Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 67




Qua nhiều ngày làm việc chung một chỗ, Hà Tịch và Dương Minh không tránh khỏi tiếp xúc. Có lúc bọn họ gặp phải vấn đề nào đó liền phải cùng nhau vắt óc giải quyết. Nhưng Hà Tịch thực sự rất bực mình, cứ mỗi khi gần cậu là chỉ số IQ và EO đều bị kéo về phía âm vô cực.

Ngày thứ ba cuối cùng cũng qua. Bọn họ động viên nhau dù gì cũng đã cố gắng hết sức, kết quả ra sao thì đều sẽ chấp nhận.

Dù sao thời gian không nhiều, bản nghiên cứu của họ không được trau chuốt kỹ càng, có để nộp đã là tốt rồi.

Hà Tịch lén nhìn Dương Minh, bên dưới hai mắt đã xuất hiện quầng thâm mờ mờ. Cậu chậm rãi thu dọn đồ đạc, chẳng nói năng gì. Đối với một cậu ấm ăn sung mặc sướng từ nhỏ, hình như hai ngày ăn ngủ không tử tế đó cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, mà cậu cũng chưa từng than vãn lời nào.

Cuối thu, thời tiết không thể gọi là mát mẻ nữa. Đôi lúc có làn gió thoảng qua khiên da thịt nổi gai ốc. Hà Tịch ôm sách đi trên sân trường, vai bị người ta vỗ nhẹ một cái. Cô không cần quay lại nhìn cũng biết ai.

- Cậu đi ăn cơm à?

Thấy cô gật đầu, Tần Trung lại nói:

- Trùng hợp quá, tôi cũng đang định tới nhà ăn.

Hà Tịch cũng không đáp gì, gật đầu thêm một cái nữa.

- Ấy, tôi nói này!

Tần Trung nhanh tay giữ cô lại. Cô nhướng mày:

- Nói gì?

- Cậu có thành kiến với tôi à?

- Tôi?

Hà Tịch thử nghĩ một lúc, cũng chẳng có thành kiến gì.

- Tôi cảm giác cậu không muốn nói chuyện với tôi cho lắm. Ba hôm vừa rồi không phải rất tốt sao?

Điều này thì khá đúng. Một phần vì cô khá kiệm lời với những người không thân thiết, một phần vì không thích giao tiếp quá nhiều với người như cậu ta. Ba ngày qua chỉ là vì lợi ích chung của tập thể, nếu không chỉ nói tới việc Tần Trung khiến bọn họ mất dữ liệu đã đủ khiến cô không muốn nhìn mặt cậu ta rồi.

- Không phải chứ? Tôi còn tưởng cậu không giống như những người khác, nhìn ra điểm tốt đẹp của tôi...

Tần Trung âm ức nhìn cô. Hà Tịch cười nhạt lắc đầu.

- Tôi thấy cậu vẫn nên tiếp tục sự nghiệp "hái hoa bắt bướm" của mình thì hơn.

Còn tưởng cô thấy được điểm tốt? Cô nhìn đâu cũng toàn thấy tật xấu thôi.

Cậu ta không hề giận dỗi, vẫn lẽo đẽo theo sau cô giống như một cái đuôi. Đến nhà ăn, Hà Tịch đang bận rộn tìm chỗ ngồi, một cánh tay từ xa vẫy gọi:

- Chị Hà Tịch, bên này còn chỗ trống.

Là Lâm Di.

Cô đi tới mới phát hiện trong góc còn có một người.

Không biết từ bao giờ cậu lại có quan hệ tốt với Đinh Nhiên và Lâm Di như vậy?

Lâm Di tâm trạng có vẻ rất vui, hay cười hơn mọi ngày. Hà Tịch liền hỏi:

- Có chuyện gì vui thế?

- Bọn em đang nói về giáo sư Trần. Không ngờ thầy ấy cũng có những điểm rất hài hước.

Dương Minh chăm chú ăn cơm, không để ý đến cô và Tần Trung. Đến khi Hà Tịch nói Tần Trung ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu mới ngẩng đầu, ném cho cô một cái nhìn ớn lạnh. Hà Tịch cắn răng đổi chỗ, hai người họ không thích nhau, đúng là không nên ngồi ăn cạnh nhau.

Đinh Nhiên thấy Tần Trung thì ghét ra mặt:

- Nói chị tiếp xúc với loại người này ít thôi, kẻo lại rước hoạ vào thân.

Hà Tịch gượng cười. Cô cũng đâu để ý đến cậu ta, là cậu ta tự mình lăn tới.

