Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu

Chương 67: Hành trình chinh phục trái tim của đại thiếu gia




Sống trong đau khổ so với chết có gì khác nhau không?

Duật Tôn không cam tâm tự mình tìm chết.



Biệt thự của Duật Tôn sáng đèn. Nhiều nam nhân tập hợp lại.

“Duật thiếu người có gì căn dặn?”

Nhìn vẻ mặt u ám của Duật Tôn khiến bọn họ sợ hãi.

Duật Tôn ngồi ở sofa, mắt hắn nổi những tia máu đỏ tươi. Đáng sợ cực kỳ. Sợ rằng chỉ cần một câu nói lỡ lời cho thể đưa bọn họ tìm chết.

“Duật thiếu, người có gì căn dặn. Thuộc hạ nguyện nghe theo?”

Âm thanh lạnh lẽo mang theo buồn bực:

“Các người ai có vợ rồi đứng qua một bên.”

Câu nói của hắn làm đám người không hiểu gì cả. Thế mà bọn họ vẫn làm theo lời hắn. Chia ra đứng thành hai hàng rõ rệt.

Người đàn ông dẫn đầu lên tiếng:

“Thưa Duật thiếu, bên trái là người có gia đình.”

Hắn gật nói tiếp tục nói:

“Những ai có “bồ" lập thành một hàng.”

Đúng như lời hắn, đám đàn ông lại chia thành 2 hàng. Thân ảnh cao lớn mang theo sát khí bức người đứng dậy.

Hắn đến hàng đàn ông có bồ rồi vung tay thật mạnh tát lần lượt từng người:

“Mẹ kiếp! Các người có vợ còn không biết tôn trọng, gìn giữ. Không đáng mặt đàn ông!”

“Chát.”

Hắn vừa đánh vừa mắng chửi không thôi. Bọn người chỉ biết câm lặng để hắn trút giận. Đánh hết lần này đến lần khác khiến máu môi bọn họ bật ra.

“Duật thiếu, xin tha mạng!”

Hắn ngửa mặt lên cười.

Ngoại tình là bản năng còn chung thuỷ là bản lĩnh. Trước đây hắn lên giường cùng rất nhiều người. Hắn đúng là một con thú. Bản lĩnh hắn không có còn kêu người hắn yêu ở lại?

Sanh Tiêu sẽ vì hắn mà ở lại? Nếu hắn là cô ấy, hắn cũng sẽ bỏ đi!

Nực cười!

Duật Tôn cười lớn. Nhưng nghe tiếng cười lại mang cả thống khổ vào trong.

Hắn đang tự cười chính bản thân mình. Đàn ông như hắn thật kinh tởm!

“Cút về với vợ con các người đi. Sống chết của các người cũng chỉ có bọn họ là lo lắng…”

Đám người đó đứng dậy chạy trối chết. Bọn họ không hiểu Duật Tôn phát điên cái gì. Chẳng phải đàn ông có bồ rất bình thường sao?

“Còn ai chưa có vợ cũng cút về luôn đi.”

Hắn thở dài nhìn một hàng dọc người còn lại. Hắn lấy tay xoa thái dương, lời muốn nói khó khăn lắm mới có thể bật ra.

“Ta hỏi các người một chuyện.”

Bọn họ đứng yên không dám thở mạnh. Chẳng hiểu tên thiếu gia lại nghĩ ra trò gì hành hạ người khác.

“Các người á, thường dỗ vợ bằng cách nào?”

Một người trong số những người đang đứng xoa xoa tai của mình rồi khều người trước mặt hỏi nhỏ:

“Tao nghe nhầm hả?”

Người đàn ông phía trước lắc đầu: “Không! Là chúng ta cùng nghe nhầm!”

Duật đại thiếu ăn chơi có tiếng. Thay phụ nữ như thay áo. Chẳng hiểu mấy năm gần đây gần như tịnh thân. Bây giờ còn hỏi cách dỗ vợ? Bọn họ cắn răng khó khăn lắm mới nhịn được cười.

Duật Tôn nhìn qua thấy thái độ của bọn họ là biết ngay. Cái mặt của hắn bỏ đi được rồi. Hắn đưa tay lên che miệng giả vờ ho rồi lặp lại lần nữa:

“Ta hỏi cách dỗ vợ khi cô ấy giận. Các người không nghe nhầm đâu!”

“Duật thiếu, chuyển khoản cho vợ. Cô ấy hết giận ngay!”

Nếu mà nữ nhân dễ như vậy hắn dỗ được Sanh Tiêu lâu rồi. Duật Tôn lắc đầu. Tên khác tiến lên nói:

“Duật thiếu, thành thật xin lỗi là được. Tôi thường làm vậy.”

Duật Tôn thấy đau đầu. Xin lỗi nói thì dễ mà làm thế nào cho chân thành hắn không biết. Không lẽ hỏi ngược lại tên thuộc hạ sao? Mất mặt quá!

“Cút!”

“Là mặt dày lên. Giống như là năn nỉ. Năn nỉ không được thì quỵ luỵ. Không được nữa thì quỳ xuống van xin…”

Hắn thở dài một hơn. Người khác bước lên nói.

“Sám hối lỗi lầm!”

Không lẽ bắt hắn cạo trọc đầu luôn sao?

“Các người cút hết đi!”

Thấy tên dẫn đầu vẫn còn đứng đó hắn hỏi.

“Còn chưa đi?”

Người dẫn đầu nói:

“Duật thiếu, tìm đồng minh đi!”

Suy nghĩ một chút. Duật Tôn có sẵn đồng minh. Hắn búng tay một cái:

“Mau đi chuẩn bị đưa ta đến tìm mẹ con cô ấy!”

Trong đầu tên thuộc hạ bị Duật Tôn quay đến ngu ngốc.

“Mới có hôm qua ngài ấy còn mắng chửi. Hôm nay đích thân quay lại năn nỉ? Là sao?”

Mặc kệ chủ nhân tính tình bát quái như hắn. Người đàn ông đi chuẩn bị.

Mà trước khi đi, hắn tiến lại gần Duật Tôn. Lấy trong túi ra cuốn sổ nhỏ cũ kỹ nhàu nát lại. Mặt hắn rụt rè:

“Duật thiếu, bí kiếp của tôi, tặng ngài. Khi nào ngài thành công nhớ tăng lương cho tôi.”

Duật Tôn nhận lấy, hắn lật lật cuốn sổ ra xem sau đó lại cất vào túi.

Dòng chữ trên cuốn sổ ghi là: “Bùa chống vợ giận!”

Duật Tôn ơi là Duật Tôn cũng có ngày hắn tin vào bùa chú!

Sau chuyến bay dài, hắn không cần nghỉ ngơi mà đi thẳng đến trường của Duật Bảo.

Đợi đến khi bé con tan học, Duật Bảo vừa nhìn thấy bóng dáng của hắn liền hét thật to:

“Ba Ba…”

Hắn thấy sóng mũi mình cay xè, một chân khuỵu xuống, hai tay dang ra:

“Bảo Bảo!”

Bé con cuống cuồng chạy nhào vào lòng hắn.

“Ba ba… Con nhớ ba!”

Một giọng nói quen thuộc cắt ngang đoạn tình cảm sướt mướt của hai cha con bọn họ:

“Duật Tôn, anh mau buông Bảo Bảo ra cho tôi!”