- Dũng!
- Hửm?
- Mày sẽ về phe tao phải không?
- Phúc? Mày có thể đừng phá đi bầu không khí chữa lành của tao không?
Phúc thở dài không nói thêm gì chỉ nhìn lên bầu trời đêm tuyệt đẹp trước mặt. Healing đúng là rất tuyệt nhưng cuộc sống vẫn không thể bỏ lại phía sau. Bỏ đi mới ngày thứ hai anh đã cảm thấy lo lắng, dù cho mọi người hiện tại đang không quá nguy hiểm nhưng mình ở ngoài sáng còn địch ở trong tối, bảo không yên tâm là không thể nào. Và anh hoàn toàn không muốn phá hỏng bầu không khí thanh bình này nhưng ngoài ép hắn thì anh cũng chẳng còn cách nào khác. Đôi khi việc ép lại thực sự có tác dụng.
- Mày tin tao không?
- Mày định nói gì?
- Tao hỏi mày có thể tin tao lần nữa không?
- Không cần nhắc lại. Tao chỉ muốn hỏi tại sao mày hỏi thế.
- Nếu tin thì để tao ở bên cạnh mày. Tao không biết bên cạnh mày có những gì có thể đã đủ người hỗ trợ và tao cũng không phải là một người tài giỏi nhưng tao sẵn sàng chiến đấu cùng mày. Tao không thể nói đổi phe ngay được vì đó cũng là người đã giúp đỡ gia đình tao…
Dũng không nói tiếp. Phúc quay mặt nhìn sang, Dũng không nhìn anh mà nhìn thẳng lên bầu trời trên cao kia. Góc mặt nghiêng này của Dũng lúc này nhìn thật lạ không còn là chàng bad boy lãng tử mà Phúc biết.
- Vì là người đã giúp đỡ cả gia đình tao … nên tao không thể nói phản bội là phản bội ngay được. Nhưng tao cũng tin vào mắt nhìn người của tao. Dù kêu tao theo dõi nhưng mỗi hành động của ông ta không hề có một ý định nào muốn hại mọi người. Xin mày hãy tin tao.
Đây là những lời thật lòng, tự bản thân Dũng biết mình nằm trong thế khó, một bên là người đã giúp gia đình anh bên còn lại là người bạn mà anh trân quý nhất trên dời. Chắc chắn anh không hề muốn bên nào chịu tổn thương. Dù anh không muốn nói thẳng nhưng nếu chọn anh vẫn muốn bảo vệ Phúc dù hơi ích kỷ nhưng anh sẽ chọn chỉ bảo vệ Phúc thôi.
Phúc không nói gì chỉ nhìn bầu trời kia và mỉm cười. Bản thân anh cũng không rõ mình đang nghĩ gì. Là tin tưởng hay chỉ đơn giản là vui vẻ. Nhưng dù là gì thì cũng thật tuyệt khi có người nói sẽ bảo vệ mình.
Qua sáng ngày hôm sau vẫn là chuỗi ngày trèo đèo vượt suối trải nghiệm cuộc sống dân dã của hai thiếu gia thành thị. Lịch trình đơn giản là leo núi và khám phá, ngắm nhìn từ trên cao như xua tan mọi phiền muộn trong lòng.
Ở nhà những giai đoạn chuẩn bị cuối cùng đã xong rất nhanh có thể dựng lại cảnh cuối cùng trong trí nhớ của Hải.
- Chúng ta làm luôn hay đợi?
- Chờ xem mai anh Phúc có về không?
- Những chuyện lần này hay đừng để Phúc tham gia. Anh cảm thấy không biết nó sẽ làm gì?
- Em trai anh ấy. Chẳng lẽ anh lại nghĩ anh ấy có thể hại chúng ta sao?
- Đương nhiên không. Nhưng suy nghĩ bây giờ của nó có thể không tỉnh táo nữa. Không nên tin tưởng.
Mọi người cười lớn, suy nghĩ này của Phong đúng là không dễ nắm bắt mà.
- Để anh ấy về đã rồi tính đi anh. Dù sao cũng nên cho anh ấy một cơ hội để giải thích chứ.
- Được vậy thì chờ. Huy và Khôi thế nào rồi?
- Ổn rồi mai sẽ tháo bột.
- Vậy đợi đầy đủ rồi tính đi vậy.
- Ok.
Khi thấy Phúc dọn đồ đạc, Dũng thở dài như biết trước kết quả:
- Chúng ta phải về rồi sao?
Phúc giật mình nhưng rồi thở dài nói:
- Ở đó có gia đình tao. Những người tao cần bảo vệ và cần tao.
Dũng gật đầu hiểu ý nhưng buồn:
- Tao hiểu. Vậy là sau khi về đó tao chính thức bị bắt phải không?
- Dũng… Bọn tao…
- Tao hiểu mọi người là đang bảo vệ gia đình.
- Vậy mày quyết định thế nào?
- Tao?
- Mày nói sẽ bảo vệ tao không phải sao?
- Chắc chắn bằng cả tính mạng của tao.
- Vậy mày sẽ đứng về phía tao phải không?
- Mày thực sự cần câu trả lời đó đến vậy sao?
- Vậy giờ mày muốn tao tin vào gì bây giờ? Tin vào lời mày nói hay tin vào việc mày thực sự đã theo dõi bọn tao đây?
- Tao…
Dũng không thể cãi lại vì hắn đã thực sự lừa dối Phúc. Cần 100 hành động để xây dựng niềm tin nhưng đạp đổ thì chỉ cần một hành động mà thôi.
- Tao là người của mày.
Phúc mỉm cười hài lòng tiếp tục xếp đồ và ra lệnh:
- Dọn đồ sáng mai chúng ta về.
Dũng chẳng còn gì để nói chỉ có thể im lặng và nghe lời.
Trước khi trở về nhà họ mua hai chiếc điện thoại mới và gọi về nhà:
Phúc: “Em chuẩn bị về.”
Phong: “Chấp nhận về chịu đòn rồi à?”
Phúc: “Em trai đi mấy ngày mới về mà thờ ơ quá vậy?”
Phong: “Ăn đòn xong đi rồi hết thờ ơ.”
Đúng là tình anh em cảm lạnh mà, muốn nói tử tế với Phong cũng thật quá là khó khăn.
Phúc: “Rồi gọi mọi người đến mà đánh. Rồi gặp ở đâu đây?”
Phong: “Có Dũng không?”
Phúc nhìn người đang ngồi trên xe nghịch điện thoại nói: “Có!”
Phong: “Ừm. Được rồi gặp ở nhà Hùng đi. Đừng về nhà, về nhà Hùng luôn đi. Tắm rửa rồi chờ mọi người ở đó.”
Phúc: “Em biết rồi.”
- Anh em mày có nhiều chuyện bí ẩn quá nhỉ? Lần nào nói chuyện cũng trốn không cho tao nghe.
- Vì mày không cần nghe.
- Quá phũ!
Cả hai trở về nhà của Hùng. Đây vốn là căn hộ an toàn được mua dưới tên một người lạ và ít được sử dụng trong thực tế nên độ an toàn rất cao. Nhưng vì người Phúc đi cùng là Dũng, thực sự độ tin tưởng không hề cao vì vậy vẫn phải kiểm tra một lượt trước khi vào. An toàn là trên hết.