Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 244: Cách trừng phạt duy nhất (1)




Ban ngày ban mặt, lồng ngực anh ép sát vào cô có chút mập mờ, cực kỳ giống sau mỗi lần làm chuyện đó, anh nặng nề đè lên người cô làm cho cô cảm thấy khó thở.

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại. Vì giờ phút này bản thân cô còn đang suy nghĩ những thứ lộn xộn kia mà cảm thấy xấu hổ, cô nên dùng sức đẩy anh ra, cho anh một cái bạt tai, mắng anh là đồ vô sỉ, sau đó xoay người rời đi mới đúng.

Nhưng cô thiếu quyết đoán này, chỉ có thể bị anh gắt gao ôm chặt. Cô chật vật né tránh hơi thở nóng rực của anh, nghiêng đầu nhìn bồn hoa phía dưới bậc thang, khuôn mặt xinh đẹp của cô phủ lên một lớp ửng đỏ nhàn nhạt, không biết là do tức giận hay là do xấu hổ. Hai tay cô bị vặn ngược đè ở phía sau, mặc cho cô giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay của anh, cô cắn răng nói: “Thẩm Duệ, anh tránh ra đi.”

Trên mặt Thẩm Duệ nhuộm một chút sự tàn nhẫn. Anh vững vàng khóa chặt ánh mắt cô, giọng điệu lạnh như băng thiên tuyết địa ở Hàn Cửu Thiên: “Sao thế, tìm được chỗ dựa mới vững chắc nên bây giờ anh không thể chạm vào em nữa à?”

Tống Hân Nghiên quay đầu lại, đôi môi đỏ mọng khó khăn lướt qua đôi môi mỏng lạnh lùng của anh, trong lúc nhất thời, đáy mắt anh sáng ngời. Nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô giống như muốn xé cô thành mảnh nhỏ mà nuốt vào bụng. Trái tim cô run rẩy không thôi, cánh môi tê dại một trận, cô cắn môi, giận dữ nói: “Thẩm Duệ, anh sỉ nhục em một lần nữa xem.”

Thẩm Duệ chăm chú nhìn người phụ nữ gần trong gang tấc, hơi thở của hai người hoà vào nhau, gần đến mức anh chỉ cần hé môi lên là có thể chạm vào cô, mặt cô không còn trắng bệch như vừa rồi, dường như bị hơi nóng của anh thở ra nhuộm đỏ, lòng anh mềm nhũn xuống: “Chuyện tối hôm qua anh không tính toán nữa, chúng ta làm hoà được không?”

“Tối hôm qua chưa hề phát sinh chuyện gì cả, em hỏi anh, anh muốn so đo cái gì?” Tống Hân Nghiên cười lạnh nói, anh không phân biệt tốt xấu đã mắng cô không chịu nổi cô đơn đi làm tình mới, hại cô đuổi theo taxi đang chạy, sau khi trở về còn dây dưa không rõ với Liên Thanh Vũ, sáng nay Liên Thanh Vũ còn từ trong phòng anh đi ra, anh còn nói lý ư?

Thẩm Duệ hung dữ trừng mắt nhìn cô, người phụ nữ này nghĩ là được người ta cho chút lợi ích thì liền theo sao, không hiểu cái gì gọi là tốt thì lấy à? Anh không muốn nói nhảm với cô nữa, người phụ nữ này rất khác người, chỉ là thích ăn đòn, anh cúi đầu xuống, môi mỏng nghiền ép trên môi cô cô, tùy ý cướp đoạt.

Tống Hân Nghiên bất ngờ mở to hai mắt, trong lòng lập tức tràn đầy kháng cự, cô liều mạng giãy dụa vặn vẹo, cô không cần anh dùng môi mà người phụ nữ khác mới chạm qua để hôn cô, nhưng cô càng giãy dụa lại càng làm cho cơ thể hai người quấn chặt hơn: “A... anh buông ra...”

Thẩm Duệ chẳng những không buông cô ra, ngược lại còn xâm lấn càng sâu hơn, sức lực kia giống như muốn mãnh liệt nuốt cô vào trong bụng. Cả người Tống Hân Nghiên khẽ run rẩy, cơn đau đớn trên môi khiến nỗi đau trong lòng cô tăng lên, cô không tránh được, dứt khoát cũng không tránh nữa mà há miệng hung hăng cắn anh.

