Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 69




Liễu Yêu cắn một miếng bánh, miệng khen không ngớt, phát hiện Hà đã ngồi trước máy tính cả buổi liền không nhịn được mà hỏi:

- Hôm nay là chủ nhật mà sao cậu vẫn liều mạng thế?

Hà Tịch cười không đáp. Sau khi nghe điện thoại xong liền thay đồ ra đi ngoài. Liễu Yêu với Kiều Ninh nhìn nhau:

- Nhìn người ta rồi nhìn lại mình, hổ thẹn quá!

- Không so sánh sẽ không có đau thương!

Hà Tịch vất vả mò đường, đến được một toà nhà ở cách xa trường những hai tiếng ngồi tàu điện ngầm. Một người phụ nữ mặc đồ công sở đã chờ sẵn từ sảnh, sau khi thấy cô liền đi tới, hoài nghỉ hỏi:

- Cô là cô Hà?

- Vâng, tôi là Hà Tịch.

Người phụ nữ gật đầu cười mỉm:

- Mời cô theo tôi.

Hà Tịch hít một hơi sâu rồi đi theo người ta. Cô không biết bản thân làm thế này có đúng không, nhưng đến đã đến rồi thì không quay đầu được nữa.

Người phụ nữ sau khi đưa cô tới trước một căn phòng liền rời đi.

Bước vào trong phòng, mùi hương của trà hoa cúc thoang thoảng, rất dễ chịu.

- Em là Hà Tịch? Hoá ra người thật rất xinh đẹp nha.

- Em chào chị.

Hà Tịch nhìn người phụ nữ trước mặt, không ngờ lại trẻ tới vậy. Mới gặp cô lần đầu đã nói chuyện khá thoải mái khiến cô hơi bất ngờ.

- Em ngồi đi.

Cô ngồi xuống ghế, đặt tập giấy lên bàn.

Người phụ nữ kia tươi cười:

- Xin giới thiệu lại một chút, chị là chủ của brand thời trang này, Vương Lệ.

Nói rồi chỉ tay xuống bàn:

- Đây là em mang tới cho chị xem à?

Thấy cô gật đầu, Vương Lệ cầm tập giấy lên , lấy ra một vài bức phác thảo nhìn ngắm một hồi, gật gù hỏi:

- Chị thật sự thắc mắc lý do gì em lại không chọn học ngành thiết kế?

Cô gượng cười, ánh mắt hơi sâu xa:

- Thật ra ban đầu em không hề quan tâm đến ngành này. Vì một số lý do nên mới tìm hiểu một chút.

- Phong cách thiết kế của em rất phù hợp với brand của chị. Các vấn đề chúng ta thảo luận trước đó đều khá ổn. Thật ra chị không chỉ muốn mua thiết kế của em, còn muốn hợp tác với em, làm ra những sản phẩm tuyệt vời hơn nữa.

- Điều này thì em không chắc...

Ngày trước Hà Tịch nghe nói mẹ cô đam mê với ngành thiết kế, mọi chuyện tồi tệ sảy đến khiến bà phải từ bỏ nên mới tìm hiểu một chút. Dần dần cô bắt đầu bị thu hút nên đã giấu mẹ mình tự học vẽ, tự học mọi thứ liên quan tới nó. Trước đây có một số thiết kế tốt đã được một số thương hiệu nho nhỏ mua lại. Cô cũng chỉ coi đây là một niềm đam mê, phục vụ đời sống tinh thần, chưa từng nghĩ tới sẽ dùng nghề này để kiếm sống trong tương lai.

Vương Lệ thấy cô phân vân liền hỏi:

- Em có vấn đề gì khó nói sao?

- Thật ra chuyên ngành em đang học không hề liên quan gì tới thiết kế, giờ cũng đã sắp tốt nghiệp rồi. Tuy là em khá thích thiết kế, nhưng chưa từng nghĩ sẽ thực sự bước chân vào ngành thời trang này.

