Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 71




Trái bóng bay theo một đường parabol, sau đó chạm đất rồi lăn tới chân của cô gái đang đứng ở góc sân.

Âu Tuấn và Hàn Lập đồng loạt nhìn sang, thấy Hà Tịch đang vẫy tay cười mỉm. Hàn Lập có vẻ bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng chạy lại:

- Cậu tới đây tìm bọn tôi à?

- Cũng không hẳn.

Hai người bọn họ làm ra vẻ khó hiểu. Cô liền giải thích:

- Tôi nghe nói Dương Minh thường tới đây chơi bóng...

- À, hoá ra là tìm Dương Minh. Nhưng cậu ấy chưa tới.

Cô đưa túi đồ lên trước mặt họ:

- Cho nên nếu lát nữa cậu ấy có tới, nhờ hai người đưa thứ này cho cậu ấy giúp tôi nhé?

Vừa dứt lời liền thấy Âu Tuấn hất cằm:

- Nói tào tháo, tào tháo tới ngay.

Hà Tịch quay đầu thấy Dương Minh mặc một bồ đồ thể thao, tay cầm theo bình nước đi tới. Vóc dáng này của cậu đúng là không lẫn đi đâu được.

Cô đưa lại túi đồ cho hai người họ rồi nhanh chóng muốn "chuồn" khỏi sân bóng.

- Đưa cho cậu ấy nhé, tôi cảm ơn trước.

Hàn Lập không hiểu chuyện mà giữ cô lại:

- Người đang tới đây rồi, không chờ nói chuyện với cậu ta à?

Hà Tịch phủi tay:

- Không, tôi có việc bận.

Lúc Dương Minh đi tới, Hà Tịch đã không còn ở đó nữa.

...

Trong quán ăn, mùi thịt nướng ngào ngạt hoà với mùi dầu khói. Hàn Lập ăn bao nhiêu vẫn không thấy đủ, liền gọi thêm mấy đĩa ba chỉ bò, mắt luôn chăm chăm nhìn miếng thịt vàng giòn trước mặt, chỉ trực chờ gắp lên rồi bỏ miệng.

Tống Đại Nghĩa má đã hơi ửng đỏ, như nghĩ ra gì đó liền vỗ vai Âu Tuấn:

- Lớp tưởng của chúng ta gần đây thế nào rồi?

Âu Tuấn lắc đầu. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Học thần vẫn là học thần, học đến bận, được lúc rảnh thì cũng tranh thủ học nốt.

- Vậy gọi cậu ấy tới đây đi. Tôi thỉnh thoảng mới chạy đến ăn một bữa với các cậu, có thêm Hà Tịch có khi lại vui hơn.

Hàn Lập gật gù:

- Tôi đồng ý. Cậu ấy suốt ngày vùi mặt ở thư viện với giảng đường, tôi cũng thấy mệt thay. Giờ này cũng đúng giờ ăn tối, gọi cậu ấy thử xem.

Tống Đại Nghĩa nhìn chàng trai đang ngồi thừ người ở bên cạnh, huých vào tay cậu một cái:

- Minh Minh khả ái!

Dương Minh gặp một miếng thịt bỏ vào miệng, chậm rãi nhai. Xong xuôi mới hỏi:

- Làm sao?

- Còn làm sao nữa? Gọi Hà Tịch đi.

Không đợi cậu đáp, Hàn Lập đã đem điện thoại ra tìm số:

- Để tôi gọi.



Đầu dây bên kia vang lên thanh âm nữ tính:

- Alo?

- Tôi Hàn Lập đây. Cậu ăn cơm chưa?

- Hàn Lập? Tôi chưa ăn.

- Hôm nay Tống Đại Nghĩa đến, chúng tôi đang ăn ở bên ngoài, cậu tới đây đi.

Hà Tịch hơi ngập ngừng:

- Xin lỗi, hiện tại tôi đang bận...

Hàn Lập đang tính hỏi bận cái gì? Không phải là bận học đấy chứ? Một giọng nói nam tính bất chợt vang lên:

- Hà Tịch! Hà Tịch! Mau tới đây! Mau lên!

Loa ngoài đang bật, mấy chàng trai được một phen ngỡ ngàng. Hà Tịch vội nói qua điện thoại:

- Để dịp khác nhé, giờ tôi không đến được.

