Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 243: Cả thể xác và tinh thần của Thẩm Duệ, bà có cho được không? (2)




Liên Thanh Vũ đau đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, cô ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đổng Nghi Tuyền, nhưng bà ta lại giả vờ tỏ vẻ áy náy làm cho lòng cô tràn đầy tức giận lại không có chỗ trút giận: “Tổng giám đốc Đổng, hay là để tôi tự mình làm đi, không làm phiền ngài nữa.”

Đổng Nghi Tuyền cũng không có tâm trạng hầu hạ cô ta, bà ta ấn mạnh vết thương hai cái cũng coi như trút được ít tức, bà ta tiện tay ném tăm bông vào thùng rác, nói: “Vậy cô tự mình làm đi.”

“...” Liên Thanh Vũ không nói gì mà cầm lấy tăm bông, nhưng cô ta cũng không nhìn thấy vết thương ở đâu, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà bôi thuốc, không cẩn thận đụng phải vết thương, đau đến mức cắn chặt răng.

Đổng Nghi Tuyền khoanh tay, tựa vào cuối giường lẳng lặng quan sát cô ta, Liên Thanh Vũ có bộ dáng dịu dàng lương thiện, mặc bộ đồ màu trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa tung sau vai, tóc dài phấp phới có vài phần hương vị của hoa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

“Cô Liên, Hân Nghiên ngốc nghếch dễ bắt nạt, Thẩm Duệ mù quáng nhìn không rõ bộ mặt thật của cô, không có nghĩa là tôi sẽ dung túng cho cô tiếp tục làm tổn thương con gái tôi, tôi hy vọng cô dọn ra khỏi nhà Thẩm Duệ, cô đưa ra điều kiện đi, muốn bao nhiêu tiền tôi đều đồng ý cho cô.”

Liên Thanh Vũ đang thoa thuốc, cô ta ngẩng đầu nhìn Đổng Nghi Tuyền, cô ta khẽ cười nói: “Cho tôi tiền sao? Nhưng có thể làm được gì chứ? Thứ tôi không phải là tiền.”

“Vậy cô muốn gì?”

“Cả thể xác và tinh thần của Thẩm Duệ, bà có cho được không?” Liên Thanh Vũ không hề che giấu ý đồ của mình, ngoại trừ giả vờ trước mặt Thẩm Duệ ra, cô ta không cần phải giả vờ trước mặt bất luận kẻ nào, kể cả Tống Hân Nghiên.

Đổng Nghi Tuyền nhíu mày, chỉ biết cô gái này không dễ đối phó, bà ta hơi cúi người xuống, đến gần cô ta, như thể muốn nhìn thấu hoàn toàn cô ta: “Nếu Thẩm Duệ có chút tình cảm nam nữ đối với cô, vừa rồi cũng sẽ không bỏ cô đi đuổi theo con gái tôi. Cô Liên, nếu cô yên lặng rời đi, tôi sẽ rất cảm kích, ngược lại thì thủ đoạn của tôi cũng không quá quang minh lỗi lạc đâu, nhưng vẫn dư dả để đối phó với một đóa bạch liên hoa tâm cơ như cô.”

Liên Thanh Vũ cầm tăm bông, hơi dùng sức bẻ gãy tăm bông, cô ta nheo hai mắt lại, nói: “Tổng giám đốc Đổng, theo tôi được biết, chồng cũ của cô Tống là cháu trai của Thẩm Duệ là Đường Diệp Thần, cô Tống muốn ở cùng một chỗ với Thẩm Duệ hình như không có khả năng. Tổng giám đốc Đổng lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, hẳn là hiểu được, thế giới này có nhiều thứ không công bằng với phụ nữ. Nếu chuyện này thật sự vỡ lở ra rồi, dư luận cũng chỉ mắng cô Tống không biết xấu hổ mà đi quyến rũ chú của chồng cũ, chứ không hề mảy may trách cứ Thẩm Duệ. Nếu tôi là ngài, vì đau lòng cho con gái thì tôi sẽ bảo cô ấy rời khỏi Thẩm Duệ, tránh cho hủy người hủy mình.”

