Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 68




Đầu tháng mười, gió lạnh ùa về, cả phòng kéo nhau đi sắm quần áo.

Kiều Ninh bận hẹn hò nên từ chối tham gia, thế là Lâm Di tiện rủ thêm Đinh Nhiên tới luôn. Hai cô gái này, cũng không biết vì lý do gì mà ngày càng thân thiết, đi đâu cũng không quên kéo người còn lại theo.

Dạo quanh các shop quần áo, Hà Tịch chỉ là xem qua chứ không ý định mua. Thứ nào cũng đắt xắt ra miếng, với lại đồ mùa đông cô mang từ nhà cũng khá nhiều, tự cảm thấy không cần phung phí. Đinh Nhiên bận rộn thử quần áo, cứ cách một lúc là lại xách thêm một túi đồ.

Hà Tịch và Lâm Di cùng ngồi với nhau ở ghế chờ, xem hai cô gái kia bận rộn thử quần áo. Hà Tịch thấy Lâm Di không thử liền hỏi:

- Em không mua nữa sao?

Lâm Di lắc đầu:

- Em đã mua được một vài thứ rồi.

Sống chung phòng một thời gian, Hà Tịch cũng có nghe qua về gia cảnh của Lâm Di. Bố mẹ chỉ là công chức bình thường, gia đình cũng không mấy khá giả. Bình thường Hà Tịch thấy cô ăn mặc giản dị, rất biết cách tiết kiệm.

Liễu Yêu kéo Hà Tịch đi tới, chỉ vào bộ váy trên người ma nơ canh, hai mắt sáng rực:

- Cậu thử bộ này đi, nhất định đẹp!

Cô buồn cười:

- Lạnh rồi cậu muốn tôi thử váy làm gì?

Hơn nữa chiếc váy này khá thiếu vải, phần ngực khoét xuống hơi sâu, phần thân lại bó sát. Cô nào giờ đâu có quen ăn mặc kiểu gợi cảm như thế. Liễu Yêu vẫn không chịu buông tha, cật lực năn nỉ:

- Cậu thử đi. Dáng người cậu đẹp như vậy, tôi thực sự muốn chiêm ngưỡng thử một lần!

Cô đỏ mặt lắc đầu:

- Tôi không mặc thế bao giờ.

- Chưa từng mặc thì bây giờ mặc!

- Sao cậu cứ muốn tôi thử thế?

Liễu Yêu ho nhẹ:

- Người ta chỉ là muốn ngắm dáng của cậu một chút thôi mà. Chiếc váy này đẹp quá, dáng tôi lại hơi không được cao nên không dám thử...

Hà Tịch thở dài, để mặc bản thân bị kéo tới phòng thay đồ. Cô vật vã trong đó hồi lâu, nhìn lại bản thân trong gương, ngại không sao tả nổi. Tiếng thúc giục từ bên ngoài vang lên:

- Hà Tịch, sao lâu thế?

- Tôi...

- Có vấn đề gì sao?

Cô cắn răng bước ra ngoài.

Liễu Yêu xoay người cô xem qua một vòng, gật gù:

- Đúng là dáng dấp không tồi, cái váy thế này cậu mặc liền vừa vặn. Hà Tịch, tôi thấy cậu nên thay đổi phong cách ăn mặc đi, chuyển hẳn sang những bộ thế này, đảm bảo cánh đàn ông con trai sẽ chết mê chết mệt vì cậu!

Hà Tịch xấu hổ dùng hai tay lên che ngực, Liễu Yêu thấy thế liền gõ vào tay cô một cái:

- Che cái gì? Tôi còn chưa ngắm xong.

Ngắm còn chưa đủ, Liễu Yêu dứt khoát mang điện thoại ra chụp lại. Hà Tịch vội ngăn:

- Cậu đừng chụp...

Đinh Nhiên và Lâm Di đi tới, lúc nhìn thấy chiếc váy thì thốt lên:

- Chiếc này hình như là hàng limited. Không ngờ ở đây vẫn còn một chiếc!

Một nhân viên bán hàng đi tới, có ý khen ngợi:

- Vâng đúng rồi ạ. Đây là chiếc cuối cùng được sản xuất, vừa được mang tới cửa hàng của chúng tôi sáng nay.

Lâm Di nhìn Hà Tịch không chớp mắt, trong lòng dâng lên chút ngưỡng mộ. Nhìn lại bản thân, cái gì cũng không bằng.

Liễu Yêu hỏi cô:

- Cậu cao mét bao nhiêu ấy nhỉ?

- Hình như là 1m68...

Hà Tịch ít khi quan tâm đến vấn đề chiều cao của mình, cô chỉ nhớ mang máng là từng đó.

- Hình như? Sao cậu không biết chăm chút bản thân tý nào vậy?



