Anh Nghe Gió Nam Thổi

Chương 46: Báo nguy




Dựa vào cái gì?

Đối diện với tiểu bối liên tục khiêu khích, Dương Tương lửa giận ngập trời, nhưng chỉ có thể chịu đựng.

“Cháu cái đứa nhỏ này đùa gì vậy.” Bà ta cười trừ, “Đứa nhỏ cháu mang trong bụng chính là con cháu Mục gia, hiện tại Mục gia xảy ra chuyện, cháu sao có thể đứng ngoài nhìn chứ?”

“Chính là nói người trẻ tuổi trí nhớ chính là không tồi, Dương a di đã quên đến không còn một mảnh nhưng mà tôi lại nhớ rất rõ ràng.” Gia Ngộ xoa xoa lòng bàn tay nhìn không thấy máu, “Mấy tháng trước, khi Mục Phách đem hai mươi vạn giao cho bà thì cũng liền đại biểu anh ấy cùng các người không còn nửa xu quan hệ, đây vẫn là sự thật chính miệng bà thừa nhận. Hiện tại bà lại tới cùng tôi nói chuyện của Mục gia, có ý nghĩa sao?”

Tấm ván gỗ không áp được đáy giếng mãnh liệt dậy sóng, Dương Tương rốt cuộc nứt da mặt, bà ta trừng mắt với Gia Ngộ, cường điệu nói: “Mục Quốc Vĩ là bác cả của nó! Bây giờ ông ấy trúng gió nằm viện, nhà xưởng thì đang thiếu nợ, nếu Mục Phách mặc kệ, vậy nó vẫn còn là người sao?”

Gia Ngộ như là nghe được truyện cười, cô hừ một tiếng: “Bà nếu không cường điệu Mục Quốc Vĩ là bác trai cả của Mục Phách thì tôi đều cho rằng các người là cha mẹ của anh ấy.”

“Văn tiểu thư,” Thay đổi xưng hô, Dương Tương hô hấp không đều, hiển nhiên là bị làm cho tức điên lên rồi, “Tôi nói thật, có thể giúp Mục gia chút tiền ấy đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là một sợi lông trâu, cô xem chúng tôi nuôi dưỡng Mục Phách nhiều năm như vậy, giúp đỡ Mục gia một lần không được sao?”

“Tiền nhà tôi là gió to thổi tới sao?”

Gia Ngộ từ trong túi lấy ra một tập tiền, ném lên bàn trà, nói năng đầy khí phách: “Ngày đó, tôi đưa Mục Phách mang tiền để đi đến bệnh viện, nghĩ có thể giúp liền sẽ giúp.”

“Nhưng khi đó bà vì không biết thân phận của tôi cho nên không xem tôi vào mắt, đối với Mục Phách lại là một bộ dáng hất hàm sai khiến, bà thật xui xẻo, tôi sớm tại ngày hôm đó đã thay đổi chủ ý.”

“Tiền của tôi, tôi muốn tiêu xài hoang phí như thế nào thì cũng là chuyện của tôi, bà không có quyền bắt làm tôi “cướp phú tế bần”, bà càng không có quyền dạy tôi tiêu tiền này như thế nào.”

“Dương a di, bà tới nơi này của tôi muốn đòi tiền, e là tìm nhầm chỗ rồi.”

“Cô, thật không có giáo dục!” Dương Tương tức đến muốn hộc máu mà quát lên, “Đây là thái độ nói chuyện với trưởng bối của cô sao!”

“Bà bây giờ muốn cùng tôi nói về thái độ sao?” Gia Ngộ chỉ ngồi ngước nhìn Dương Tương, khí thế lại mảy may không chút suy giảm, “Dương a di, bà có khả năng còn không biết mình phạm vào tội gì, tôi tới cùng bà nói rõ một chút.”

“Năm đó bà bắt một đứa trẻ vừa thành niên đòi tám mươi vạn, cái hành vi này thuộc về làm tiền xảo trá.

“Mục Phách lúc ấy không có người hỗ trợ, giấy chứng nhận lại bị bà cầm sẵn, bà bất nhân, anh ấy lại nể bà đã nuôi dưỡng anh ấy. Hơn nữa lấy sự mặt dày vô sỉ của bà, nếu Mục Phách không chịu, bà nhất định sẽ nơi nơi làm loạn, làm cho anh ấy thân bại danh liệt đúng không?

“Nhưng mà như vậy cũng không phải không có chỗ tốt, tám mươi vạn này nếu đưa ra pháp luật, tội danh của bà cũng trốn không thoát.