Vương Lệ hiểu ra, nâng chén trà lên uống một ngụm rồi mới nói:

- Rất giống chị! Ngày xưa chị cũng là học tài chính , kết quả lại đá chéo chân sang ngành này. Brand của chị thành lập đã được ba năm, tuy không lớn nhưng doanh thu cũng gọi là ổn. Lúc đầu chị cũng rất đắn đo, tốt nghiệp đại học, công việc ổn định, sau vài năm thăng tiến, lương cũng tăng theo, có nhà có xe, ai lại can tâm bắt đầu lại từ đầu cơ chứ? Tuy thời gian đầu gặp nhiều khó khăn nhưng mọi thứ hiện tại đều tốt cả rồi.

- Chị là một người phụ nữ giỏi giang.

Hà Tịch thành thật nói. Vương Lệ cười tươi:

- Cảm ơn em đã khen. Cho nên nếu thích thì cứ làm, đừng do dự gì cả.

Câu nói này khiến cứ khiến cô suy nghĩ mãi. Cô có thật sự yêu thích thiết kế không? Ban đầu cô là vì mẹ mới tìm hiểu nó, so với ngành học mà cô đang theo học có thể sánh bằng không? Cũng không biết nếu mẹ cô phát hiện ra chuyện cô giấu diếm thì có nổi giận với cô không...

Nói chuyện với Vương Lệ một hồi, điều cần thảo luận cũng đã thảo luận xong. Hà Tịch xin phép ra về.

Cứ suy nghĩ miên man, ra đến sảnh cô mới nghe được tiếng mưa rả rích. Lúc đến trời rõ ràng vẫn còn trong xanh, sao lại mưa nhanh thế được? Hà Tịch nhìn lên trời thở dài, lại nhìn xuống chân mình. Cô không mang theo ô, trạm xe bus lại cách đây khá xa, đành chờ lát nữa mưa tạnh hẳn rồi về vậy.

Hà Tịch hết đứng rồi lại ngồi, nhưng mưa không những không ngừng mà ngày một lớn hơn. Cô kiên trì đợi đến tận cuối chiều, kết quả vẫn không thay đổi. Hà Tịch đánh liều, đội mưa chạy đi. Chạy tới chạm xe bus, khắp người cô đã ướt sũng, bộ dáng chật vật không sao tả nổi. Nhưng xui nhất vẫn là lúc cô chạy tới, xe bus đã đi mất dạng, lại phải đứng chờ chuyến sau. Hà Tịch bất lực ôm lấy túi đứng nép vào trong góc, mưa lạnh không ngừng tạt vào người, chẳng mấy chốc mà mặt cô trắng bợt.

...

Dương Minh cầm ly rượu đứng một góc, thấy người đàn ông vẫy tay liền đi tới. Bố Dương tươi cười dắt cậu đi giới thiệu với người quen. Đi hết một vòng, cậu thở một hơi dài:

- Bố khoe con ít thôi, người ta lại nói nhà chúng ta một chút khiêm tốn cũng không có.

Bố Dương nhướng mày:

- Còn không phải tại con cứ chối hết tiệc nọ đến tiệc kia, họ vẫn luôn hỏi tới con đấy, nói không biết mặt mũi con trai bố ra sao. Con trai bố tất nhiên là giống bố, không khoe thì chẳng nhẽ lại phải đem giấu đi à?

- Giờ con về được chưa?

- Lát nữa hẵng về. Mà lát có về thì ghé qua nhà đi, mẹ con nói nhà chú Trình tới ăn tối đấy.

Bố Dương nói xong liền bỏ cậu lại đi tới chỗ mấy người bạn khác.

Dương Minh nhâm nhi một chút rượu, có một cô nàng yểu điệu bước tới, đưa ly rượu ra trước mặt, ánh mắt quyến rũ:

- Anh tới đây một mình sao?

Cậu nhìn cô gái xa lạ trước mặt, lịch sự gật đầu. Lại nghe cô nàng nói:

- Thật trùng hợp, tôi cũng là người cô đơn ở đây. Dương thiếu gia có ngẫu hứng cùng tôi ra ngoài hóng gió không?

Dương Minh cười nhạt:

- Tôi không có thứ ngẫu hứng này.

Cô nàng nọ tỏ ra khá bất ngờ:



- Không nghĩ Dương thiếu gia lại cự tuyệt người khác thẳng thừng như vậy. Xem ra là tôi chưa đủ "tốt" để lọt vào mắt anh rồi!