Liễu Yêu càng nghĩ càng thêm ủ rũ:

- Tôi có nên đi phẫu thuật kéo dài chân không? Tôi cũng muốn được mặc đẹp như thế này... Người có thì không cần, người cần thì không được. Ông trời bất công với tôi quá!

Hà Tịch cười hiền hoà:

- Dáng cậu cũng đẹp mà, hay cậu cũng thử qua một chút đi.

- Cậu muốn làm nhục tôi đúng không? Chân tôi ngắn hơn chân cậu gần mười phân đấy!

Trình Nhã Nhã kéo theo Dương Minh, chân bước đi thật nhanh, miệng làu bàu:

- Mau lên! Mau lên! Ban nãy chị Tình gọi điện nói em phải càng sớm càng tốt.

Dương Minh hơi bực bội:

- Tự mình đi chứ kéo theo anh làm gì?

Trình Nhã Nhã đột ngột dừng bước.

- Có người tới trước rồi...

Dương Minh giật mình nhìn người con gái đang đứng cách đó không xa. Cô từ bao giờ lại học theo người ta ăn mặc kiểu kia...

- Đàn anh...

Lâm Di là người đầu tiên phát hiện ra sự có mặt của cậu. Hà Tịch không nghĩ tới họ sẽ gặp nhau ở đây, còn bị cậu nhìn thấy trong lúc đang mặc bộ váy này... hai má ửng đỏ...

Trình Nhã Nhã đi tới, nhìn vào bộ váy trên người cô, nói với phục vụ:

- Tôi lấy cái này.

Phục vụ lúng túng nhìn mấy người bọn cô. Đinh Nhiên tròn mắt:

- Cô gái này, váy là bọn tôi chạm vào trước, cô vừa tới đã đòi cướp, bất lịch sự lắm đấy nhé!

Tự nhiên mọc đâu ra một cô gái coi trời bằng vung thế này? Đây là lần đầu tiên Đinh Nhiên gặp người như vậy.

Trình Nhã Nhã không thèm để ý đến Đinh Nhiên, nhìn Hà Tịch hỏi:

- Chưa thanh toán thì tức là chưa phải của ai hết. Cậu có mua không? Không mua thì để tôi.

Hà Tịch ngắm bộ váy trên người, dù rất đẹp nhưng không hợp vẫn là không hợp. Với lại cô đúng thật là không có ý định mua nó, quá đắt tiền.

- Tôi...

- Mua!

Liễu Yêu là người đầu tiên nhìn trúng nó, làm sao có chuyện để bị hớt tay trên dễ dàng thế được. Cô nhìn Đinh Nhiên, nháy mắt một cái, đến lúc đồng tâm hiệp lực rồi.

Hà Tịch khó hiểu, ghé vào tai họ nói nhỏ:

- Hai người cũng đâu định mặc, giành nó làm gì?

- Không phải giành cho chị mặc à? Sao có thể để đồ mình đang mặc cũng bị cướp mất thế?

- Chị không...

Đinh Nhiên trợn mắt cảnh cáo với cô, không cho cô nói tiếp.

Trình Nhã Nhã một mình một chiến tuyến, bị yếu thế liền nhìn Dương Minh cầu cứu:

- Đây là bộ mà em chọn để diễn trong chuyến đi tới. Em phải mua được nó! Những lần trước em chậm tay không giành được, giờ chỉ còn một chiếc cuối cùng thôi.

Đinh Nhiên nhanh mồm nhanh miệng nói với cậu:

- Đàn anh, không biết người ta có quan hệ gì với anh, nhưng mà cái váy này là thuộc về bọn em, cô ta tự dưng chạy đến giành đấy nhé!

Xung quanh, mấy người đi ngang qua cũng chú ý tới bọn họ. Một người đàn ông kia đứng vờ như đang xem quần áo, thực chất luôn lén nhìn về Hà Tịch. Dương Minh nhíu mày, nét mặt hình như không được vui cho lắm.

Hà Tịch lén nhìn cậu, lại bị ánh mắt tối tăm của cậu làm cho nổi da gà, liền cắn môi nói muốn đi thay đồ. Nhưng Đinh Nhiên và Liễu Yêu nhất quyết giữ người ở lại.

- Chị thay ra để người khác cướp mất đấy à? Chị không thấy ban nãy cô ta coi thường chúng ta thế nào sao? Đinh Nhiên này làm gì có chuyện dễ bắt nạt thế!

Cô mở miệng khuyên nhủ:

- Đang ở chốn đông người, đừng gây sự nữa. Chỉ là một chiếc váy thôi mà, chúng ta chọn cái khác là được rồi. Trung tâm thương mại rộng thế này, còn rất nhiều chiếc đẹp hơn.

- Không được! Không chỉ là một cái váy mà còn là tôn nghiêm, tôn nghiêm đó chị gái! Có người tự đâu chạy tới cướp đồ trong tay chị, chị liền dễ dãi dâng cho người ta thế à?