“Xem ra cô Liên biết không ít, bên ngoài sẽ phán xét tình cảm giữa bọn họ như thế nào tôi không quản được, bọn họ muốn ở bên cạnh nhau tất phải đối mặt với áp lực về mọi mặt. Nhưng tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tạo ra các loại hiểu lầm để chia rẽ họ khi họ vẫn còn yêu nhau.”

Liên Thanh Vũ bật cười lắc đầu: “Tôi đã làm gì đâu chứ? Hình như tôi chưa hề làm gì cả, phản ứng của Tổng giám đốc Đổng hình như quá mức kích động rồi.”



Đổng Nghi Tuyền rũ mắt xuống, nhìn vết hôn trên cổ cô ta, bà ta nói: “Tuy rằng tôi không biết trước đó cô đã làm gì với Hân Nghiên, nhưng khi nhìn thấy phản ứng thái quá của cô như vậy, tôi cũng đã đoán được, cô Liên, người phải biết tự yêu lấy mình thì người khác mới có thể yêu cô.”

Liên Thanh Vũ tức giận không có chỗ trút giận, Đổng Nghi Tuyền rõ ràng đang thầm mỉa mai cô ta không biết tự trọng, cô ta lạnh lùng cười, nói: “Tổng giám đốc Đổng, ngài có thời gian đi quan tâm chuyện của tôi thì vẫn nên đi quản con gái của ngài cho tốt đi, lấy một thân thể đã bị người khác chà đạp qua mà đi quyến rũ người khác à, cũng không cần làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngược lại sẽ khiến người ta chán ăn đấy.”

Đổng Nghi Tuyền tức giận không thể kìm lòng được, bà ta giơ tay lên muốn tát Liên Thanh Vũ một cái, nhưng lúc bà ta giơ tay lên, lý trí của bà ta kêu ngừng. Bà ta chậm rãi thu tay lại, không nói nhảm với cô ta nữa: “Cô Liên, cô vẫn nên tự giải quyết cho tốt đi.”

Nói xong, bà ta cầm túi xách lên, xoay người đi ra ngoài.

Liên Thanh Vũ trừng mắt nhìn bóng lưng bà ta biến mất sau cánh cửa, trong mắt cô ta lộ ra sự thù hận, tự giải quyết cho tốt ư? Những lời này hình như nên tặng cho Tống Hân Nghiên mới đúng.

... ...

Tống Hân Nghiên chờ tâm trạng của mình bình tĩnh lại, cô mới đứng dậy đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi tới trước bồn rửa tay, sắc mặt người phụ nữ trong gương trắng bệch như quỷ, vành mắt đỏ như thỏ, cả người thoạt nhìn người không ra người, quỷ không ra quỷ, vô cùng tiều tụy.

Cô mở vòi nước, hắt nước lên mặt, cả người cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô trang điểm lại và đi ra khỏi nhà vệ sinh. Đi thang máy xuống lầu, cô đi ra khỏi công ty, lúc đi ngang qua cột đá cẩm thạch trước cửa, bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Em trốn đi, sao không tiếp tục trốn nữa?”

Tống Hân Nghiên theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại, lập tức nhìn thấy người đàn ông có gương mặt tuấn tú dựa vào cột đá cẩm thạch, trong lòng cô lập tức hoảng hốt: “Sao anh lại ở đây, không phải anh đi rồi sao?”

Thẩm Duệ đứng thẳng người lên, từng bước từng bước tiến lại gần cô, ánh mắt anh không hề chớp mà khóa chặt cô lại, giống như lo lắng cô lập tức sẽ biến mất khỏi trước mắt anh một lần nữa.

Tống Hân Nghiên từng bước lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào cột đá cẩm thạch, cô buộc phải dừng lại. Hơi thở nam tính lạnh thấu xương trên người anh khiến cô không thở nổi, hai tay cô theo bản năng nâng lên, ngăn cản anh tiếp tục tới gần: “Thẩm Duệ, anh không cần tới gần nữa.”

Thẩm Duệ đưa tay bắt lấy cổ tay cô, dễ dàng kéo ra, lồng ngực nóng rực dán chặt vào trước ngực cô. Đôi mắt phượng của anh ảm đạm nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng khẽ mở ra, từ kẽ răng nói ra mấy chữ: “Trốn đi, em tiếp tục trốn đi!”