Sanh Tiêu vừa chuẩn bị cho hôn sự giữa cô và Trương Minh lại không thể nào buông bỏ công việc ở văn phòng luật. Cô bận đến mức quên ăn không ngủ.
Ngày mai, cô có phiên lên toà cần rất nhiều tài liệu nên đã vùi đầu vào chuẩn bị. Cô bỏ liền hai cử ăn.
Đến gần 10 giờ đêm, khi ra khỏi văn phòng luật, cô cảm thấy toàn thân vô lực. Choáng váng mà ngã xuống.
Cô tỉnh dậy mới phát hiện mình đang truyền dịch trong bệnh viện.
Người bên cạnh chăm sóc cô chỉ có Trương Minh.
Anh nắm tay cô nằm gục ở bên cạnh giường. Cô bất giác rụt tay lại vô tình làm Trương Minh tỉnh giấc:
“Tiêu Tiêu, em tỉnh rồi!”
“Duật Bảo sao rồi?”
“Bảo Bảo ngủ rồi. Anh đã nhờ bảo mẫu chăm sóc.”
Cô nghe vậy yên tâm. Lấy tay day day thái dương. Sau đó tung chăn định rút dây truyền dịch ra rời đi.
“Trương Minh, ký giấy cho em xuất viện đi. Em còn phải chuẩn bị tài liệu.”
Trương Minh ngăn cô:
“Không được! Em phải nằm viện mà hơn nữa còn phải ở đây vài ngày. Công việc của em chuyển giao cho ai khác đi.”
Sanh Tiêu lắc đầu:
“Vụ kiện này em đã theo lâu lắm rồi. Em chỉ là ăn uống không điều độ. Ăn rồi khoẻ lại cần gì nằm viện?”
Anh kiên quyết ngăn cô lại.
“Không được! Em phải nghỉ ngơi.”
Sanh Tiêu bắt đầu thấy lo lắng:
“Có phải em bị bệnh gì khó trị không?”
Trương Minh lắc đầu. Anh nắm chặt tay cô hơn khó khăn bật lên từng chữ:
“Sanh Tiêu, em mang thai rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Dù sẽ kết hôn với Trương Minh nhưng Sanh Tiêu chưa từng nắm tay anh. Nói chi đến việc có con.
Cô ngẩng người ra: “Không thể nào!”
“Đứa bé được 5 tuần tuổi.”
Sanh Tiêu nghĩ lại một chút. Thời gian tính toán chắc là lúc cô ở trong nước cùng Duật Tôn.
Cô lẩm bẩm: “Không đúng! Lần đó chẳng phải anh ta có dùng đồ bảo hộ sao?”
Mà khi đó đầu óc cô không tỉnh táo. Có phải anh ta ném mấy cái bao đó ra để đánh lừa cô không?
Cô co người lại, đầu óc hỗn loạn vô cùng. Vừa định kết hôn với Trương Minh thì lại phát hiện mình có con với người đàn ông khác. Cô làm sao đối diện với anh ấy?
Giọng cô như muốn khóc, cả thân thể co lại run rẩy:
“Trương Minh. Em thật sự không biết…Trương Minh, em muốn yên tĩnh một chút!”
Tưởng đâu Trương Minh sẽ bỏ cô hay mắng chửi cô. Vậy mà người đàn ông đó lại ôn nhu ôm cô vào lòng.
“Sanh Tiêu, đừng nghĩ đến chuyện phá thai. Đứa bé vô tội. Anh chấp nhận làm cha của bé con.”
Cô không tin những gì mình đang nghe. Ai lại có thể rộng lượng nuôi con của người khác. Mắt cô đỏ lên, hình ảnh ở phía trước nhoè đi.
“Nhưng…”
Người đàn ông đó đưa tay lau nước mắt rồi ôm cô chặt hơn, anh biết rõ tính cô hơn ai hết. Chỉ cần là con cô, cô sẽ lều mạng giữ lấy:
“Sanh Tiêu, anh không để tâm. Không quan trọng vì đó là con em. Mà những gì của em, anh đều chấp nhận hết. Con của em cũng là con của anh. Xin em đừng huỷ hôn…”
Anh vừa nói vừa chảy nước mắt. 6 năm ở bên cô, tình cảm được nuôi dưỡng từng ngày. Bảo Bảo lớn thế nào có khi tình cảm của anh còn lớn hơn như vậy.
Sanh Tiêu thật sự nợ người đàn ông trước mặt mình quá nhiều. Là cô không xứng với anh. Cô run run yếu giọng không nói nên lời:
“Em không xứng!”
Trương Minh lắc đầu: “Đừng nói vậy! Em hoàn toàn xứng đáng! Anh yêu em…”
Anh nói xong buông cô ra, đôi môi kia nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Ôn nhu và dịu dàng. Anh đỡ cô nằm xuống giường. Dịu dàng xoa đầu:
“Em nằm xuống nghỉ ngơi đi. Lo tịnh dưỡng sức khoẻ. Những chuyện khác, em đừng nghĩ nhiều.”
Sanh Tiêu nằm xuống đắp chăn qua khỏi đầu. Cả đêm thức trắng không tài nào ngủ được.
…
Duật Tôn tỉnh dậy trong bệnh viện. Hắn hung hăng nghiến răng gọi thuộc hạ.
“Vào đây cho ta.”
Thuộc hạ của hắn gấp gáp chạy đến té.
“Dạ thưa Duật thiếu!”
“Trực thăng đâu? Nhanh!”
Thuộc hạ ngây người ra khiến Duật Tôn như phát điên.
“Ta nói không rõ hay ngươi nghe không hiểu?”
Hắn tức giận vung tay tát tên thuộc hạ.
“Duật thiếu tha mạng… Chuyện này người nói với thuộc hạ cách đây 1 tháng.”
Duật Tôn bực bội điên người. Hắn tháo kim truyền dịch vứt xuống sàn. Một chân đá bay tên thuộc hạ:
“Gì mà 1 tháng? Ta chỉ vừa bất tỉnh!”
Thuộc hạ run run:
“Dạ đúng là một tháng. Hơn nữa…”
“Nói lẹ đi!”
“Sanh Tiêu tiểu thư sắp kết hôn.”
Duật Tôn cười khẩy ngồi xuống giường bệnh:
“Chỉ là một con đàn bà. Cô ta kết hôn thì liên quan gì đến ta?”