Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 70




Hà Tịch thức dậy trong căn phòng rộng lớn, trước mặt là một khung cảnh không mấy quen thuộc.

Đầu cô đau nhức, toàn thân mềm nhũn, đến ngồi dậy cũng khó khăn. Dương Minh đột ngột mở cửa bước vào khiến cô giật mình.

Nơi này...lẽ nào...cô đã ngủ ở đây cả đêm?

Dương Minh cất giọng nhàn nhạt:

- Tỉnh rồi?

Cô hoang mang gật đầu:

- Ừm...

- Thấy thế nào?

- Tối qua, tôi có nhớ là...cậu nói sẽ gọi tôi dậy...

Bị cô nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc, cậu cũng chẳng có biểu tình gì đặc biệt, vừa lấy nhiệt kế đo cho cô vừa đáp:

- Tôi đã gọi.

- Vậy...vậy...

- Nhưng cậu không dậy.

Là do cô không dậy? Cô đâu nhớ là đã nghe được tiếng cậu gọi. Hoặc cứ cho là vì lý do này, thì đáng ra cậu phải tìm mọi cách gọi cô dậy bằng được chứ?

Ngủ lại nhà cậu cả đêm, cảm giác lúc này của cô đúng là một lời khó nói hết. Bỏ qua ánh mắt ai oán của cô, cậu nhìn xuống nhiệt kế, đã hạ sốt rồi.

Hà Tịch xuống giường.

Đã làm phiền người ta tới vậy, cô có mặt dày đến mấy cũng không dám ở lại đây thêm nữa.

- Cảm ơn rất nhiều, tôi nên về đây.

- Tôi gọi đồ ăn sáng rồi.

Cho nên...ý cậu là?

Không cần cô phải đoán già đoán non, Dương Minh tự mở miệng:

- Có đói không?

...

Hà Tịch lết thân xác mệt mỏi bước đi trên hành lang. Cả buổi ngồi nghe giảng với cái bụng đói, giờ sắp chịu hết nổi rồi. Sáng nay Dương Minh có gợi ý cô ở lại ăn sáng, nhưng vì ngại ngùng nên đã từ chối. Giờ cô đang nghĩ bản thân có phải đã thất lễ rồi không? Làm phiền cậu tới vậy mà chỉ nói vội một tiếng "cảm ơn" rồi biến đi mất tăm... Nghĩ đi nghĩ lại, hành động như vậy thật bất lịch sự.

Đi được mấy bước, tiếng giáo sư Trần vang lên từ phía sau. Hà Tịch dừng bước:

- Thầy Trần, có chuyện gì thế ạ?

Giáo sư Trần ho nhẹ, không nhìn thẳng cô mà hỏi:

- Em cùng phòng với Lâm Di, có biết vì sao gần đây em ấy không đến học tiết của tôi không?

Hà Tịch hơi bất ngờ, vị giáo sư này lại quan tâm đến học sinh như vậy từ bao giờ thế?

Nhưng rồi cô nghĩ, Lâm Di theo học chuyên ngành của thầy, thành tích cũng khá tốt, thầy ấy hỏi đến cũng chẳng có gì lạ.

Nhắc tới Lâm Di cô mới nhớ Kiều Ninh nói bố của Lâm Di bị bệnh nặng nên đã xin về quê từ mấy hôm trước, không biết tình hình hiện tại ra sao rồi?

Hà Tịch thành thật kể lại cho giáo sư Trần nghe. Lại nghe thầy hỏi:

- Bố em ấy bị bệnh gì?

- Về điều này...

Lâm Di bình thường kín tiếng, ít khi chia sẻ về gia đình mình nên cô không được rõ lắm.

Đến tận khi giáo sư Trần rời đi, Hà Tịch vẫn có cảm giác hơi lạ. Nhưng lạ ở đâu thì cô cũng không nghĩ ra. Vừa quay đầu, một bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện khiến cô giật mình.

Tần Trung cười cười:



- Không cần phải phản ứng mạnh vậy chứ? Tôi có phải ma đâu!

Hà Tịch vừa nhìn điện thoại vừa đáp:

- Không khác biệt nhiều lắm.

