Anh Nghe Gió Nam Thổi

Chương 44: Phần mộ




"Trong lòng anh có một kỳ hạn. Chờ thời điểm đó tới, anh sẽ nói với em, được không?"

Lại là lấy lý do này để thoái thác.

Gia Ngộ u oán mà nhìn về hồ li cười cười ở phía đối diện: "Vậy anh không thể để em chờ quá lâu đâu đó."

"Ân." Mục Phách cong ngón tay chạm vào chóp mũi của cô, "Uống xong sữa chúng ta liền đi đánh răng."

Trong lòng Gia Ngộ thấy buồn cười, cảm thấy Mục Phách có đôi khi rất giống Văn Trọng lúc còn trẻ.

Văn Trọng là một người ba tốt.

Mục Phách hẳn là cũng vậy đúng không?

Sau khi uống xong sữa bò, Gia Ngộ đưa ly cho anh. Mục Phách nhận lấy cái ly đem vào phòng bếp, cô liền lười biếng mà đi theo phía sau, giống như vật nhỏ theo đuôi.

Mục Phách rửa cái ly một hồi lâu, trong đầu Gia Ngộ lại hiện lên mấy hình ảnh.

"Mục Phách, có phải sinh nhật của anh sắp đến hay không?"

Mục Phách đã nhiều năm không ăn sinh nhật. Anh quay đàu, kỳ quái hỏi: "Làm sao em biết?"

Gia Ngộ tránh mà không đáp, lại hỏi: "Em có phải còn từng cùng anh nói sinh nhật vui vẻ?"

Mục Phách trầm mặc, như là lâm vào hồi ức, cô theo sát nhắc nhở: "Một thời gian sau khi em phải rời khỏi Nam Thủy trấn."

"Em nhớ tới?"

"Mơ hồ có điểm ấn tượng. Anh cũng biết," Gia Ngộ mở miệng nói ra, "Bệnh hay quên của em rất nặng, rất nhiều sự việc râu ria căn bản em sẽ không nhớ lâu lắm..."

Mục Phách cười nhìn cô.

Gia Ngộ lúc này mới phản ứng lại mình nói sai rồi, cô vội vàng nói: "Không đúng không đúng, em không có ý nói quan hệ của chúng ta không gần gũi!"

Mục Phách đối với điểm này cảm thấy không sao cả, anh bình tĩnh nói: "Khi đó chúng ta cũng không có giao tình gì, đúng thật là việc râu ria."

Trong lòng băn khoăn, Gia Ngộ chính là muốn cứu vãn tình hình: "Nhưng là hiện tại không giống trước, trong khoảng thời gian này, tất cả những việc chúng ta cùng trải qua, em đều nhớ rõ."

Mục Phách cố ý thử: "Sau khi ly hôn cũng sẽ nhớ rõ sao?"

"Đương nhiên!"

Nói xong Gia Ngộ lại yên lặng cúi đầu, cô không dám thừa nhận –

Kỳ thật cô không nghĩ tới chuyện sau khi ly hôn.

Lau khô cái ly, Mục Phách đỡ eo Gia Ngộ đi ra ngoài.

Trên đường trở về phòng, anh kiên nhẫn nói: "Bệnh hay quên của em nặng như vậy, may mắn chính là trí nhớ của anh cũng không tệ lắm, anh sẽ giúp em chia sẻ một chút. Về sau em không nhớ rõ chuyện gì, hỏi anh là được."

Con đường tương lai, là muốn hai người cùng nhau đi.

Không cần phải nói rõ ràng.

Trước khi ngủ Gia Ngộ mới nhớ tới, cô quên hỏi Mục Phách chuyện về Diêu Uyển.

Nói không quan tâm hẳn là giả.

Gia Ngộ không thích Diêu Uyển, nói đúng ra, là không thích Diêu Uyển cứ thích bám lấy Mục Phách.

Trước kia không nói, chính là bây giờ Mục Phách đã là chồng của cô, dục vọng chiếm hữu quấy phá, cô nghe xong cảm thấy khó chịu, lại không biết làm thế nào.

Chui vào trong chăn, Gia Ngộ nằm yên không nhúc nhích, chờ Mục Phách xốc chăn tiến vào, cô dùng chân đá đá eo anh.

"Chân lạnh?"

"..." Gia Ngộ nghĩ thu chân lại nhưng không lùi trở về, "Hôm nay anh có gặp người nào không?"

Một tay Mục Phách nắm hai mắt cá chân mảnh khảnh của cô, không quá để ý nói: "Có."

"Ai?"

"...Người ở Sở y tế."

Gia Ngộ vừa giẫm chân, trực tiếp hỏi: "Vậy Diêu Uyển đâu!"