- Tiểu chuẩn của Dương đại thiếu gia cao lắm. Em không lọt vào mắt xanh của cậu ta được đâu.

Tần Trung tiêu sái bước tới, rất tự nhiên mà khoác tay lên vai cô nàng. Dương Minh thấy cậu ta như thấy cái gai trong mắt, không thèm nói gì liền quay lưng bỏ đi, nghe tiếng cô nàng trách móc:

- Tại anh đấy, em rõ ràng đang cùng anh ấy nói chuyện, anh nhảy ra làm gì?

- Cậu ta có thèm đáp lại em đâu? Là em tự độc thoại thì có.

Tiếng nhạc du dương, nhịp nhàng y như tiết tấu của bữa tiệc.

Dương Minh đi đến bên cửa kính, buồn chán ngắm nghía những giọt mưa. Ở phía bên kia con đường, một thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt. Qua màn mưa mờ ảo, Hà Tịch run rẩy ôm lấy thân mình. Cậu cảm thấy có lẽ bản thân nhìn lầm, chỉ mới gặp lại vài tháng đã bị cô "ám" tới mức nhìn ai cũng thấy giống rồi?

Mà cô chắc cũng không ngốc tới nỗi đứng dầm mưa như thế.

Hà Tịch ôm túi áp chặt vào ngực mình. Sao xe bus vẫn còn chưa tới? Cô sắp lạnh cóng tới nơi rồi. Cô rút điện thoại ra muốn gọi taxi nhưng phát hiện điện thoại dính nước không khởi động được nữa.

- Sao lại thế này...

Cô thực sự muốn khóc, mọi chuyện xui xẻo cứ phải kéo đến vào lúc này chứ!

Một chiếc xe dừng lại trước mặt cô. Dương Minh từ trên xe bước xuống, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, không nói không rằng kéo cô ngồi vào xe. Hà Tịch biết bản thân đang ướt như chuột lột, khó khăn nói:

- Xe cậu sẽ bị bẩn...

Cửa xe bị khoá, cô thấy mặt cậu đanh lại.

- Vứt não đi đâu rồi?

Giọng cậu lạnh tanh khiến Hà Tịch hơi hốt hoảng. Cô cũng không biết bản thân đã đắc tội gì với cậu mà cậu hung hăng với mình như vậy.

- Tôi...

Dương Minh nhìn bộ dạng của cô, nén xuống tức giận trong lòng rồi khởi động xe. Hà Tịch nhìn những đoạn đường xa lạ mà họ vừa đi qua, cắm môi hỏi:

- Cậu đưa tôi đi đâu?

Kết quả là cậu không thèm đáp, chỉ chăm chú nhìn đường lái xe.

Đứng trước cửa một toà trung cư, Hà Tịch rốt cuộc đã biết được đáp án.

Dương Minh mở cửa, lấy một đôi dép đi trong nhà cho cô.

- Đeo vào đi.

Hà Tịch do dự, không ngờ cậu sẽ đem cô tới đây. Cô còn đang suy nghĩ có nên bước vào nhà hay không, cậu đã trực tiếp kéo cô vào rồi đóng sầm cửa lại. Cô đứng chôn chân tại chỗ, không dám bước thêm dù chỉ một bước, lại nhìn cậu cởi áo khoác rồi biến mất sau cánh cửa phòng, lúc này mới dám thở mạnh một hơi. Mọi chuyện sảy ra chóng vánh, giống như một giây trước còn đang đứng ở trạm xe bus, một giây sau mở mắt ra lại đứng tại nơi này - nhà của Dương Minh.

Lúc Dương Minh ra khỏi phòng, thấy cô vẫn đứng im ở trước cửa, cậu nhíu mày đi tới, đưa cho cô một bộ quần áo rồi hất cằm:

- Phòng tắm ở bên kia.

Hà Tịch không nói nên lời. Cậu đưa cô tới đây và còn nói cô đi tắm?

Cô ấp úng:

- Không cần đâu, tôi đi về rồi tắm cũng được.

Cô xoay người tính mở cửa, nghe tiếng cậu khẽ quát ở phía sau:

- Bộ dạng thành ra thế rồi còn muốn đi đâu?