Cậu ta cứng họng, lẽo đẽo theo sau cô giống như một cái đuôi.

Được một đoạn, Hà Tịch chỉ đành thoả hiệp:

- Muốn nhờ tôi chuyện gì?

Tần Trung ta cười toe toét, miệng khen:

- Thật hiểu rõ lòng người!

- Nói đi.

Ánh mắt cậu ta ngay lập tức trở nên chân thành...

Sau khi nghe Tần Trung trình bày xong vấn đề, Hà Tịch khó tin mà hỏi:

- Cậu muốn tôi dạy cậu nấu ăn?

Còn là để lấy lòng Cảnh San San?

Người này...thật sự là Tần Trung ư?

Cậu ta thở dài:

- Tôi theo đuổi cô ấy cũng khá lâu rồi, nhưng cô ấy lại không thèm để ý đến tôi. Lần này tôi phải tốn rất nhiều công sức mới xin được một buổi hẹn. Lại nghe nói cô ấy nói rất nhớ các món ăn ở quê, tôi muốn học một ít để gây ấn tượng, cho người ta thấy thành ý của tôi lớn thế nào!

Nghe giọng điệu cậu ta chắc nịch, Hà Tịch lại nghĩ nếu đã thích Cảnh San San tới vậy, lý do gì lại đi tán tỉnh những cô gái khác?

Thắc mắc của cô nhanh chóng được chính chủ giải đáp:

- Tôi chỉ là muốn chọc tức cô ấy một chút.

Ai nói Cảnh San San cứ suốt ngày đem cậu ta so sánh với Dương Minh...

- Thế nên cậu tự biến mình thành một kẻ đào hoa, muốn được Cảnh San San chú ý à?

- Chuyện này...

Không đúng cho lắm. Tần Trung từ trước khi Cảnh San San xuất hiện đã là một vị công tử phong lưu rồi.

Hà Tịch thành thật nói:

- Với tính tình của Cảnh San San, người ta đã sớm không còn thiện cảm với cậu rồi.

Nói trắng ra là coi thường, hai chữ "coi thường" này nghe đúng hơn nhiều.

Tần Trung sao lại không biết chứ? Cho nên hiện tại đang nỗ lực thay đổi bản thân, trở thành một người đáng tin cậy, lấy lại thiện cảm với người ta. Cũng nhờ thế mà có được một cuộc hẹn quý báu.

Đây liệu có phải là sức mạnh to lớn của tình yêu, thậm chí có thể rời núi lấp biển trong truyền thuyết, thay đổi tâm tính của một con người? Nếu là Tử Lý nhất định sẽ thốt lên như vậy.

Hà Tịch từng nghĩ có thể so với những cô gái khác, tính tình kiêu ngạo của Cảnh San San lại là điểm thu hút Tần Trung hơn cả, càng có tính khiêu khích đối với những chàng trai như cậu ta. Chỉ là không nghĩ Tần Trung lần này là đang thật lòng. Dù sao với một kẻ trăng hoa có tiếng, cô cũng khó lòng tin tưởng.

Tần Trung cảm giác cô sẽ không đồng ý, thế là luôn miệng cầu xin:

- Hà tiểu thư vừa xin đẹp vừa tốt bụng, có thể giúp tôi lần này không?

Cô thắc mắc:

- Cậu có tiền, sao lại không thuê đầu bếp nhờ dạy?

Về điều này...

- Tôi không tìm được ai biết nấu đồ ăn giống như cậu. Hơn nữa, dạo trước tôi có nghe Đinh Nhiên nói cậu nấu ăn rất ngon, vả lại cậu và Cảnh San San đều lớn lên ở cùng một nơi . Cậu giúp tôi lần này đi, tôi nhất định ghi nhớ đại ân, nhất định báo đáp cậu một cách xứng đáng.

- Cậu định báo đáp tôi kiểu gì?

Tần Trung cười tính quái, mang từ trong túi ra một tấm vé xem triển lãm.



- Là nhiếp ảnh thiên văn mà cậu thích đúng không?

Quả nhiên có tiền là có tất cả. Không thể phủ nhận tài năng moi móc thông tin của con người này. Đến cả sở thích của cô mà cũng tìm ra được.

