Anh Nghe Gió Nam Thổi

Chương 45: Đòi tiền




Viện Viện dùng ánh mắt dò hỏi Gia Ngộ: "Ai vậy?"

Gia Ngộ vỗ vỗ mặt của cô ấy: "Vừa lúc cho cậu xem trò hay." Cô đỡ eo đứng lên, "Dì à, để bà ấy vào đi."

"Xem đi, đã nói tôi không lừa bà mà."

Được phê chuẩn, Dương Tương lắc mông, đang muốn vào nhà, lại bị một đôi giày cao cấp ngăn lại.

Dì giúp việc sắc mặt không quá đẹp: "Đổi giày."

"Chú ý chút đi."

Lời nói tuy nói như vậy, nhưng Dương Tương vẫn là ngoan ngoãn đổi giày. Đi ra huyền quan, bà ta hoàn toàn không che dấu suy nghĩ trong nội tâm của chính mình, như là cố tình để người khác biết, bà ta nhìn xung quanh trái phải sau đó kinh ngạc cảm khái một câu.

"Oa, nơi này sao lại lớn như vậy chứ?"

"Chỉ có hai người ở có phải là quá rộng rồi không?"

"Mục Phách tiểu tử này tiền đồ thật tốt!"

Ngay cả Viện Viện cũng để lộ ra biểu tình không vui, cô ấy nhỏ giọng nói: "Bác gái của Mục Phách?"

Gia Ngộ cười như không cười: "Xem như là vậy đi."

"Này cũng thật là..."

Viện Viện tặc lưỡi, thực sự không thể đem Mục Phách cùng người đàn bà trước mặt liên tưởng cùng nhau.

"Dì à, mang chén nước ra cho khách đi."

Dì giúp việc đồng ý, Gia Ngộ liền ý bảo Dương Tương: "Dì Dương, mời ngồi."

Dương Tương ánh mắt chợt lóe, "Sao lại khách khí như vậy chứ, còn gọi dì cái gì, cháu hẳn là nên theo Mục Phách gọi bác một tiếng bác gái mới đúng."

Gia Ngộ híp híp mắt, nhắc nhở bà ta: "Tôi nhớ rõ lần trước chúng ta nói chuyện với nhau cũng không tính là quá vui vẻ đâu."

"Phải không?" Dương Tương xoa thái dương, "Cháu cũng biết trí nhớ của người lớn tuổi không tốt lắm, việc lần trước đã qua liền cho qua đi, Gia Ngộ, cháu nói có đúng không?"

Gia Ngộ quả thực là bị độ mặt dày của Dương Tương này đánh bại.

Cô cười nói: "Đáng tiếc tôi còn trẻ, trí nhớ còn tính không tồi đi."

Dương Tương khóe miệng cứng đờ.

"Nói đi, đừng vòng vo nữa." Gia Ngộ dựa vào gối ôm mềm xốp, "Bà tìm đến nơi này bằng cách nào?"

Đương nhiên là gõ cửa từng nhà đi lên.

Mục Hoạt biết khách sạn Mục Phách đang công tác, Dương Tương ngồi xổm ở khách sạn thật nhiều ngày nghe ngóng mới biết chỗ này. Ở đây trị an rất tốt, quản lý nghiêm ngặt, nếu không phải vừa rồi có người đi vào phỏng chừng lúc này bà ta còn đang ở dưới lầu ôm cây đợi thỏ.

Chân tướng cụ thể đương nhiên Dương Tương sẽ không nói ra cho người ngoài biết, bà ta nói gần nói xa, chuyển đề tài: "Mục Phách còn đi làm chưa về à?"

Gia Ngộ cười mà không nói.

Dương Tương liền đem lực chú ý chuyển tới trên người Viện Viện: "Cháu là bạn của Gia Ngộ phải không, lớn lên thật xinh đẹp."

Viện Viện hiểu Gia Ngộ, loại người như cô ấy, ngoài cười nhưng trong không cười mới là nguy hiểm nhất. Cô ấy không nhiệt tình cũng không trực tiếp dội nước lã, chỉ có thể cười gượng: "Chào bác."