“Mức tiền tám mươi vạn này, cũng đủ để bà ở trong tù nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”

Viện Viện im lặng, âm thầm kinh hãi, bị loại thân thích như thế này quấn lấy, Mục Phách có thể sống tới ngày hôm nay thật đúng là mạng lớn!

Dương Tương còn chưa có nghĩ đến chuyện này, Gia Ngộ thuận miệng nói xong, sắc mặt của bà ta lập tức trắng bệch đến dọa người, không khỏi nắm chặt tay, giả bộ trấn định: “Nào có khoa trương như cô nói chứ? Tám mươi vạn kia là Mục Phách tự nguyện đưa cho tôi!”

“Pháp luật quản cái gì tự nguyện hay không tự nguyện? Tôi nói bà xảo trá thì bà chính là xảo trá.”

“Cô người đàn bà này, như thế nào độc ác như vậy chứ!”

Bất chấp tất cả, Dương Tương hoàn toàn không cố kỵ, bà ta cúi đầu gào lên, như là đang muốn tìm vật gì đó để ném loạn. Gia Ngộ theo bản năng sờ lên bụng, mà dì giúp việc bên cạnh đã nhanh tay lẹ mắt mà xông lên bắt lấy bả vai của Dương Tương.

“Bà bắt tôi làm cái gì! Buông ra!”

Dương Tương vặn tay muốn phản kháng, dì giúp việc tuy thân hình nhỏ gầy nhưng lại rất khỏe, lôi kéo túm bà ta ra tới huyền quan.

Bà ta gấp đến độ dậm chân: “Bà dám đánh tôi? Tôi muốn tố cáo bà!”

“Tố cáo?” Gia Ngộ vẫn ở trong phòng khách, cùng bà ta duy trì khoảng cách an toàn, “Dương Tương, bà nếu lại đến tìm Mục Phách một lần nữa, tôi mà không bắt bà ngồi tù, tôi liền không gọi là Văn Gia Ngộ.”

“Cô không có chứng cứ!”

“Gửi mấy khoản tiền này ở ngân hàng, số tiền lớn như vậy, bà còn cùng tôi nói chứng cứ?”

Gia Ngộ xua xua tay, để dì giúp việc mở cửa ra, “Bà đi đi, đừng có mà đến quấy rầy Mục Phách, nếu không tôi nói được thì làm được.”

Lúc này hộ gia đình ở phía đối diện vừa lúc mở cửa, chính mắt nhìn thấy sự hỗn loạn ở bên này, không khỏi sửng sốt.

Dương Tương tròng mắt vừa chuyển, bỗng nhiên kêu rên ra tiếng, nội dung không ngoài thói đời nóng lạnh, nhân tính không còn, một bộ dáng nếu như không nhận được tiền tuyệt đối không đi.

Gia Ngộ khinh thường mà bĩu môi, cô diễn còn nhập vai hơn Dương Tương, cô lảo đảo một chút ngồi lên sô pha, ôm bụng kêu lên: “Ai, bụng tôi đau quá…”

“???”

Tiếng kêu của Dương Tương đột ngột im bặt, chỉ nghe phía sau phịch một tiếng, hộ gia đình đối diện đóng cửa lại, thể hiện rõ không phải việc của mình.

“Diễn kịch ai chẳng biết chứ?” Gia Ngộ thảnh thơi ngôi, bình tĩnh mà móc di động ra, “Bà có đi hay không? Lại không đi tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Cô không trả tiền thì tôi nhất quyết không đi.”

Chỉ còn con đường này, Dương Tương nói thế nào cũng sẽ không bỏ qua.

“…Được, đây là bà bức tôi.”

Thấy Dương Tương giống như kẻ vô lại sống chết không đi, Gia Ngộ ý bảo dì giúp việc đưa điện thoại để cô gọi, mà cô, không nói hai lời mà…gọi đến điện thoại của Mục Phách.

“Chú cảnh sát, ở đây có người tự ý xâm nhập nhà dân!”



“Sự tình đại khái chính là như vậy.”

Nghê Viện Viện nói xong, Mục Phách hiểu rõ gật đầu, hỏi Gia Ngộ: “Lúc nói đau bụng là lừa bà ta hay thật sự là bị đau?”

“Đương nhiên là giả vờ.” Gia Ngộ điểm lên cái mũi của anh, “Đối với loại người vô lại lần đầu tìm đến cửa như thế này, rất khó thoát khỏi, chỉ có thể dọa dẫm. Nhưng mà nếu lần sau bà ta còn dám đến, những lời em đã nói qua, toàn bộ giữ lời.”

Nói phải tìm công bằng lại cho Mục Phách, cô cũng không có phóng đại đâu.