Hắn nói xong câu đó rồi đuổi thuộc hạ ra ngoài. Thật ra mà nói, hắn chỉ được cái miệng mà thôi.
Duật Tôn là ai chứ? Là thiếu gia nhà họ Duật. Cao cao tại thượng, người người ngước nhìn. Hắn sao có thể phải lòng một người tầm thường như Sanh Tiêu?
Đúng!
Chỉ là một con đàn bà nhưng khi nhắc đến trái tim hắn lại nhói lên từng chút.
Hắn bực bội đem những thứ ở bên bàn ném xuống hết.
Duật Tôn lấy tay đập mạnh xuống sàn. Mảnh thuỷ tinh cắm vào tay hắn. Đáng đời hắn mà. Tự làm tự chịu!
Máu từng chút chảy ra thấm ướt lòng bàn tay nhưng hắn không đau bằng việc cô bỏ hắn.
“Tại sao ngay cả khi tôi mất trí, tôi đã đối xử tốt với em vậy mà em cũng không tình nguyện ở bên tôi?”
“Sanh Tiêu…”
Hắn là đại thiếu gia nên vẻ mặt thống khổ vì tình này của hắn không thể để cho người khác thấy được.
Duật Tôn lái xe rời khỏi bệnh viện. Hắn chạy xe nhanh đến liền mạng. Lúc này trong đầu nghĩ chỉ cần tông trúng một cái gì đó cho hắn quên cô. Hắn sẽ tình nguyện.
Nhưng hắn nghĩ đến mọi chuyện kết thúc ở đây hắn không cam tâm.
Hắn phanh gấp. Dấu bánh xe in hằn trên đường hai vệt rõ ràng. Nếu không dừng kịp, chiếc xe thiếu chút nữa lao thẳng xuống sông.
Lần đầu tiên, người đàn ông đó gục trên vô lăng bật khóc như một đứa trẻ.
Ngay cả khi Triệu Vỹ Hạ lên giường cùng người đàn ông khác. Còn mang thai con của người đàn ông đó. Tin tức truyền đến tai Duật Tôn, hắn lại có thể dứt khoát kết thúc với cô ta.
Còn khi hắn nhe Sanh Tiêu sắp kết hôn, tim hắn như bị ai bắn, thủng một lỗ to bành trướng.
Hắn không thể tính rõ ràng từng chút với cô.
Hắn yêu cô sao?
Làm sao có thể nói yêu cùng một đứa trẻ được nhặt nuôi về? Một con người không có chính kiến ngày ngày hạ mình để được ăn sung mặc sướng?
Hắn với cô không cùng địa vị, không cùng đẳng cấp.
Hắn sao có thể yêu cô?
Không! Hắn không yêu cô.
Hắn ngửa mặt lên cười. Đến khi nghĩ đến cảnh cô ôm người đàn ông khác hắn lại đổ gục lần nữa.
“Chết tiệt! Sao lại thế này?”
Rất rõ ràng, hắn đã yêu cô chỉ là hắn không có đủ can đảm để thừa nhận.
Duật Tôn gào lên:
“A…”
Hắn thực sự muốn cô, hung hăng chiếm hữu, dùng sức vò nát.
Những gì hắn có thể làm cũng không ép được người con gái đó về bên hắn. Cô thật sự ghét hắn đến thế sao?
Duật Tôn như người mất hồn về lại căn biệt thự. Tiếng cười của Duật Bảo lại quanh quẩn bên tai hắn. Nụ cười của Sanh Tiêu, bóng dáng của cô không biết từ lúc nào đã ngập tràn trong tâm trí hắn.
Nghĩ cũng lạ, một Sanh Tiêu thờ ơ, lạnh lùng lại có thể khiến hắn khắc cốt ghi tâm?
Theo tình, tình chạy. Trốn tình, tình theo. Cuộc đuổi bắt của cô và hắn bao giờ mới kết thúc?
Quá khứ hiện về trong tâm trí hắn là một Sanh Tiêu nhút nhát chỉ biết nghe lời. Lúc cô quỳ ở trong sân, hắn đã bảo cô đứng dậy. Cô vẫn kiên trì quỳ đó.
Lúc đó hắn căm ghét cô, đến bây giờ hắn mới hiểu tại sao.
Vì cô đã từng bị bỏ rơi nên không muốn bị bỏ rơi thêm lần nữa. Đành phải chấp nhận, đành phải kiên trì.
Duật Tôn bị Sanh Tiêu bỏ rơi, hắn đã thật sự kiên trì với cô chưa?
Thời gian lại quay về lúc hắn đứng trên tầng thượng nhìn chiếc xe rời khỏi Duật gia. Hắn biết rõ là Sanh Tiêu đi vì quản gia đã nói với hắn.
Nhưng hắn đang quan tâm đến hạnh phúc của chính mình mà bỏ mặc cô. Hắn đính hôn với Triệu Vỹ Hạ. Chắc khi đó cô đã đau khổ rất nhiều như hắn bây giờ có đúng không?
Duật Tôn ném chai rượu lên sàn nhà, hắn ôm đầu rồi co người lại. Từng cái đau khổ của cô, hắn giờ đây đã nếm trải lại từng chút, từng chút một.
Hắn nghĩ lại từng trang báo cáo mà thuộc hạ mang về cho hắn.
Nửa đêm, người con gái gầy guộc ôm con của hắn đến bệnh viện. Ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không một người thân.