Hà Tịch á khẩu. Bộ dạng của cô? Chỉ duy nhất bốn chữ: vô cùng chật vật. Từ đầu tóc đến áo quần đều ướt nhẹp. Chỗ sàn cô đứng cũng nước từ quần chảy xuống làm ướt một mảng nhỏ.

Thấy cô run rẩy đứng đó như một con mèo nhỏ, Dương Minh bỗng cảm thấy không thể tức giận được nữa. Cậu hạ giọng:

- Mau vào đây đi, cẩn thận cảm lạnh.

Giờ là đầu đông, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Cậu cũng không biết cô đã đứng đó bao lâu...

Không để cô nói gì thêm, cậu trực tiếp đẩy cô đi đến phòng tắm. Hà Tịch vì lời của cậu mà ngẩn ngơ, đến khi nghe được tiếng đóng cửa mới sực tỉnh. Nhìn dáng vẻ của mình trong gương, cô cắn răng thầm nghĩ đến cũng đã đến rồi, cứ thay đồ đã rồi tính sau.

Dương Minh ngồi chờ ở phòng khách. Mắt nhìn ti vi nhưng tai vẫn luôn để ý đến động tĩnh trong phòng tắm. Đã qua cả nửa tiếng vẫn chưa thấy người đâu, không phải là ngủ quên trong đấy rồi chứ?

Cửa phòng tắm mở ra, Hà Tịch ngại ngùng đứng trước mặt Dương Minh. Quần áo của cậu... cô mặc lên rộng thùng thình. Gấu quần cũng phải sắn mấy vòng. Còn áo có thể biến thành váy luôn cũng được.

Bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã, qua lớp kính trong suốt, cô thấy được những toà nhà cao tầng ẩn dật trong màn mưa mờ nhạt. Cậu nhìn xuống chân cô, mở miệng nhắc:

- Đi dép vào đi.

Lần này cô rất nghe lời, ngoan ngoãn đi dép. Nhưng đi dép xong lại đứng im một chỗ, không có động tĩnh gì. Dương Minh thật không hiểu nổi, lẽ nào đầu óc cô bị mưa rửa trôi mất rồi sao?

Có điều đã tắm rửa xong xuôi, đồ cũng thay rồi, trong nhà nhiệt độ lại khá ấm áp, sao mặt cô vẫn không có chút huyết sắc nào?

- Sao lại đứng đấy?

- Tôi..

Hà Tịch lắc đầu. Dương Minh nhận ra có gì đó hơi khác thường.

- Cậu làm sao thế?

- Ở gần đâu có siêu thị không? Hay cửa hàng tạp hoá nào đó cũng được...

- Cậu cần thứ gì?

- Tôi...muốn mua một thứ...

Làm sao cô nói ra được đây, quá mất mặt.

...

Hà Tịch đảo mắt một lượt quanh căn nhà. Đúng là phong cách của Dương Minh, vừa rộng rãi vừa ngăn nắp, đồ dùng tiện nghi gì cũng đủ cả. Từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh cả một khu phố lớn, đáng tiếc trời đ sậm tối, còn mưa lớn, nếu mà là nắng ấm chan hoà khung cảnh nhất định sẽ rất đẹp.

Nghe tiếng Dương Minh mở cửa, cô khá bất ngờ. Cậu nói có siêu thị ở gần đây, nhưng không nghĩ cậu sẽ đi nhanh như vậy.

Nhận lấy túi đồ từ trong tay cậu, cả hai nhất thời đều rơi vào lúng túng. Lúc Hà Tịch nhìn thấy mấy thứ bên trong, khắp mặt đều nóng ran, nóng lan sang cả hai tai.

- Sao không ngồi xuống ghế chờ tôi?



Đúng là từ lúc cậu rời khỏi, Hà Tịch vẫn luôn đứng như trời trồng ở trước cửa phòng tắm.

- Tôi...sợ làm bẩn...

Trong lúc Hà Tịch vào nhà tắm, Dương Minh đã pha sẵn một cốc trà gừng để trên bàn, thấy cô ra liền hất cằm bảo cô đi tới.

Hà Tịch uống một ngụm trà, thứ nước ấm nóng tràn vào trong khoang bụng, giảm bớt cơn đau âm ỉ ở bụng dưới.