Thẩm Duệ đau đớn, trong mắt hắn xuất hiện ánh sáng tàn nhẫn, anh híp mắt, cố chấp không buông cô ra, quấn lấy hôn càng sâu hơn. Mùi máu tươi giữa môi và răng càng thêm nặng nặc, nụ hôn sâu sắc như thể cướp đoạt này đã định trước Thẩm Duệ là người chủ đạo.



Tống Hân Nghiên cắn anh, anh cũng không chịu buông ra, cô không có khả năng thoát khỏi, nước mắt đột nhiên rơi xuống, rơi vào giữa cánh môi hai người đang giao nhau, mùi vị mặn tiến vào vị giác của Thẩm Duệ, anh thất vọng buông cô ra, trên đầu lưỡi nổi lên cơn đau đớn vô cùng, là vết thương cô vừa cắn anh, hai tròng mắt anh khóa chặt cô, anh đè nén tức giận, khẽ quát: “Khóc cái gì, bị anh đụng vào nên cảm thấy ấm ức lắm sao?”

Anh còn chưa nói xong, vừa nói nước mắt cô càng rơi dữ dội, anh dựa vào cái gì mà bắt nạt cô như vậy, chẳng qua chỉ vì cô yêu anh mà thôi.

Thấy cô càng khóc càng hăng hái, cuối cùng còn ấm ức đến nấc lên, Thẩm Duệ phiền não trừng mắt nhìn cô, gầm nhẹ nói: “Không được khóc!”

Tống Hân Nghiên nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của anh, cô vội vàng cắn môi không dám khóc, nhưng mắt cô không phải vòi nước máy mà nói ngừng khóc là ngừng lại được.

Thẩm Duệ nhìn hốc mắt cô đọng đầy nước mắt, nước mắt ở mí mắt như trực chờ rơi xuống, trông vô cùng đáng thương, bộ dáng kia giống như đang tố cáo anh là một tên ác bá, bắt nạt cô gái yếu đuối, trong lòng anh càng thêm thêm phiền não và buồn bực, anh bất ngờ buông cô ra, nói: “Khóc, em khóc tiếp đi!”

Tống Hân Nghiên bị anh làm cho bối rối, cô nức nở nói: “Nào có ai bá đạo như thế chứ, lúc thì bảo người ta không được khóc, lúc thì lại bảo người ta khóc.”

Thẩm Duệ thấy cô như vậy, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì, cãi nhau làm tổn thương tinh thần còn đau lòng: “Em khóc tiếp đi, anh sẽ hôn cho đến khi em ngừng khóc mới thôi.”

Tống Hân Nghiên sửng sốt, lập tức dùng sức đẩy anh ra, không nói gì mà đi xuống bậc thang. Thẩm Duệ đi gấp hai bước, đưa tay giữ chặt cổ tay cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực, không vui trừng mắt nhìn cô: “Rốt cuộc vì sao lại như vậy? Hân Nghiên, nếu anh nhớ không lầm, tối hôm qua là em cho anh một cái bạt tai, còn phải đi nhặt áo khoác của người đàn ông khác, người chọc anh mất hứng là em, hiện tại người không thèm để ý đến anh cũng là em.”

“Anh thực sự không biết mình đã làm cái gì sao? Hay là anh nghĩ em không biết gì cả cho nên mới giả ngu trước mặt em? Thẩm Duệ, anh không cần phải như vậy. Dù sao anh cũng đã có được em rồi, cảm giác mới mẻ cũng qua rồi, chúng ta sớm tụ sớm tan.” Là do cô quá ngây thơ, tin tưởng lời nói dối ngọt ngào như thiên trường địa cửu của anh, trên đời này làm sao có tình yêu tồn tại muôn thuở chứ?

Chân mày Thẩm Duệ nhíu lại thành một đường ngang thẳng tắp, tức giận đến mức hận không thể đánh cô một trận, anh giận dữ nói: “Cái gì mà sớm tụ sớm tan, em nói rõ ràng cho anh xem, gì mà không cần phải giả vờ, anh nghe không hiểu.”

Tống Hân Nghiên tức giận, cô đã bắt được tại trận rồi, anh còn nói nghe không hiểu, có phải thật sự muốn cô bắt gian ở trên giường anh mới có thể thừa nhận hay không? Cô dùng sức hất tay anh ra, lần đầu tiên không hất ra được, cô lại hất một lần nữa, vẫn không hất ra được, cô tức giận đến mức giậm chân, giống như một con mèo hoang giương móng vuốt: “Thẩm Duệ, anh buông em ra, cầu xin anh, anh muốn bỏ em cũng chỉ cần một câu nói, không cần cố ý gọi em đến xem cuộc vui.”