Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 72




Bông tuyết nhỏ bé lưu luyến đọng lại trên làn da mềm mịn.

Cứ một bông rồi lại thêm một bông.

Là tuyết đầu mùa.

Hà Tịch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hơi thở của cô hoà vào làn tuyết trắng xoá.

Thời gian trôi qua như gió thoảng, mùa đông thật sự đến rồi. Chẳng mấy chốc mà cây cỏ vạn vật đã mất đi màu sắc vốn có, bị bao phủ bởi màu của sương giá. Phong cảnh thế mà có chút u buồn. Mấy hôm trước bác Đinh gọi điện tới báo mẹ Hà bị ốm, cô vội vàng bay về nhưng chỉ ở lại được một ngày. Hôm sau mẹ cô vì lo chuyện cô học hành mà vội "đuổi" cô đi. Nói cô đừng lo lắng, cứ chuyên tâm học tập, tết rồi hẵng cùng Đinh Nhiên trở về. Nhưng nghĩ tới dáng vẻ xanh xao của mẹ, Hà Tịch làm sao không lo lắng cho được?

Suốt quãng thời gian cô chìm trong ưu tư của chính mình mà không nhận ra tuổi mẹ đã dần lớn...

Đinh Nhiên đứng bên cạnh há miệng thật to, chỉ hận không thể hứng hết tuyết vào miệng. Cô hơi buồn cười:

- Em làm gì thế?

- Ăn tuyết, người ta nói ăn được những bông tuyết đầu tiên thì ước nguyện sẽ trở thành sự thật. Chị không biết à?

- Thế mà em cũng tin?

Đinh Nhiên bĩu môi:

- Sao lại không?

Sau khi ăn được kha khá tuyết, cô bắt đầu nhắm mắt chắp tay, nói thật to:

- Ông trời hãy để dì Hà sớm khoẻ, để bố con được vui! Đây là điều ước của con, ông nhất định phải thực hiện đó! Tuyết con đã ăn rồi, ông không được nuốt lời đâu đấy!

Hà Tịch có chút bất ngờ, sau đó cười nhẹ:

- Cảm ơn em.

- Thế chị coi đây là quà sinh nhật sớm đi nhé?

Nhìn ra vẻ áy náy của Đinh Nhiên, cô biết tỏng con bé này lại tiêu hết tiền rồi, không còn tiền mua quà chứ gì? Nhưng cô lại cảm thấy món quà thế này rất tốt, mẹ cô có thể sớm khỏi lại, vậy cô cũng chẳng cầu gì hơn nữa. Vả lại nếu Đinh Nhiên không nói, cô cũng quên mất sinh nhật mình sắp đến.

Sau khi "tặng quà", Đinh Nhiên liền đi mất dạng, bỏ cô lại một mình.

Hà Tịch mím môi, sau đó lê bước.

Thân hình người con gái chậm rãi di chuyển. Màu áo đỏ của cô nổi bật trong màn mưa tuyết, từ xa nhìn lại là một cảnh tượng sống động. Dương Minh đứng dựa trước cửa lớp, im lặng dõi theo.

Từ tập sách của cô rơi ra thứ gì đó. Đến khi cô rời khỏi, một thân hình cao lớn chậm rãi đi tới nhặt nó lên. Ánh mắt tối tăm hướng về bóng dáng nhỏ bé của cô.

Về đến ký túc xá, chỉ có mình Kiều Ninh đang ôm chăn ngủ ngon lành. Bị tiếng mở cửa của Hà Tịch đánh thức, cô dụi mắt:

- Hai người kia chưa về à?

Hà Tịch lắc đầu. Cô đặt sách xuống bàn sau đó nói:

- Tôi có việc cần ra ngoài nên tắm trước nhé?

Kiều Ninh cười mờ ám:



- Đi hẹn hò?

- Cậu nghĩ gì vậy, không phải hẹn hò.

- Thật không đấy?

Cái gật đầu chân thành của Hà Tịch khiến Kiều Ninh khá tin.

- Cậu nên tìm lấy một anh chàng nào đó rồi bắt đầu hẹn hò đi! Nếu cậu không có đối tượng, vậy thì để tôi giới thiệu cho nhé?

- Tôi tạm thời chưa nghĩ tới chuyện này.

Kiều Ninh bật dậy:

- Đâu còn sớm nữa, cậu là sinh viên năm cuối rồi đó! Hay là cậu có đối tượng rồi?

Hà Tịch không trả lời, cô mỉm cười, sau đó mất hút sau cánh cửa phòng tắm.

....