Hàn Lập ậm ừ rồi cúp máy. Tống Đại Nghĩa tròn mắt:

- Ban nãy tôi không nghe nhầm chứ?

- Tôi nghĩ là không...

- Lẽ nào lớp trưởng của chúng ta có bạn trai rồi? Sao tôi không nghe các cậu gì?

Âu Tuấn nhún vai:

- Chúng tôi cũng đâu biết.

- Giờ này mà ở cùng nhau, khả năng bạn trai cũng cao lắm.

Hàn Lập vuốt cằm nói. Lại nhìn xuống chỗ thịt nướng, miệng thất kinh hô lên:

- Cháy thịt, mau gắp ra đi!

Mọi người vừa ăn vừa mải miết nói chuyện. Chỉ có Dương Minh im lặng, cũng chẳng buồn động đũa.

Tống Đại Nghĩa là người thích hóng chuyện, có chủ đề nóng nhất định không bỏ qua.

- Nhưng tôi rất tò mò, người như Hà Tịch nếu mà yêu đương, vậy sẽ nhắm tới kiểu người như thế nào?

- Nhất định cũng là một học thần, tôi cá là vậy.

- Không nghĩ tới cậu ấy cũng sẽ yêu đương, nhớ hồi cấp ba cậu ấy quả thực đáng sợ. Hồi đó tôi còn nghĩ có kẻ điên mới đi thích người như Hà Tịch.

- Ấy, nói thế là không phải rồi. Hà Tịch tuy hồi đó cứng nhắc, lạnh lùng, nhưng cậu ấy rất xinh mà. Chẳng là cậu ấy chỉ biết mỗi học, sự "biến thái" đó của cậu ấy làm lu mờ đi các ưu điểm khác thôi.

Âu Tuấn gật đầu, về điểm này thì khá đúng.

Trong lúc bọn họ nói chuyện sôi nổi, không hề chú ý đến có một "kẻ điên" không ngừng đưa chén rượu lên miệng. Đến khi Âu Tuấn nhìn lại mới giật mình. Chai rượu trên bàn chỉ còn lại cái vỏ rỗng.

Tống Đại Nghĩa phàn nàn:

- Tên điên này sao lại uống một mình thế? Phải cạn cùng anh em chứ!

Dương Minh ngồi chống chống cằm, nét mặt hờ hững:

- Đúng là điên thật.

...

Cửa mở ra, không gian bên trong vừa tối tăm vừa khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Dương Minh chậm chạp mở công tắc, ánh sáng lan toả đến mọi ngóc ngách. Cậu liếc qua căn nhà một lượt, sau cùng chán chường ngồi xuống ghế, thở ra một hơi nặng nề.

Lại đưa mắt nhìn túi đồ đặt trên bàn, là cái túi mà Hà Tịch nhờ bọn Hàn Lập đưa. Sáng nay nhận được cũng chỉ nghĩ trong đó là bộ đồ mà cô đã mượn, không ngờ lúc này lại có thêm một chiếc hộp màu hồng lạ mắt.



Lẽ nào là cô vô ý để quên trong này?

Nhưng rõ ràng là trông giống như một hộp quà được bọc gói rất cẩn thận, cô định tặng nó cho ai?

Dương Minh cầm nó lên nhìn ngắm hồi lâu, phát hiện có một mảnh giấy nhỏ màu trắng. Cậu rút ra xem, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt là tên của cậu. Trên giấy cũng không viết thêm gì nhiều, chỉ là lời cảm ơn khách khí vì cậu đã giúp đỡ.

Giờ phút này, cậu có chút...à không, phải nói là khá tò mò, muốn biết bên trong cái hộp nhỏ này rốt cuộc là thứ gì.

Kết quả lúc mở ra, bên trong hộp bìa cứng là một cái hộp nhựa trong suốt hình tròn. Trong nữa là chiếc bánh ngọt hình dáng méo mó, nhìn kỹ một chút, có lẽ ban đầu được tạo hình giống như một con cún con, cái mũi và một cái tai còn chưa bị nát lắm, vẫn có thể nhìn ra. Nếu Hà Tịch nói bên trong có bánh, cậu ít nhất sẽ cầm túi cẩn thận hơn, cái bánh ngọt cũng không ra nông nỗi như hiện tại.