Mẹ hắn tàn nhẫn với cô 1 thì hắn tàn nhẫn với cô gấp 10 lần. Cô hận hắn là chuyện đương nhiên.
Hắn có cha, có mẹ. Bọn họ không dành nhiều tình cảm cho hắn nhưng lại cho hắn tiền tuỳ ý mà sử dụng.
Còn cô gái nhỏ yếu ớt như Sanh Tiêu lại chỉ có thể làm đủ mọi công việc chỉ để nuôi con của hắn.
Nực cười có đúng không?
Hắn là đàn ông, chơi chán rồi thì tìm người khác. Cô là phụ nữ, sau khi bước xuống giường mang theo một đứa con. Tương lai mờ mịt tăm tối.
Càng nghĩ hắn càng hận bản thân. Hắn dùng tay đấm liên tục vào lòng ngực to lớn của mình.
Hắn sai rồi, thật sự sai rồi…
Hắn muốn hạnh phúc. Hắn đã từng nghĩ rằng cưỡng ép cũng là một loại hạnh phúc. Hắn không biết càng cưỡng ép sẽ càng khiến người đó rời xa hắn mãi mãi.
Đến bây giờ hối hận thì đã sao? Nhận ra thì đã sao?
Sanh Tiêu vẫn không chọn hắn.
Hai người không ở cùng một thế giới, xuất phát điểm không giống nhau đến cuối cùng sẽ là một đường thẳng song song. Mãi mãi không thể đi cùng đường.
Bảo hắn hạ mình để xin cô ở lại bên cạnh hắn. Rõ ràng hắn của trước đây không làm được. Cũng không biết làm thế nào.
Có lẽ để Sanh Tiêu rời xa hắn là lựa chọn tốt nhất.
Hắn trượt dài trên sự đau khổ và tự trách.
Không gian xung quanh nhà rất yên tĩnh, ở trong nhà tối không bật đèn hệt như khiến Duật Tôn chìm sâu vào một cái động không đáy.
Vậy mà một tiếng chuông điện thoại làm hắn tỉnh lại. Hắn nhìn vào dãy số mang dòng chữ bên dưới “nước ngoài", tưởng đâu lại là lừa đảo định ấn tắt.
Ngay sau đó, số mang 2 chữ “nước ngoài" gọi lại cho hắn.
Hắn bực bội ném điện thoại đi mà vô tình chiếc điện thoại ấn nghe còn bật loa ngoài.
Tiếng gọi làm hắn bật dậy ngay lập tức:
“Ba ba…”
Hắn choáng váng đầu óc, trong đêm tối quờ quạng tìm điện thoại. Hắn gào lên để đứa trẻ trong điện thoại nghe thấy.
“Bảo Bảo… Ba ba đây!”
“Ba ba… Con nhớ ba… Con muốn ở cùng ba. Ba nói Tiêu Tiêu đừng lấy chú Minh được không?”
Đứa trẻ khóc lên, tiếng khóc truyền vào điện thoại khiến hắn không thở được.
“Ba ba… Con ngày nào cũng gọi sao ba ba không bắt máy? Con nhớ ba! Con muốn được ba cõng. Tiêu Tiêu kỳ cục bảo với con là sẽ chơi trốn tìm với ba. Con không muốn trốn nữa. Trốn tìm hỏng vui gì hết. Trốn rồi ba ba không thèm đi tìm…”
Nói xong, cậu bé đứng ôm điện thoại công cộng vừa khóc vừa gào lên.
Trời hôm nay những bông tuyết lấm tấm rơi, cái bông tuyết nhỏ chạm vào giọt nước mắt đang tuôn trào của bé con rồi đông cứng lại. Lạnh lẽo biết bao.
Bé con cần được bảo vệ khỏi những yếu tố tác động dù là nhỏ nhất. Mà người khiến bé con vững tin lại là cha của nó.
Đứa trẻ không có cha thật buồn biết mấy. Trong cái giá lạnh đó càng khiến cho thân ảnh bé nhỏ run lên bần bật.
Duật Tôn ôm điện thoại co người lại như muốn ôm giọng nói của bé con vào lòng.
“Bảo Bảo… Ba ba…”
“Tút… Tút…”
Chỉ là hắn muốn nói: “Ba ba yêu Bảo Bảo.”
Vậy mà ông trời tàn nhẫn tắt đi giọng nói đáng yêu đó. Hắn run rẩy gọi lại, tham luyến muốn nói tròn câu. Duật Bảo bên này cũng như hắn muốn được gọi “ba".
Mà hai người cùng gọi thành ra máy bận.
Trong bầu trời đầy tuyết, Trương Minh tìm thấy Bảo Bảo. Anh gọi lớn:
“Bảo Bảo… Chúng ta về thôi.”
Thấy Trương Minh đến, Bảo Bảo vội gạt nước mắt cúi đầu buồn bã. Bé con xị mặt rồi nói:
“Ồ!”
Trương Minh xoa đầu, bế Duật Bảo lên. Trong lòng bé con có sự so sánh: cái vòng tay này sao chẳng ấm được như của ba Tôn nhỉ?
“Minh Minh, sao con nói “ồ" chú không la con?”
“Con thích mà đúng không? Thật ra “ồ" giống như biểu cảm, không đáng để la.”
Bảo Bảo “ồ" là vì bé con muốn gây sự chú ý.
Đột nhiên Bảo Bảo khóc lớn: “Huhu… Chú không phải ba con. Con không muốn chú làm ba đâu…”