Tuyết đã ngừng rơi. Khắp các con phố đã bắt đầu lên đèn. Hà Tịch ngồi trên xe bus, cô chống cằm nhìn cảnh vật bên ngoài. Người bên cạnh đang dùng điện thoại xem tin tức gì đó. Tiếng nữ mc quen thuộc vang lên, dự báo tối nay nhiệt độ càng xuống sâu hơn, mưa tuyết càng lên dày. Sau đó cảnh báo mọi người ra đường nên mặc thật ấm, cẩn thận đường trơn trượt, dễ ngã...

Nữ mc vừa dứt lời, xe bus vừa dừng lại. Hà Tịch và một vài người nữa lần lượt xuống xe. Bước chân bị hụt, cả người mất thăng bằng. Một bàn tay vững vàng đỡ cô lại.

- Lần sau nhớ cẩn thận nhé!

Hà Tịch ngẩng đầu, chàng trai trước mặt đội mũ lưỡi trai, còn đeo khẩu trang không để lộ mặt mũi. Chỉ thấy hai mắt cậu ta hơi tối, làn da rạm nắng, trên tay chằng chịt những vết sẹo, trông có chút đáng sợ.

Cô lịch sự cúi đầu nói cảm ơn. Người kia gật đầu rồi quay đi.

Buổi triển lãm diễn ra từ hai ngày trước, hôm nay Hà Tịch mới có thời gian rảnh tới đây. Khắp các gian phòng đều trưng bày những bức ảnh thiên văn đắt giá. Ở sảnh lớn, màn hình lớn không ngừng phát những thước phim về ngân hà tráng lệ của chúng ta. Người đến xem rất đông, phần lớn là các cô cậu thanh niên trẻ tuổi.

Hà Tịch dạo quanh khu triển lãm một vòng, dùng điện thoại chụp lại những bức ảnh mình thích.

Một người đàn ông tuổi đã cao, chân tay không còn được nhanh nhẹn đi đến bên cạnh cô. Chất giọng ông khàn khàn có chút khó nghe:

- Cháu gái, có thể chụp giúp ông một tấm hình không?

Thấy cô nhận lời, ông vội đứng lại cạnh khung ảnh, nở nụ cười tươi nhìn về phía cô. Hà Tịch chụp xong liền đưa lại cho ông xem, cô hơi ngại:

- Cháu chụp không được đẹp lắm.

Nhưng ông nhìn kỹ tấm ảnh, vui vẻ mà nói:

- Không, không, rất đẹp, rất đẹp! Vợ ông mà nhìn thấy sẽ rất thích.

Nhắc đến vợ, hai mắt ông sáng một lạ thường. Hà Tịch không nghĩ tới người già như ông sẽ thích một nơi này. Ông hướng mắt về phía bức mà mình vừa chụp, giọng nói của ông hoà vào theo tiếng nhạc piano mang theo một thứ cảm xúc khó nói thành lời:

- Ngày ông và vợ mình còn trẻ, phương tiện giao thông còn chưa phát triển, chúng ta chở nhau trên chiếc xe đạp cũ rồi chạy ra ngoại thành. Hồi đó chỉ nhìn bằng mắt thường, lại thấy bầu trời dường như rất thấp, trăng thì rất to, sao thì rất sáng. Mấy cô cậu thanh niên trẻ cùng nhau dựng lều, thức cả đêm chỉ để chờ ngắm mưa sao băng. Vợ của ông thích lắm, nhưng hôm đó trời lại mưa to, không ngắm được gì hết. Sau này vì bươn chải mà phải ông phải đi làm xa nhà, nhiều lần hứa sẽ đưa bà ấy đi xem, nhưng ông bận quá, cứ luôn nuốt lời, mà sao băng đâu phải lúc nào cũng có...

Nói đến đây, Hà Tịch trông thấy khoé mắt nhăn nhúm của ông đỏ lên. Giọng ông cũng khàn đi rất nhiều, ông nói:



- Con cái của chúng ta cứ thế lớn dần, chúng ta cũng ngày một già đi. Rồi bà ấy mắc bệnh qua đời, bỏ lại ông một mình. Mấy ngày trước khi bà ấy mất, bà ấy cứ luôn nhắc về chuyện hồi trẻ, trách ông mỗi lần báo đài nói có sao băng, ông lại bận bịu, không đưa bà đi xem.

Dáng vẻ đau thương của ông khiến Hà Tịch cũng buồn lây.

