòng muốn tâm sự với mọi người.
Năm ngoái tôi đã được bác sĩ chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực, hay còn gọi là rối loạn hưng – trầm cảm. Có lẽ đối với mọi người, căn bệnh này có chút xa lạ, nó là một loại bệnh tâm lý làm trạng thái con người thay đổi thất thường giữa hưng phấn và trầm cảm.
Từ khi mắc căn bệnh quái ác này, tôi không thể kiểm soát trạng thái tâm lý của chính mình. Sẽ có lúc tôi nghe thấy âm thanh ảo giác, có thời điểm tôi mất ngủ mấy ngày mấy đêm, sau đó lại ngủ mê mệt mấy ngày mấy đêm. Mỗi khi bước vào trạng thái trầm cảm, tôi sẽ chán ăn, không thể giao tiếp bình thường, không thể hoàn thành công việc, cảm giác như bị nhốt vào một thế giới kỳ quái, mất kết nối với hiện thực...
Lần đầu tiên khám ra bệnh, tôi phải tiến hành điều trị. Thế nhưng tác dụng phụ của thuốc quá mạnh, tôi bị run tay đến mức không thể đánh đàn, bị suy giảm trí nhớ đến mức quên cả lời bài hát, thậm chí đi đường cũng ngã vì cơ thể mất thăng bằng. Cho nên sau khi dùng thuốc một thời gian, tôi đã tự tiện ngừng điều trị.
Tôi vẫn luôn muốn giấu bệnh của mình, tôi không muốn để người khác biết mình là một bệnh nhân, tôi sợ bị nhìn bằng ánh mắt khác lạ. Khi đó tôi đã dừng uống thuốc, thậm chí muốn buông bỏ bản thân...
Thật may mắn, có người đã đến bên và cho tôi biết thế giới này dịu dàng đến đâu, tốt đẹp đến đâu, người ấy khiến tôi muốn ở lại thế giới này. Cho nên gần đây, tôi lại bắt đầu trị liệu lần thứ hai.
Trước mắt tôi đã tích cực điều trị hơn một tháng nay, tình hình rất khả quan. Tôi biết căn bệnh này không dễ chữa khỏi đâu, nhưng tôi nhất định sẽ không từ bỏ. Hôm nay, sở dĩ tôi quyết định công khai với mọi người là vì tôi biết ngoài kia có rất nhiều người giống tôi, đều đang bị những căn bệnh tâm lý hành hạ, đều đang hoang mang và lạc lối như tôi trước kia.
Từ nay về sau tôi sẽ thường xuyên chia sẻ tình hình của bản thân, hy vọng những trải nghiệm của tôi sẽ mang đến hy vọng và niềm tin cho những người đang gặp cảnh ngộ tương tự. Cũng hy vọng chúng ta sẽ được xã hội thông cảm, thấu hiểu và ủng hộ nhiều hơn.
Cảm ơn mọi người.
Kỷ Cẩm, ngày 26 tháng 9.
Bài viết được đăng tải chưa đến vài phút, weibo lại một lần nữa bị tê liệt, mà di động Kỷ Cẩm cũng bị hàng loạt cuộc gọi và tin nhắn khủng bố đến mức giật lag--- tất cả đều là bạn bè và người quen muốn hỏi thăm cậu.
Kỷ Cẩm vốn muốn trả lời một số tin nhắn nhưng cứ bật máy là sập nguồn. Thẩm Kình Vũ lại ở bên cạnh liên tục giục cậu đi ngủ đúng giờ, cậu đành vứt điện thoại sang một bên, nằm xuống ôm Thẩm Tiểu Ngư vừa tắm rửa sạch sẽ, thơm tho ấm áp, chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng hôm sau Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ cùng tới câu lạc bộ Quyền Bá.
Trước đó Kỷ Cẩm bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc nên thân thể suy yếu, không thể rèn luyện. Hiện giờ tác dụng phụ không còn quá mạnh, cậu cố gắng tuân thủ lời bác sĩ dặn dò, bắt đầu lên kế hoạch luyện tập thể thao.
Nếu phải vận động, so với việc đi tìm câu lạc bộ bên ngoài còn không bằng đi tập cùng Thẩm Kình Vũ. Câu lạc bộ Quyền Bá có sân bãi tập luyện rộng rãi, trang thiết bị đầy đủ, đội ngũ huấn luyện viên chuyên nghiệp, trừ mảng đào tạo vận động viên bọn họ cũng kinh doanh và bán thẻ tập cho khách ngoài. Tập luyện ở đây không chỉ để rèn luyện sức khỏe mà Kỷ Cẩm sẽ có thêm hiểu biết về công việc của Thẩm Kình Vũ cũng như có nhiều thời gian ở bên anh hơn.