- Đỡ đau chưa?

Không biết có phải cô bị ảo giác không, nhưng giọng của cậu nghe dịu dàng đến lạ.

- Đỡ rồi.

Cứ nghĩ tới cảnh Dương Minh đứng trong siêu thị chọn đồ của con gái, cô liền cảm thấy trong lòng có chút gì đó vừa kích động...vừa xao xuyến.

Thật ra đây không phải là lần đầu cậu giúp cô mua "thứ đó". Hồi cấp ba, cô liên tục gặp xui, cứ nhất định rụng dâu lúc ở trường. Dương Minh không hề cảm thấy có gì mất mặt, hiên ngang bước vào cửa hàng tiện lợi, mua rất nhiều thứ có ích cho con gái khi đến kỳ, ví dụ như túi chườm nóng, các loại trà làm ấm cơ thể... Tử Lý khi đó một mực khẳng định cậu sau này 1000% trở thành một người chồng tốt, nói cô phải giữ cậu thật chặt, không được để cậu chạy mất. Hà Tịch mỗi lần nghe vậy chỉ biết đỏ mặt, còn bản thân Dương Minh lại vỗ ngực tự hào, luôn miệng đòi cô cho danh phận.

Dương Minh để cô ngồi đó một mình, bản thân ôm đồ đi tắm. Hà Tịch không dám đi lại tung lung, đến nhìn cũng không dám nhìn kỹ xung quanh, chỉ ngồi xem tivi. Nhưng xem một lúc liền cảm thấy chán, mấy bản tin thời sự nhạt nhẽo khiến cô hơi buồn ngủ. Đầu nặng trĩu, toàn thân cũng mỏi mệt, cô ôm ôm gối dựa về sau, nhắm hai mắt lại. Thôi thì đợi cậu tắm xong, nói tiếng cảm ơn rồi hẵng đi về.

Lúc Dương Minh tắm xong, phát hiện người con gái trên sô pha đã ngủ thiếp đi. Nhìn đồng hồ, đã sáu giờ tối, cậu lấy điện thoại ra muốn gọi đồ ăn, nhưng nghĩ tới điều gì đó lại thôi. Cậu đi lấy một tấm chăn mỏng đắp cho Hà Tịch, sau đó xoay người đi vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy tất cả nguyên liệu ra bắt đầu nấu ăn.

Xong xuôi, cậu đi đến gọi cô dậy, nhưng cô lại không có chút phản ứng nào. Cậu kiên nhẫn gọi thêm mấy tiếng, Hà Tịch mới lờ mờ tỉnh dậy. Dương Minh đặt tay lên trán cô.

Nóng quá...

Hà Tịch cất giọng lí nhí:

- Tôi đau đầu...

Rồi cô cảm giác cả người nhẹ bẫng đi, một mùi hương nam tính sộc vào mũi. Cô phản ứng có phần chậm chạp, sau khi nhận ra bản thân đang bị cậu bế đi liền mở to đôi mắt, mãi mới thốt ra được một câu: cậu làm gì thế?

Dương Minh không đáp. Cậu ngẩn người một lúc, miệng nói đến một chủ đề không mấy liên quan:

- Cậu vẫn khá nhẹ.

Sau đó hít một hơi sâu rồi bế cô vào phòng, đặt cô xuống giường. Lấy nhiệt kế ra đo, kết quả là cô bị ốm thật.

Cậu đắp chăn thật kỹ, sau đó cất giọng nhỏ nhẹ:

- Nằm nghỉ đi, tôi đi nấu cháo.

Suốt cả quá trình, Hà Tịch không nói được câu nào. Cô bị làm sao vậy? Từ khi lên xe của cậu, theo cậu về cho đến hiện tại...

Có lẽ não cô thật sự đã bị nước mưa rửa trôi mất rồi. Nhưng cô nằm trên giường, xung quanh chỉ toàn là mùi hương thuộc về cậu, mỗi một thứ trong căn phòng này đều gợi liên hình bóng của cậu khiến cô càng thêm băn khoăn. Đã theo người ta về nhà, còn được người ta bế vào tận giường, đây...có chút không được bình thường. À không phải có chút, mà là rất rất không bình thường. Quan hệ của bọn họ đáng ra không phải như thế...