Trình Nhã Nhã làm gì chịu kém cạnh, trực tiếp gọi quản lý ra mặt. Quản lý xuất hiện rất nhanh. Là một người phụ nữ trẻ, phong thái điềm đạm.

- Chị Tình, chiếc váy này là em đã nhắm trước rồi, chị cũng biết còn gì. Em nhất định phải mua được nó!



Vị quản lý kia nhìn lướt qua bọn người cô một lượt, kính cẩn nói:

- Các vị, hiện nay trong cửa hàng chỉ có duy nhất một chiếc này, các vị có thể nhường lại không? Chỉ cần các vị chịu nhường, chúng tôi sẽ giảm giá tất cả các sản phẩm khác.

Đinh Nhiên kiên quyết nói: không!

Liễu Yêu đồng tình 100%.

Quản lý hết cách, nhìn Hà Tịch - người đang mặc chiếc váy nọ:

- Tiểu thư, ý cô thế nào?

Cô vừa muốn mở miệng liền bị Liễu Yêu dùng ánh mắt cảnh cáo: Cậu thử nói một câu "được" xem?

Quản lý lúng túng nhìn Dương Minh. Trình Nhã Nhã không vui kéo áo cậu:

- Sao anh không nói gì? Đó là bạn của anh mà, anh nói với người ta để người ta nhường cho em đi.

Dương Minh nhìn Hà Tịch, giọng nhẹ tênh:

- Không thấy lạnh à?

"Được" cậu quan tâm, cô đúng là cảm thấy có chút lạnh, da gà cũng nổi hết cả lên.

- Đi thay ra đi.

Lần này Đinh Nhiên thực sự tức giận:

- Là bọn em đến trước đấy!

Cậu không quan tâm, quay sang đưa thẻ cho quản lý. Quản lý hiểu ý, cầm thẻ đi thanh toán.

Liễu Yêu hậm hực:

- Cậu dựa vào đâu mà làm thế? Nơi này làm ăn cái kiểu gì vậy?

Trình Nhã Nhã đắc ý vô cùng, vui vẻ mà cười nói:

- Dựa vào mọi thứ ở đây đều là của anh ấy!

Đinh Nhiên tức chết. Không ngờ cái trung tâm này... Cô coi như đã nhìn lầm người, rõ ràng là váy mặc trên người Hà Tịch cuối cùng lại thuộc về Trình Nhã Nhã. Còn tưởng Dương Minh là một người hiểu lý lẽ, chính trực đoàng hoàng, không nghĩ tới cậu có thể cướp đồ của bọn cô trắng trợn như vậy. Uổng công cô trước đây luôn dùng mắt ngưỡng mộ, sùng bái vô hạn mà nhìn cậu.

Hà Tịch thay xong đồ, nhìn nhân viên gói lại váy đưa cho Dương Minh, cô liền biết kết quả của trận "đại chiến" vừa rồi. Nhưng trong lòng không biết vì sao lại hơi buồn, cậu mua chiếc váy đó cho Trình Nhã Nhã...bất kể là bọn cô đã tới trước? Cậu cũng không quan tâm cô có thực sự thích nó hay không?

Liễu Yêu mặt mũi đen xì kéo Hà Tịch rời đi, không quên lườm Dương Minh một cái, nói móc thêm đôi ba câu:

- Tôi còn tưởng thế nào, nghe người ta nói là cao ngạo lạnh lùng lắm, hoá ra đúng là thế thật. Có nhiều tiền rồi không coi ai ra gì!

Hà Tịch thở dài:

- Chúng ta đi xem những cái khác nhé? Ở bên kia tôi thấy có rất nhiều đồ đẹp, qua đó xem một chút đi.

Cô không hiểu vì sao trong lòng lại có chút hờn dỗi, không muốn để ý tới Dương Minh nữa.

Liễu Yêu dí đầu cô một cái:

- Cậu không chỉ hiền, mà còn ngốc! Sau này có người leo lên đầu cậu ngồi, cậu cũng chẳng có mấy phản ứng đâu đúng không?

- Lúc đấy hẵng tính.

- Cậu...!

Liễu Yêu thật hết nói nổi. Ban nãy cãi nhau với Trình Nhã Nhã mà mồm miệng cũng nhanh nhảu như thế này thì thật tốt.

Trình Nhã Nhã vui như được mùa, hớn hở cầm lấy túi đồ trong tay Dương Minh. Cậu nhướng mày:

- Làm gì thế?

- Em biết chỉ có anh là tuyệt nhất thôi! Anh đã mua cái váy này cho em rồi, vậy trưa nay em sẽ mời ăn một bữa thật ngon!

Cậu nhếch miệng:

- Không mua cho em.

Nụ cười trên gương mặt Trình Nhã Nhã tắt lịm, khó tin hỏi lại:

- Anh không mua cho em?

- Ừ, đi mà chọn cái khác.

Dương Minh không đáp, giật lại túi đồ trong tay cô rồi quay lưng đi.