Lúc này dì giúp việc vừa lúc mang trà đến, Gia Ngộ cùng Viện Viện còn chưa chạm vào, nhưng Dương Tương đã cầm cái ly lên còn pha trò: "Hôm nay bên ngoài rất lạnh, liền nên uống ly trà nóng."

Gia Ngộ lười xem bà ta diễn kịch.

"Đòi tiền đúng không?"

Dương Tương dừng lại, "Cháu đứa nhỏ này nói cái gì vậy?"

Gia Ngộ lạnh mặt: "Không nói chuyện? Được, vậy uống xong liền đi thôi."

"Từ từ đã!" Dương Tương run mặt cười, "Người trẻ tuổi các cháu bây giờ chính là quá sốt ruột đúng không?"

Gia Ngộ cười cười, để Viện Viện giúp cô mang cái túi đặt trên ngăn tủ lại đây.

"Tiền thứ này ấy à, tôi có." Gia Ngộ điểm điểm cái túi, "Không chỉ có, tôi còn có rất nhiều."

Dương Tương trước mắt sáng ngời, cầm cái ly trong tay mà ngón tay vì bất an mà nắm thật chặt.

"Nhưng mà --"

Gia Ngộ chuyển lời: "Tôi dựa vào cái gì mà phải cho bà?"

Diêu Uyển hẹn Mục Phách ở một quán cà phê gần khách sạn.

Mục Phách nhìn đồng hồ nói: “Tôi chỉ có thời gian mười lăm phút.”

Diêu Uyển sắc mặt tái nhợt, cười khổ: “Mục Phách, cậu một chút cũng không thay đổi, luôn luôn có nề nếp.”

“Cậu nói tìm tôi tới là cho tôi xem một vật quan trọng, vật đó đâu?”

Diêu Uyển nghĩ ôn chuyện, sau đó dựa vào ôn chuyện chậm rãi tiến vào chủ đề chính, nhưng mà người đàn ông đối diện không chịu phối hợp, cô ta đành phải hơi hơi cúi thâp đầu, thừa nhận nói: “Nào có đồ vật quan trọng gì chứ? Chẳng qua là mình lấy cớ gặp cậu thôi.”

Mục Phách nghe xong mày nhíu chặt lại.

“Cậu là cố ý muốn gặp tôi…Hay là Thẩm Hành bảo cậu làm như vậy?”

Tay Diêu Uyển run lên, nói lắp bắp: “Sao có thể chứ?”

“Hắn muốn cậu từ chỗ của tôi lấy được thứ gì?”

Diêu Uyển: “…”

“Diêu Uyển, cậu có biết lúc cậu chột dạ tay sẽ run không ngừng không?”

Diêu Uyển: “…”

Mục Phách dạy kèm một năm cho Diêu Uyển, mỗi lần cô ta không hoàn thành bài tập định nói dối qua ải, tay sẽ không ngừng run. Mục Phách đều không cần cố tình đi quan sát, liền phát hiện ra điểm này.

Diêu Uyển buồn nản nói: “Mục Phách, cậu có thể đừng cảnh giác như vậy được không?”

“Là cậu quá khả nghi.”

Dù sao cũng là người mình thích, Mục Phách đề phòng như vậy, Diêu Uyển thấy thật thất bại. Chính là cô ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới chịu đáp ứng Thẩm Hành cái tên bệnh tâm thần kia.

“Tính.”

Cô ta uống xong một nửa chén nước, “Mục Phách, đừng trách mình không nhắc nhở cậu, cẩn thận Thẩm Hành một chút."

Mục Phách nhướng mày, trong lòng thản nhiên, anh liền biết đây là kế hoạch của Thẩm Hành.

“Đã biết.”

Sau đó lại nói: “Cảm ơn.”

Không cùng người bệnh tâm thần thông đồng làm bậy, Diêu Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô ta thấy thoải mái hơn nhiều, “Hôm nào cùng mình uống một chén đi.”

Mục Phách cười: “Đương nhiên có thể.”

Dứt lời, di động kêu. Mục Phách vừa thấy, là Gia Ngộ gọi tới.

“Alo?"

Kết quả đầu bên kia điện thoại ập đến một câu: “Chú cảnh sát ở đây có người tự ý xông vào nhà dân!”