Nhìn tấm vé đang toả sáng lấp lánh trong tay Tần Trung, Hà Tịch cắn răng hỏi:

- Cảnh San San thích ăn những món gì?

Cậu ta cười rất vui vẻ, còn thoải mái khoác tay lên vai cô:

- Cậu đúng là phúc tinh của tôi!

Hà Tịch không vui đẩy tay cậu ta ra, miệng nhắc nhở: Giữ khoảng cách.

Cậu ta lại thoải mái khoát tay:

- Cậu tuy khá xinh đẹp, nhưng yên tâm đi, so với yêu đương, tôi thấy làm bạn với cậu vẫn là tốt nhất.

Nghe cậu ta kể tên một loạt các món ăn, cô gật gù. Đa số đều là những món ít dầu mỡ, nguyên liệu đắt đỏ, đúng chuẩn khẩu vị của một cô gái sợ béo.

Tần Trung tiếp tục nói về địa điểm, thời gian, Hà Tịch im lặng nghe cậu ta sắp xếp. Cô vừa quay đầu liền thấy Dương Minh cách đó không xa, lại có cảm giác như cậu đang đi về phía mình.

Hà Tịch hơi lúng túng. Sáng nay cô vội vã rời khỏi, bởi vì cứ nghĩ đến chuyện đêm qua ngủ nhờ lại nhà cậu liền cảm thấy không biết nên giấu mặt đi đâu.

Kết quả, Dương Minh thật sự dừng ở trước mặt cô. Tần Trung thấy cậu liền ra vẻ châm chọc:

- Chào nhé Dương đại thiếu gia! Hôm qua tiệc mới bắt đầu sao lại vội bỏ về thế?

Kết quả Dương Minh chỉ ném cho cậu ta một cái nhìn lạnh nhạt:

- Liên quan gì đến cậu?

Dáng vẻ kiêu ngạo này của Dương Minh là thứ khiến Tần Trung ghét nhất. Cậu ta không giận mà cười:

- Tôi chỉ là quan tâm cậu một chút thôi cũng không được à?

Dương Minh nhếch miệng:

- Xin lỗi, tôi không cần.

Tần Trung nhún vai, quay sang nháy mắt với Hà Tịch:

- Tối nay nhé! Tôi chờ cậu!

Nói xong còn có "hảo ý" vỗ vỗ lên vai cô mấy cái rồi mới rời đi. Hà Tịch cảm giác cậu ta cố tình làm vậy, con người này luôn có mấy hành động kỳ quái. Dương Minh nhìn thấy hai người thân thiết, trong lòng bất giác khó chịu. Cậu nhìn Hà Tịch không chớp mắt:

- Hai người có vẻ gần gũi quá đấy. Tần Trung là người thế nào cậu không biết sao?

Cô không suy nghĩ gì nhiều mà thành thật đáp:

- Không có gần gũi gì, chỉ là cậu ta muốn nhờ tôi chút chuyện.

- Chuyện gì?

Hà Tịch không có ý muốn giấu diếm cậu. Nhưng cô nghĩ đây là chuyện riêng của Tần Trung, nếu đem đi nói với người khác thì không được hay cho lắm. Thế là cô trả lời một cách đại khái:

- Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.

Không ngờ Dương Minh còn cố chấp hỏi thêm:

- Cho nên mới hẹn nhau vào buổi tối?

Câu hỏi này khiến Hà Tịch không biết đáp sao nữa.

Cậu hỏi kỹ như vậy...là vì đang quan tâm cô sao?

Thấy cô không trả lời được, nét mặt của Dương Minh trở nên nặng nề:

Cô còn đang mải suy nghĩ, một chiếc túi bất thình lình đập vào tay.

Dương Minh không nói thêm bất cứ lời dư thừa nào, lập tức quay lưng bỏ đi. Cô đi với ai, ở đâu, lúc nào cũng không liên quan tới cậu, cậu hỏi để làm cái gì chứ?

Bóng lưng Dương Minh dần khuất, Hà Tịch rũ mắt nhìn xuống túi, là chiếc áo khoác cô bỏ quên ở nhà cậu.