Tần Trung không giận mà hỏi:

- Em gái nhỏ, em nói loại người như anh là loại người thế nào?

Còn thế nào? Là loại trăng hoa, đa tình. Hái ong bắt bướm kiểu gì đến người yêu của bạn cũng không tha, kết quả bị người ta hại, liên lụy tới cả nhóm nghiên cứu bọn họ.

Tần Trung không đồng tình:

- Nhiên Nhiên, em nói thế là sai rồi. Họ không phải người yêu. Là Tô Khang đó đơn phương rồi sinh hận, thấy người mình thầm mến thân thiết với anh nên mới trút giận lên anh. Em nói vậy khiến anh rất oan ức!

- Ai là Nhiên Nhiên? Tên tôi đâu thể ai cũng có thể tùy tiện gọi? Còn nói oan ức cái gì? Đều chẳng phải tại cái thói trăng hoa của anh mà ra sao? Anh không tán tỉnh người ta thì tên Tô Khang kia tự dưng hận anh được hả?

- Dù sao mọi chuyện đã giải quyết xong, cậu ta bị tế trên diễn đàn của trường chúng ta mấy ngày rồi, còn sắp bị đuổi học, dự án nghiên cứu cũng đâu vào đấy. Anh coi như đã lấy công chuộc tội rồi còn gì?

Đinh Nhiên không thèm đáp nữa. Không phải tại anh thì tôi đã không cần ngày đêm điên cuồng trong phòng nghiên cứu, hậu quả là trên mặt mọc thêm hàng tá mụn.

Nhớ đến bộ dạng của mọi người lúc bước ra khỏi đó, ai nấy tóc tai rối loạn, quần áo nhăn nhúm, mặt mày không có lấy chút huyết sắc nào, thảm không nỡ nhìn. Sinh viên trong trường thực sự đã nhìn bọn họ với ánh mắt kì quái, giống như lần đầu nhìn thấy người rừng vậy.

Nhưng đổi lại dự án hoàn thành, công sức viên mãn, giờ chỉ cần ngồi chờ kết quả là xong.



Lại nói đến Tô Khang, hiện tại đang bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết giấu mặt đi đâu nữa. Đường đường là sinh viên trường danh tiếng lại làm ra loại chuyện hãm hại người khác, trong một khoảng thời gian dài nhất định không thể ngóc đầu dậy. Hà Tịch cũng có một lần nhìn thấy cậu ta, trông cũng không đến nỗi nào.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Alo?

- Chị sao lại nghỉ dạy rồi? Có phải là chị chê em lười biếng có đúng không?

Tiếng hét lớn khiến Hà Tịch giật bắn người. Mọi người ngồi trên bàn cũng đều nghe thấy.

- Tiểu Ái, em bình tĩnh một chút.

- Chị chưa hỏi ý kiến của em đã xin nghỉ với mẹ, nhất định là chị có thành kiến với em!

- Chị không phải.

- Nhất định là như vậy. Giờ em đang rất giận dỗi, chị còn không thèm hỏi qua ý của em.

Hà Tịch còn chưa kịp đáp, cô bé đã tắt máy. Cô lẩm bẩm:

- Giận đến thế rồi?

Đúng là cô nghỉ dạy mà không thông báo với Tiểu Ái. Nhưng cô không phải cố tình, chiều qua khi đến nhà gặp Dương Đan, cô bé lúc đó đã ra ngoài.

Cô lén nhìn Dương Minh, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình. Cô ho nhẹ:

- Cái đó...cậu có biết Tiểu Ái thích gì không?

Dương Minh ngẩng đầu, không trả lời mà hỏi ngược:

- Sao lại nghỉ?

Cô hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền đáp:

- Gần đây tôi bận quá.

Hà Tịch đứng trước cửa hàng bánh, nhìn hồi lâu vẫn chưa quyết định được là nên chọn cái nào.

Tiểu Ái đi tới nhưng không nói năng gì. Bộ dạng này có vẻ là giận cô vô cùng. Cô chỉ vào một cái bánh kem, nhẹ giọng hỏi:

- Em muốn ăn cái này không?

- Chị đang vờ quan tâm em chứ gì? Đừng nghĩ một chiếc bánh là có thể khiến em hết giận!

Dương Minh nhíu mày, nhắc nhở:

- Mẹ em dặn em thế nào?

Tiểu Ái không thèm để lời của cậu vào tai. Lướt qua quầy bánh, liên tục chỉ trỏ:

- Cái này, cái này...cái đó nữa...em đều lấy hết.