Để đảm bảo điều kiện tập luyện cho vận động viên, thời gian mở cửa cho khách ngoài sẽ lệch với giờ tập của võ sĩ chuyên nghiệp. Nhưng Kỷ Cẩm có thân phận đặc thù, sau khi câu lạc bộ lập tài khoản mạng xã hội cho Thẩm Kình Vũ, cậu hỗ trợ tuyên truyền một chút, trong nháy mắt tài khoản của Thẩm Kình Vũ đã đạt mốc hơn một trăm nghìn người theo dõi!
Kỷ Cẩm đồng ý sẽ giúp câu lạc bộ thu hút thêm fan, người phụ trách cực kì hoan nghênh vị khách VVIP này, đặc biệt cấp cho cậu một tấm thẻ hội viên hạng vàng, cậu có thể tới câu lạc bộ tập luyện vào bất cứ khung giờ nào.
Sau khi hai người tới câu lạc bộ, Thẩm Kình Vũ tới gặp Tả Phong Duệ để tập luyện giáo án ngày hôm nay. Kỷ Cẩm không tham gia huấn luyện MMA, câu lạc bộ cử một PT tới hướng dẫn cho cậu, bọn họ sẽ tập ở khu thể hình.
Khoảng một tiếng sau, Kỷ Cẩm đã mỏi rã rời, chạy tới khu MMA xem Thẩm Kình Vũ luyện tập.
Trên đài võ lúc này, Tả Phong Duệ đang bổ trợ kĩ năng quét thấp cho Thẩm Kình Vũ. Trước khi Kỷ Cẩm tới, Thẩm Kình Vũ đã đá bao cát ba trăm cái, lúc này thầy Tả buộc đích đá lên đùi mình để Thẩm Kình Vũ luyện đá vào mục tiêu di động.
Hai người di chuyển liên tục trên đài võ, Thẩm Kình Vũ đuổi theo Tả Phong Duệ không ngừng tung ra các cú quét.
"Không được buông lỏng tư thế!" Tả Phong Duệ quát một câu, đột nhiên ra quyền nhắm thẳng mặt Thẩm Kình Vũ, Thẩm Kình Vũ phản xạ nhanh, nghiêng người tránh được.
Tả Phong Duệ gật đầu hài lòng với phản ứng linh hoạt của anh, tiếp tục di chuyển.
Luyện thêm nửa tiếng, Thẩm Kình Vũ được nghỉ giải lao mười phút.
Anh xuống khỏi sàn đấu, ngồi xuống cạnh Kỷ Cẩm, vừa tháo băng quấn tay vừa hỏi: "Cảm giác thế nào rồi? Cơ thể có chịu được không?"
"Vẫn ổn. Em mệt sẽ xin nghỉ, cố dần dần thôi."
"Vậy là tốt rồi."
Thẩm Kình Vũ chỉ chiếc khăn mặt mà Kỷ Cẩm đang vắt trên vai, Kỷ Cẩm vội lấy xuống nhưng không đưa sang mà tự mình lau mồ hôi giúp Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ nhìn về phía Tả Phong Duệ đang ghi chép chỉ số trên đài võ.
Kỷ Cẩm nhỏ giọng hỏi: "Anh sợ bị nhìn thấy à?"
Thẩm Kình Vũ xoa đầu cậu, cười nói: "Em còn không sợ, tôi có gì phải sợ?"
Kỷ Cẩm khẽ bật cười. Có lẽ vận động thực sự kích thích đại não, đã lâu Kỷ Cẩm không có cảm giác nóng lên trong lòng như bây giờ.
Lau mồ hôi xong, Thẩm Kình Vũ đợi nhịp tim bình phục rồi ôm chiếc bình ngoại cỡ lên uống nước.
Anh tu ừng ực mãi không dừng lại, như một mảnh ruộng gặp hạn hán vài năm, ước chừng gần một phút sau mới hạ bình nước ngoại cỡ xuống. Kỷ Cẩm nhìn cảnh này thì khiếp sợ: "Anh mất nhiều nước thế cơ á?"
Thẩm Kình Vũ bỏ bình nước khổng lồ sang một bên: "Không phải. Từ hôm nay tôi bắt đầu ép cân."
"Ép cân?" Kỷ Cẩm dùng ánh mắt khó tin đánh giá đường nét cơ thể của Thẩm Kình Vũ. Dáng người Tiểu Ngư nhà cậu hoàn mỹ thế này, giảm một phân cũng là phá hoại kiệt tác!