- Ngày nhỏ ông và bà vô tình gặp được nhau, rồi cứ dính với nhau như hình với bóng. Đến khi lớn, chúng ta cũng hiểu được tình cảm của mình. Hôm đó may mắn lắm mới được thấy mưa sao băng, ông ngỏ lời cầu hôn với bà ấy ngay lúc đó. Bà ấy nói đó là khoảnh khắc đẹp nhất của đời mình, mỗi lần nhớ lại đều cười rất tươi. Thế mà thấm thoát mấy mươi năm, bà ấy chỉ ôm lấy một kỷ niệm duy nhất đó rồi lặng lẽ ở bên ông. Giờ người đi rồi, chỉ còn lại tiếc nuối.

Hà Tịch chìm vào im lặng. Cô cũng có những kỷ niệm đẹp như thế. Rất lâu về trước, cô cũng từng cùng với một người ngồi dưới trời đêm lộng lẫy, cùng người ấy nói chuyện tương lai, cùng người ấy cười rất vui vẻ. Cô nói cho người ấy thấy vị trí của các chòm sao, người ấy rất thông minh, nhớ rất nhanh. Lúc cô phấn khích vì nhìn thấy ISS, người ấy ở bên cạnh liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng, luôn nói cô rất đáng yêu.

Nếu cô từng có may mắn được thấy mưa sao băng, cô cũng ước một điều ước.

Ước rằng thế giới này không có chia xa.

Chợt cô nghe ông nói:

- Trước đây cảm thấy trời sao rực rỡ đẹp mắt ngắm lâu liền chán, già rồi cái gì cũng chẳng thấy được nữa mới biết thế nào là tiếc nuối. Người trẻ các cháu còn nhiều thời gian, đừng để bản thân phải hối hận.

Hà Tịch mím môi, nhìn ông quay lưng đi. Bóng lưng già nua và cô độc mất hút sau đoàn người.

Nghe nói tầng trên là một bảo tàng nghệ thuật kỹ thuật số, Hà Tịch có chút tò mò muốn đi xem thử. Loại hình bảo tàng này trước đây chỉ được mở ở nước ngoài và khá nổi tiếng, gần đây mới xuất hiện trong nước nhưng khá hiếm hoi. Vừa hay chỉ cách một tầng lầu, còn là tuần khai trương nên miễn phí vé, Hà Tịch nhân cơ hội đi mở mang tầm mắt một lần.

Họ đem những bức tranh nổi tiếng nhất của Vincent Van Gogh chiếu lên tường, trần và cả sàn nhà. Hà Tịch có cảm giác như mình đang thực sự bước vào thế giới trong tranh. Một thế giới đầy màu sắc của danh hoạ hoà cùng tiếng nhạc du dương và dịu êm, không gian choáng ngợp vô cùng. Khung cảnh tráng lệ thế này thực khiến cô rung động.

- Bố chụp ảnh không đẹp gì cả!

Giọng điệu vừa nũng nịu vừa hơn dỗi.

Hà Tịch quay đầu, đập vào mắt là thân ảnh của người đàn ông trung niên và cả... Trình Nhã Nhã. Ông ta cưng chiều nói với con gái:

- Bố làm sao mà bì được với người trẻ các con chứ?

Người đàn ông tóc mai đã pha lẫn màu bạc nhưng vẫn giữ được phong độ của thời trẻ. Hà Tịch chưa từng nhìn ông ở khoảng cách gần như thế này. Giờ nhìn thấy rồi, cô cũng hiểu được phần nào lý do mẹ từng yêu ông nhiều đến vậy. Ông rất giống trong ảnh, chỉ là thời gian đã điểm lên khuôn mặt ông vài nếp nhăn.

Hai cha con họ cười nói rất vui vẻ, ánh mắt người đàn ông luôn tràn đầy yêu thương. Trình Nhã Nhã mới đúng là con gái của ông, được ông nâng niu hết mực, còn cô...

Hà Tịch càng nghĩ càng thấy lòng chua xót. Nhân lúc bọn họ chưa đến gần, cô nhanh chóng tránh đi.

Cô đứng trong nhà vệ sinh rất lâu. Khi sống mũi đã hết cay, nhìn lại bản thân trong gương lại cảm thấy có chút nực cười. Cô và họ không hề có quan hệ gì hết, đáng ra không nên bận tâm mới phải. Cuộc đời này cô chỉ có mẹ là người thân ruột thịt, người đàn ông đó sẽ không có bất cứ liên can gì tới cuộc đời của cô, trước đây thế nào, sau này vẫn vậy.

Tiếng chuông đưa cô về thực tại.

- Alo?

Dương Minh nghe ra giọng cô hơi run, còn có chút khàn khàn. Cậu hỏi:

- Bị ốm à?

- Không... Cậu...có chuyện gì sao?

- Có rảnh không?

Hà Tịch suy nghĩ một hồi, cuối cùng đáp:

- Có.