Mục Phách quái dị mà nhìn Gia Ngộ, khó trách hôm nay cô luôn có bộ dáng muốn nói lại thôi, thì ra là muốn hỏi cái này.

"Hôm nay cô ấy gọi điện thoại cho anh, hẹn anh gặp mặt."

Nói như vậy chính là không có gặp mặt.

Tâm tình không tốt do bị dấu diếm tan thành mây khói, Gia Ngộ thả lỏng thân mình, thuận miệng hỏi: "Cô ấy hẹn anh làm gì?"

"Không biết, nói là có chuyện cần nói với anh. Nhưng mà..." Mục Phách nằm xuống giường, nửa ôm Gia Ngộ, "Em hỏi anh cái này, không phải là vì Thẩm Hành nói gì đó với em đấy chứ?"

"Đúng vậy." Gia Ngộ đem lời nói của Thẩm Hành đại khái thuật lại một lần.

Thật lâu sau Mục Phách cũng không nói gì.

Gia Ngộ ngáp một cái, cảm thấy hơi mệt: "Anh nghĩ gì vậy?"

"Anh đang nghĩ," Thanh âm Mục Phách nghe giống như đang cười, "Gia Ngộ, em đây là đang ghen đi."

Một quả cầu đầy nước, bị đâm một cái, túi da đều bại lộ trong không khí, không muốn thừa nhận tâm tư hoàn toàn bị người chọc thủng...

Gia Ngộ xoay người, rầu rĩ nói: "Em mới không có."

"Chính là như vậy."

Mục Phách dịch lại gần một chút, một lần nữa ôm lấy cô.

"Em ghen, anh thật cao hứng."

***

"Không phải nói hôn nhân là phần mộ của tình yêu sao?"

Gia Ngộ ôm một thùng chocolate, nhan sắc tốt đến mức khiến người ta giận sôi, Viện Viện lại gần sờ sờ khuôn mặt của cô một chút, "Mình thấy cậu ở phần mộ này còn khá tốt đấy."

"Là rất không tồi." Gia Ngộ chỉ vị trí bên cạnh, "Ngồi đi, mình hỏi cậu chuyện này."

Viện Viện ngồi xuống sofa mềm như bông: "Mình nói cậu làm sao hôm nay lại vô duyên vô cớ mời mình tới làm khách. Nói đi, chuyện gì?"

"Sắp tới sinh nhật Mục Phách, cậu nói mình nên tặng anh ấy quà gì thì tốt?"

Viện Viện ghét bỏ mà nhìn cô: "Chỉ là việc này? Cậu liền chỉ bởi vì cái này mà làm mình từ thật xa chạy tới?"

Gia Ngộ đưa chocolate cho cô ấy, "Ngài đại nhân đại lượng liền cho mình cái đề xuất đi."

"Có thể có ý kiến gì, cậu đem chính mình đưa cho anh ấy không phải là được rồi sao?" Viện Viện nói thêm, "Trước đó phải nói rõ, đứa nhỏ là con nuôi của mình."

Gia Ngộ đang muốn nói cô ấy không đứng đắn thì chuông cửa vang lên.

Từ lúc Gia Ngộ mang thai, dì giúp việc liền được Văn Trọng chuyển đến đây, ban ngày làm việc, chờ khi Mục Phách tan tầm thì dì ấy sẽ nghỉ.

Dì giúp việc đi mở cửa, Gia Ngộ liền nói tiếp chuyện chưa nói xong.

Viện Viện tự nhận chủ ý của mình rất không tồi: "Mình là nói nghiêm túc, Mục Phách muốn cái gì nhất, còn không phải là cậu sao? Cậu trực tiếp đưa cho anh ấy là được rồi, quá đơn giản!"

"...Đó là do cậu không hiểu tình hình."

"Có cái gì không hiểu chứ? Chỉ cần nhìn ánh mắt Mục Phách nhìn cậu, giống như đang nhìn bảo bối vậy, cậu chính là cái gì cũng không cần làm, hôn anh ấy một cái, anh ấy đều có thể vui vẻ nửa năm."

...Sẽ sao?

Gia Ngộ tự xưng là da mặt đủ dày, lúc này cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.

Sợ mình đỏ mặt sẽ làm trò cười, cô phun ra một hơi, xoay mặt đối diện với cửa ra vào hỏi: "Dì ơi, ai vậy?"

Người phụ nữ ngoài cửa giọng nói tiêm tế, thật là làm người nghe tâm sinh phiền chán.

"Ai nha sao lại không quen biết chứ, tôi là bác gái của tiên sinh nhà các người, để cho tôi vào thì sẽ biết."