Cũng tầm hơn mười cái. Một cô gái nhỏ có thể ăn hết từng đó sao? Đến nhân viên cũng nhìn cô bé bằng ánh mắt kinh sợ. Nhưng người bị doạ sợ nhất là Hà Tịch, bánh ở đây rất đắt, mua từng đó thì cô chỉ còn nước cháy túi.

Dương Minh không vui ra mặt:

- Tiểu Ái, em ăn được hết không?

Cô bé ương ngạnh đáp:

- Sao lại không? Anh còn ở đây làm gì? Chẳng phải nói anh có việc bận sao? Bận thì đi đi, em đâu có đòi anh ở lại!

Cậu dứt khoát trả lời:

- Không bận nữa.

Mấy ngày không gặp, tính tình này ngày càng khó chiều.

Nhưng không ai biết cô bé ủ rũ tới mức nào. Hà Tịch đột ngột xin nghỉ, mẹ tìm tới cho cô một vị gia sư mặt mũi suốt ngày cau có, lại vô cùng nghiêm khắc. Còn Dương Minh lúc nào cũng lấy cớ bận. Ban nãy cô bé phải làm hết cách cậu mới chịu tới, vừa tới đã nói không có nhiều thời gian.

- Rõ ràng ban nãy anh nói chắc như đinh đóng cột là anh bận!

Nghe Tiểu Ái nói vậy, Hà Tịch cắn môi:

- Tôi sẽ đưa Tiểu Ái về đúng giờ.

Cậu đã giúp cô đưa Tiểu Ái tới đây, cô không nên làm phiền cậu nữa.

Nhưng Dương Minh ngược lại không có ý định đi đâu cả, đưa thẻ ra đưa cho nhân viên để thanh toán.

Tiểu Ái không nghĩ tới cậu sẽ chiều theo ý mình, đến khi nghe được câu tiếp theo thì bụng bất giác nhói lên.

- Không ăn hết thì đừng hòng về nhà.

Tiểu Ái cắn một miếng bánh thật lớn, miệng nhai nhồm nhoàm, một tay ôm lấy Hà Tịch.



- Chị không nghĩ lại sao? Em hứa sẽ ngoan, không ương bướng với chị nữa. Chị tiếp tục dạy học cho em đi!

Qua cơn giận dỗi, cô bé trở lại là một con mèo nhỏ đáng yêu, nũng nịu với Hà Tịch.

- Em biết tính tình em không tốt, nhưng mà giáo viên mới tính tình còn kém hơn. Em không muốn học chút nào, chỉ nhìn thấy mặt của ông ấy là đã bị doạ cho hết hồn rồi. Hay để em nói với mẹ tăng lương cho chị, chị quay lại đi nhé?

Hà Tịch hết cách, sau khi nghe đủ thứ câu năn nỉ, cô vẫn không do dự mà từ chối, ân cần nói với cô bé:

- Chị là sinh viên năm cuối, thời gian của chị không nhiều.

Tiểu Ái hừ một tiếng, giận dỗi đòi hỏi:

- Em muốn đến công viên!

Nói tới công viên, hình ảnh con tàu lượn hiện ra trong đầu khiến Hà Tịch bất giác đưa tay lên ôm bụng.

Dương Minh mặt vô cảm, đưa túi bánh lên lắc lắc trước mặt cô bé:

- Đừng có mà bày trò. Ăn hết đi rồi muốn làm gì thì làm.

- Ai mà ăn hết được chứ...

Ban nãy chỉ là vì giận dỗi nên mới đòi mua hết, không ngờ Dương Minh lại ác độc ép cô bé ăn thật.

Tiểu Ái không vui bước đi thật nhanh, bỏ lại hai người ở phía sau.

Con phố tấp nập người qua lại, Hà Tịch nhìn cảnh tượng không mấy quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ nếu cô và Dương Minh không vướng bận điều gì, bọn họ cùng thi đỗ rồi cùng học đại học, vậy có phải hiện tại rất vui vẻ? Cậu sẽ giống như trước đây luôn tươi cười nhìn cô? Tình cảm ngây thơ của bọn họ sẽ duy trì được bao lâu?

Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu, nhưng hình như chẳng có nghĩa lý gì.

- Cậu...vẫn luôn dùng số cũ à?

Buổi chiều, khi cậu gọi điện đến nói Tiểu Ái muốn gặp cô, cô có để ý số điện thoại của cậu rất quen mắt.

Lúc đó cô cũng tự cười chính mình, ba năm rồi mà tới số điện của cậu cũng không chịu quên.