Trước khi đến thành phố này, cô từng tưởng tượng ra khá nhiều viễn cảnh. Ví dụ như lần đầu gặp mặt sau ba năm, họ sẽ nói với nhau như thế nào, hoặc là lúc vô tình gặp nhau trên đường thì nên phản ứng ra sao...? Nhưng cô ngàn vạn lần cũng không dám nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, được đưa về tận nhà, bế lên tận giường. Cô nào dám nghĩ cậu vẫn còn ý gì với mình. Nhưng lý do vì sao hôm nay cậu đột ngột đối xử ôn hoà với cô, cô không thể nghĩ ra.

Hà Tịch hắt xì mấy cái liền, mũi bắt đầu đỏ lên. Đầu thì nặng trịch, khắp người đều nóng ran, mồ hôi mồ kê đổ ra ướt hết người, khó chịu vô cùng. Dương Minh đẩy cửa bước vào thấy cô ngồi dậy, còn đẩy chăn sang một bên liền nhíu mày. Cô dè dặt nói:

- Nóng.

Nhìn thấy tô cháo đặt trên bàn, bụng Hà Tịch bắt đầu sôi ùng ục.

Dương Minh ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận thổi cháo cho bớt nóng. Hà Tịch nhìn cậu không chớp mắt. Nhớ lại lúc cậu xuất hiện trước mặt cô, trên người mặc một bộ âu phục, trông chững trạc hơn rất nhiều. Đó cũng là lúc cô nhận ra cậu đã không còn là chàng trai tươi trẻ và nhiệt huyết năm ấy. Đây mới chính là dáng vẻ nên có nhất của cậu, trái ngược với cô...

Bỗng cậu ngẩng đầu:

- Nhìn gì thế?

Hà Tịch rất thành thật:

- Lần đầu tiên tôi thấy cậu mặc vest.

- Có một bữa tiệc ở nhà hàng đối diện chạm xe bus mà cậu đứng.

À, hoá ra là đi dự tiệc.

Dương Minh đưa thìa cháo lên trước miệng cô, Hà Tịch há miệng nhận lấy. Sau đó cô cảm giác có gì đó không đúng lắm.

- Tôi...tôi tự ăn được.

Thế là cậu để cô tự ăn thật. Còn bản thân đi đến ngăn kéo tìm thuốc hạ sốt cho cô.

Hà Tịch hết ăn rồi lại uống, hơn nửa tiếng sau đầu đã đỡ đau, nhưng người vẫn cứ mệt mỏi. Thấy Dương Minh ngồi bên cạnh không rời, cô không nhịn được hỏi:

- Cậu không ăn cơm?

Giọng của cô sao lại trở nên yếu ớt như vậy, lại còn khàn khàn... nghe đáng sợ quá. Cô bất giác đưa tay lên họng vuốt vuốt.

Dương Minh nhìn hành động ngốc nghếch của cô liền thấy hơi mắc cười, cậu lắc đầu:

- Tôi không đói.

Hình như là vì tác dụng phụ của thuốc cộng với mệt mỏi, Hà Tịch càng lúc càng thấy buồn ngủ. Thấy mắt cô lim dim, cậu nói:

- Ngủ một giấc đi.

- Bây giờ là mấy giờ?

Cậu nhìn đồng hồ:

- Tám giờ tối.

Đã muộn thế rồi? Hà Tịch dụi mắt rồi vất vả ngồi dậy:

- Tôi phải về ký túc...

Dương Minh nhẹ giọng:

- Cứ ngủ đi, lát nữa tôi sẽ gọi cậu dậy.

Ký túc xá gần hai tiếng nữa mới đóng cửa, vẫn đủ cho cô ngủ một giấc.

- Thật không?

- Tôi cũng chẳng muốn giữ một người ốm như cậu ở lại làm gì.

Cậu trả lời hời hợt, Hà Tịch lại rất tin.

Dương Minh ngồi bên giường, nhìn cô gái đang nhắm nghiền hai mắt, tự cảm thấy bản thân có chút nực cười, không nhịn được đưa tay chạm vào má cô. Đôi má ấm nóng và ửng hồng khiến người ta có chút không nỡ mà rời khỏi