Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 242: Cả thể xác và tinh thần của Thẩm Duệ, bà có cho được không? (1)




“Tống Hân Nghiên, em dám đi!” Thẩm Duệ nhìn chằm chằm bóng lưng cô dần dần đi xa, tức gào thét, anh buông Liên Thanh Vũ ra muốn đuổi theo, Liên Thanh Vũ lại vội vàng bắt lấy cánh tay anh. “Thẩm Duệ. Đầu em đau quá, anh không cần phải quan tâm đến em, đuổi theo cô ấy đi.”

Thẩm Duệ quay đầu lại nhìn cái khối u lớn nhô lên trên trán trắng nõn của Liên Thanh Vũ, trên khối u mơ hồ có tơ máu chảy ra, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Coi như là làm một quý ông, thấy cô ta bị thương nặng như vậy hoặc là vì Tống Hân Nghiên gây lên, anh đều phải đưa cô ta đến bệnh viện trước.

Nhưng bây giờ không được, Tống Hân Nghiên tức giận bỏ đi rồi, anh không thể trơ mắt nhìn cô chịu ấm ức, cho dù sự ấm ức này đến một cách khó hiểu? Rõ ràng là cô ra tay đánh anh trước, chọc giận anh, nhưng bây giờ anh lại thấy khó hiểu, như thể anh đã làm điều gì đó có lỗi với cô vậy.

Anh kéo tay Liên Thanh Vũ ra, nói với Nghiêm Thành: “Thư ký Nghiêm, đưa cô Liên đến bệnh viện băng bó, sau đó đưa cô ấy về nhà đi.”

Nghiêm Thành vội vàng khom lưng đỡ Liên Thanh Vũ đang ngồi trên mặt đất, Thẩm Duệ nhìn cô ta một cái rồi xoay người đuổi theo.

Đổng Nghi Tuyền nhìn bóng lưng Thẩm Duệ đuổi theo, trong lòng bà ta hơi thở phào nhẹ nhõm. Thái độ xử lý chuyện này của Thẩm Duệ coi như rất dứt khoát, nhưng cô gái trước mắt này lại không giống người dễ dàng bỏ qua như vậy.

Bà ta nhìn cô ta, thấy cô ta cực kỳ không cam lòng nhìn bóng lưng Thẩm Duệ, bà ta đi tới, ngăn cản tầm mắt của cô ta, khẽ cười nói: “Cô Liên, nếu cô bị thương trên địa bàn của tôi, với tư cách là người phụ trách, tôi hẳn là phải chịu trách nhiệm với cô. Nếu không ngại thì có thể để tôi đưa cô đến bệnh viện băng bó đi?”

Vừa rồi bà ta thấy rõ ràng, Hân Nghiên vung tay lên, mặc dù dùng hết sức lực nhưng vẫn chưa đến mức làm cho Liên Thanh Vũ ngã xuống. Liên Thanh Vũ cố ý ngã xuống trước mặt Thẩm Duệ, cô ta muốn làm cái gì thì mọi người đều ngầm hiểu rồi.

Anh Từng Là Duy Nhất

Nếu không phải để cho Hân Nghiên và Thẩm Duệ hiểu lầm càng sâu, nếu không phải là muốn được Thẩm Duệ thương xót, bất kể là nguyên nhân gì, nếu dám bắt nạt con gái bà ta ngay trước mặt bà ta, bà đương nhiên sẽ không cho phép!

Trên trán Liên Thanh Vũ thật sự rất đau, hơn nữa còn là tự mình làm nhưng chưa đạt được hiệu quả như mong muốn, cô ta không chỉ bị u trán mà ngay cả đầu cũng đau, cô ta bám vào cánh tay của Nghiêm Thành đứng lên, lạnh lùng nhìn Đổng Nghi Tuyền: “Không dám làm bà, thư ký Nghiêm, chúng ta đi thôi.”

“Như vậy sao được? Cô Liên bị ngã ở ngay Nghiệp Chi Phong, lỡ như bị chấn động não thì chúng tôi làm sao chịu trách nhiệm nổi, thư ký Trần, bảo tài xế lái xe ra phía trước.” Đổng Nghi Tuyền thản nhiên sai bảo, thái độ kia cũng không cho phép người khác từ chối.

Liên Thanh Vũ cắn răng, cực kỳ chán ghét hành động tự biên tự diễn của của Đổng Nghi Tuyền, cô ta ngẩng mặt lên, cười ngọt ngào và nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.”

“Mời!” Đổng Nghi Tuyền bày ra tư thế dùng ta mời đi, dẫn đầu đi về phía thang máy.