Đặt bánh ngay ngắn trên bàn. Dương Minh dựa người về sau, nhìn nó một hồi lâu, lại liếc nhìn cái điện thoại bên cạnh, ánh mắt hiện lên chút tia sáng ấm áp.

Hà Tịch một mình lê bước trên con đường lớn, tay cầm theo tấm vé triển lãm, khoé miệng không nhịn được mà cong lên.

Lại nói tới Tần Trung, học hành cũng khá chăm chỉ, biết cố gắng. Còn về buổi hẹn với Cảnh San San có tốt đẹp hay không phải dựa vào phẩm hạnh của cậu ta rồi, mà Hà Tịch cũng chẳng để tâm lắm. Cô đã dạy hết sức mình, đem hết mọi thứ mình biết truyền đạt lại cho Tần Trung, trách nhiệm đã hoàn thành.

Thấy phía đối diện có một cửa hàng tiện lợi, cô ghé vào đó kiếm chút gì ăn tạm. Vừa đặt bát mì xuống bàn, tiếng chuông điện thoại vừa vang lên.

Dương Minh miên man suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho cô. Sau một hồi chuông ngắn ngủi, Hà Tịch nhanh chóng bắt máy. Giọng nói của cô vang lên vô cùng êm tai:

- Cậu...có chuyện gì sao? Nếu là về cái túi, quần áo của cậu tôi đã giặt rất sạch...

- Bánh bị nát mất rồi.

Bánh? Cô ngẩn người suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ ra chiếc bánh ngọt mà cô để vào trong túi quần áo. Thật ra cô đã định mang trả cho cậu từ mấy hôm trước, nhưng lại cảm thấy nên làm gì đó để cảm ơn cậu. Thế là nghĩ mãi, cuối cùng làm cái bánh ngọt đó tặng cho cậu, biểu thị cho sự biết ơn của mình.

Hà Tịch khó tin hỏi lại:

- Nát mất rồi?

Cậu "ừm" một tiếng, lại chờ nghe cô nói tiếp. Giọng điệu cô hơi ủ rũ:

- Là tôi quên không nói.

Lúc đó vội rời đi, đáng ra nên nhờ Hàn Lập chuyển lời tới cậu mới phải. Giờ hỏng mất rồi, chỉ cỏ thể bỏ đi mà thôi. Hà Tịch thất vọng nói một tiếng xin lỗi, nhưng lại nghe cậu đáp:

- Là vị tôi thích, hoá ra cậu còn nhớ.

Cậu...ăn nó ư? Nhưng bánh đã bị nát rồi mà?

- Bỏ qua hình thức, mùi vị không tệ lắm.

Nghe ra giọng điệu kiêu ngạo của cậu, Hà Tịch bặm môi, sau đó lẩm bẩm:

- Rõ ràng ngày trước luôn nói bánh tôi làm là ngon nhất.

Giờ tuy quan hệ đã khác, nhưng một lời khen thôi mà, đâu cần phải keo kiệt như vậy chứ?

Ở phía bên này, Dương Minh đã ngẩn người từ lâu.

Cô cũng tự muốn tát cho mình một cái thật đau. Cô hờn dỗi cái gì? Chẳng nhẽ cô còn muốn được cậu hết lời khen ngợi, dùng ngàn lời hoa mỹ biểu thị rằng bánh của cô ngon...?

Sau câu nói đó của cô, cả hai đều im lặng trong chốc lát. Hà Tịch đang suy nghĩ xem có nên cúp máy hay không, Dương Minh ở phía bên kia chợt lên tiếng:

- Cậu không ở ký túc xá?

- Tôi không... Sao cậu biết?

- Có tiếng còi xe.

Nghĩ đến lúc Hàn Lập gọi điện, giọng của người con trai khác mà họ vô tình nghe được có chút quen thuộc, Dương Minh thấp giọng:

- Cậu...đã ở cùng ai...

"Tút tút"

Hà Tịch nhìn xuống phát hiện màn hình đã tối đen như mực, lại hết sạch pin rồi. Cô hơi hụt hẫng, chỉ đành cất điện thoại đi. Ăn xong bát mì, xe bus cũng gần tới.