Sau khi lỡ miệng, Hà Tịch muốn tự đánh vào đầu mình mấy cái, sao lại ngu ngốc mà đi hỏi chuyện này...

Dương Minh cũng không ngờ cô còn nhớ, cậu nhìn cô rất lâu, không rõ là đang suy tư cái gì.

Tiếng chuông điện thoại của cả hai trùng hợp vang lên cùng lúc.

Tiếng của Đinh Nhiên phía bên kia pha lẫn những thứ tạp âm khó nghe.

- Chị đang ở đâu đấy? Mau tới quán bar đối diện công viên thành phố đi.

- Quán bar?

- Tới mau đi, mọi người đều đang chờ đấy.

Nội dung cuộc gọi của Dương Minh đại khái giống với của cô. Nghe nói các em khoá dưới rủ nhau đi ăn liên hoan, còn muốn cảm ơn bọn cô vì đã giúp đỡ trong dự án nghiên cứu. Từ chiều cô đã lấy cớ bận để từ chối, không có ý định tới đó. Mà hình như Dương Minh hình như cũng chẳng có hứng thú lắm. Thế là hai người nhìn nhau, sau khi cúp điện thoại, tiếp tục đi về phía Tiểu Ái.

Con phố nườm nượp người qua lại, Dương Minh cẩn thận cầm lấy cổ tay cô kéo sát về phía mình, né tránh nhóm người cao lớn đi qua. Hà Tịch hơi ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào yết hầu nam tính, cảm giác như được trở về thủa ban đầu. Cái thủa cô dù rất thích, nhưng vẫn nằng nặc nói không yêu sớm, Dương Minh cắn răng "chịu ủy khuất", thầm nghĩ lên đại học xem cô trốn đi đâu được. Kết quả là cô đã thực sự trốn mất, còn trốn những ba năm. Giờ đây gặp lại rồi, tâm tư cũng chẳng còn như trước.

Bàn tay cậu vẫn luôn ấm áp như thế, luôn khiến Hà Tịch quyến luyến không thôi. Cô vội vã thu tay về, chỉ sợ cậu giữ lâu thêm chút nữa, tâm tình cô lún càng thêm sâu.

Cảm giác được sự né tránh của cô, Dương Minh nhếch miệng, lời nói mang ý giễu cợt:

- Không cần làm tới mức đó, tôi còn chưa thiếu thốn đến mức đi chiếm tiện nghi của cậu.

Bên cạnh cậu nếu không phải Trình Nhã Nhã thì là Cảnh San San, còn có biết bao nhiêu cô gái luôn nhìn cậu bằng ánh mắt sáng như sao, đúng là làm gì có chuyện thiếu thốn. Hà Tịch dù lòng buồn bã nhưng cũng thuận theo cậu mà đáp:

- Tôi biết mình không lọt được vào mắt xanh của cậu, cho nên tránh để bản thân si tâm vọng tưởng, tự động rút về trước.

Miệng lưỡi cô không biết từ bao giờ lại linh hoạt như vậy. Dương Minh không giận, khoé miệng càng cong:

- À, cũng giống như năm đó, thông minh đá tôi trước...

Nói về chuyện này, Hà Tịch lập tức cứng họng. Cô đáp hời hợt:

- Nếu cậu cảm thấy như vậy.

Thì cứ cho là như vậy đi.

- Cái gì gọi là tôi cảm thấy như vậy? Cậu chơi đùa tôi chán chê liền vứt bỏ như một món đồ. Một người như tôi đã từng thảm dưới tay cậu như thế đấy.

Hà Tịch sao không nghe ra giọng điệu châm chọc của cậu. Cô cảm giác trái tim mình run lên, chân dường như cũng không còn mấy sức lực.

- Xin lỗi...

Đây là câu nói duy nhất mà cô có thể nói lúc này. Giọng cô rất nhỏ, chỉ giống như đang thì thầm với chính mình. Nếu Dương Minh chịu quay lại nhìn, cậu nhất định sẽ thấy sắc mặt cô đang tái nhợt. Nhưng cậu không quay mặt lại, tiếp tục hướng mắt về đám đông phía trước. Cậu đáp:

- Giờ tôi cũng chẳng cần lời xin lỗi này làm gì.

Bởi vì cậu thực sự đã quên cô, đối với cô đã không còn chút cảm xúc nào sao? Hà Tịch nặng nề hít thở, lại tự cười chính mình. Đây là kết quả tốt nhất của họ rồi, ít nhất còn có thể cùng đi dạo phố, " vui vẻ" ôn lại chuyện xưa, không đến nỗi không thể nhìn mặt nhau.