Thẩm Duệ đuổi theo đến thang máy, thang máy đã đi xuống, anh tức giận đến mức đạp vào cửa, một tay chống lên cửa thang máy, một tay chống lên thắt lưng. Trong đầu anh nhanh chóng hiện lên ánh mắt vừa rồi của cô nhìn anh, ánh mắt ấy có một loại cảm xúc không thể nói rõ, giống như là nhìn một con ruồi khiến người ta ghê tởm.

Nhất là khi anh đỡ Liên Thanh Vũ, sự chán ghét trong ánh mắt kia càng thêm nồng đậm. Cô tức giận là bởi vì anh gần gũi với Liên Thanh Vũ sao?

Anh tức giận hung hăng túm tóc, anh chỉ mới đỡ Liên Thanh Vũ một chút mà cô đã giận dữ như vậy, tối hôm qua cô còn hôn môi Liên Mặc ở trong xe, cô có nghĩ anh còn tức giận hơn không?

Thang máy bên cạnh mở ra, anh sải bước đi vào, ấn tầng một, anh đứng trong thang máy, hai tay chống thắt lưng, tâm trạng nóng nảy đi tới đi lui. Một phút sau, thang máy dừng ở tầng một, anh không đợi được cửa thang máy hoàn toàn mở ra đã vọt thẳng ra ngoài.

Anh lao ra khỏi công ty, bên ngoài đã không thấy bóng dáng của Tống Hân Nghiên đâu nữa, anh đỡ trán, cầm điện thoại gọi điện cho Tống Hân Nghiên, mới đổ hai tiếng chuông đã bị cúp máy, anh gọi lại, vẫn không ai nghe máy. Anh tức giận không nhẹ, mở WeChat ra, ấn ghi âm, gào thét nói: “Chết tiệt, nghe điện thoại!”

Tống Hân Nghiên cũng không xuống lầu, cô trốn trong phòng vệ sinh ở bên kia thang máy, cô ngồi trên nắp bồn cầu, nghe được thông báo Wechat, cô mở ra thì nghe thấy giọng nói tức giận của Thẩm Duệ tồn giống như muốn xuyên qua sóng điện thiêu cháy cô hầu như không còn.

Cô vội vàng tắt máy, nắm chặt điện thoại di động, hai chân cong lên, hai tay ôm lấy đầu gối, nước mắt rơi xuống.

... ...

Khoa ngoại của bệnh viện, Đổng Nghi Tuyền ngồi trên ghế, nhìn y tá bôi thuốc lên trán Liên Thanh Vũ, Nghiêm Thành đi nộp phí. Bà ta đứng dậy, lấy tăm bông từ tay y tá và nói: “Tôi cũng từng học điều dưỡng ở Mỹ, chuyện còn lại cứ giao cho tôi đi.”

Y tá nhìn vết thương trên trán Liên Thanh Vũ, cũng không phải là vết thương lớn gì, cô ta gật đầu và xoay người đi ra ngoài.

Liên Thanh Vũ nhìn người phụ nữ trước mặt, bởi vì được chăm sóc kỹ lưỡng nên bà ta thoạt nhìn cũng chỉ ba mươi bốn mươi tuổi, ngoại trừ khóe mắt có một chút nếp nhăn thì trên mặt không có một đốm tàn nhang nào, cô ta khẽ cười nói: “Nghe nói cô Tống là con gái của ngài, nếu nhìn kỹ thì hai người không hề giống nhau.”

“Hân Nghiên giống bà ngoại của con bé.” Đổng Nghi Tuyền thản nhiên nói, lấy bông gòn đặt lên vết thương của cô ta, Liên Thanh Vũ đau đến khẽ kêu thành tiếng, cô ta trừng mắt nhìn Đổng Nghi Tuyền, Đổng Nghi Tuyền không hề áy náy mà nói: “Cô Liên, thật ngại quá, tôi lỡ tay.”

Liên Thanh Vũ cắn chặt răng, cơn đau trên trán lan tràn ra, đầu cô ta đau đến nỗi sắp rơi nước mắt, cô ta dám khẳng định là Đổng Nghi Tuyền đang cố ý, bà ta muốn trút giận thay con gái mình sao? “Không sao, Tổng giám đốc Đổng, tôi tự mình bôi thuốc được rồi.”

“Như vậy sao được, ôi chao, cô Liên, cô đừng trốn, vết thương này nếu không được xử lý tốt sẽ để lại vết sẹo đấy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tự như Hoa Sen trắng của cô nếu xuất hiện khuyết điểm thì thật đáng tiếc.” Đổng Nghi Tuyền nói xong, tăm bông trong tay ấn mạnh vào vết thương của cô ta, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đau đến trắng bệch của cô ta, bà ta nói: “Nhìn kìa, tôi nói đừng nhúc nhích rồi, lỡ tôi bị sẩy tay thì người bị đau chính là cô đấy.”