Anh Là Biển, Em Là Trăng

Chương 90




- Anh sẽ chết với anh Phong!

Vừa vào đến cửa Hùng đã trêu chọc Phúc.

- Em nghĩ anh sợ anh ấy sao? Anh đường đường chính chính đã thông báo có gì mà sợ.

Tuy lời nói là không sợ nhưng giọng Phúc lại nhỏ dần về cuối còn không ngừng nhìn ngang dọc. Khôi cười trêu chọc:

- Anh nên sợ chứ. Vì anh mà anh ấy phải tự mình làm bao nhiêu việc. Anh không xem tin nhắn trên nhóm sao? Em mà là anh thì chắc phải chạy luôn ấy chứ.

Phúc có hơi chột dạ nhưng vẫn cố mạnh miệng nói:

- Điện thoại bị theo dõi nên anh đã ném đi lâu rồi. Người không biết thì không có tội.

Nhìn vẻ mặt sợ sệt của Phúc mọi người cũng đã vô cùng thoả mãn. Sau khi Nguyệt đi vào cũng liền nhập cuộc trêu chọc:

- Anh sẵn sàng cho cơn phẫn nộ của anh Phong chưa?

- Cả em nữa sao Nguyệt. Anh nghĩ em sẽ không trẻ con như thế chứ. Mấy đứa này trẻ con anh còn chấp nhận được sao em cũng vậy?

- Em có trêu chọc đâu nhỉ? Em nói sự thật mà. Anh có nghĩ vậy không anh Hải?

Người nghiêm túc nhất ở đây chắc chắn là Hải nên khi được hỏi đến Phúc vô cùng kỳ vọng anh sẽ nói tất cả chỉ là trò đùa nhưng Phúc quên mất người đang hỏi là nóc nhà của Hải. Vì vậy dù sai thì cho tiền Hải cũng không dám nói, chưa kể lần này không hề có thù lao. Tóm lại việc có hại đến bản thân và hạnh phúc gia đình thì không nên thử. Hải nghiêm túc trả lời:

- Đúng! Sẽ chết chắc!

Một lời vừa làm thoả mãn mọi người vừa khiến cho Phúc muốn run lên vì sợ. Vừa dứt lời thì cánh cửa mở lần nữa, đương nhiên lần này chắc chắn là Phong. Mới thấy hình bóng của Phong Phúc đã quỳ xuống nói lia lịa:

- Em xin lỗi. Em sẽ không trốn đi nữa đâu.

Nhìn dáng vẻ mắt nhắm tịt xoa tay xin lỗi làm mọi cười ôm bụng cười. Cả Dương và Phong vừa đến cũng phải bật cười. Phúc nghe tiếng cười lén mở mặt thấy ông anh trai mình trước mặt đang nhịp chân.

- Đứng lên đi đã.

- Em đứng thì anh không được đánh em đâu đó.

Phúc như một đứa trẻ làm sai đang xin được sửa lỗi. Phong cố nén cười nói:

- Em nghĩ em quỳ thì anh không đánh em sao?

- Ờ ha! – Phúc vui vẻ đứng lên. – Em biết anh trai yêu quý sẽ không đánh….

“Bốp” - Một cú đá rất chuẩn đáp xuống mông Phúc khiến Phúc nhảy lên kêu la:

- Anh nói không đánh em mà.

Phong liền tiếp tục đá vào mông thằng em hư hỏng và nói:

- Anh chỉ bảo em đứng lên chứ không hề nói sẽ không đánh.

Thế là có hình ảnh hai người đàn ông trưởng thành người đá người trốn chạy quanh phòng trong tiếng cười của mọi người. Sau khi kết thúc thì việc tiếp theo chính là thẩm vấn tù nhân Phúc vừa đưa về:

- Tại sao lại cho người hại chúng tôi?

Huy hỏi thẳng vào vấn đề, Phúc có chút ngơ ngác hỏi lại:

- Bản thân tôi còn không biết chuyện đó xảy ra như thế nào nữa.

- Thế cậu đã theo dõi được gì?

- Những gì tôi báo cáo với ông ta chỉ đơn giản là hàng ngày mọi người làm gì họp thì làm gì. Ngoài khoảng thời gian hình như ba năm trước, Phúc và mọi người mất tích vài ngày và chính ông ta cũng nói không cần theo dõi trong khoảng thời gian đó. Nên hầu như tôi chẳng nghe gì hay biết gì lúc đó cả.

- Đó là lúc chúng ta giải quyết tên Quân kia.

- Vậy ông ta bảo cậu theo dõi chúng tôi làm gì?

- Thì chỉ đơn giản là nghe xem khi nào mọi người tim ra bí mật thì báo thôi.

- Ông ấy không nói đó là bí mật gì sao?

- Không, cũng chưa từng nói sẽ xử lý mọi người như thế nào, chỉ bảo tôi phải theo dõi các cậu cho cẩn thận mà thôi.

- Vậy còn kẻ nào mà lại muốn giết chúng ta đây?

- Chuyện này khó rồi vì toàn bộ máy theo dõi là của Dũng mà.

- Đúng nhưng em không hề biết mọi người nói đến chuyện gì và tại sao hai người họ lại bị làm hại. Sau khi xảy ra tai nạn, Phúc đến than phiền với em về việc Huy và Khôi không tỉnh dậy khiến mọi người lo lắng em mới biết chuyện đó.

- Vậy kẻ ẩn giấu ở đây là ai?

- Có lẽ chúng ta phải quay lại với tên tài xế vậy.

- Anh từng thử kiểm tra hắn rồi. Giờ không để lại dấu vết nên khó mà kiếm ra được. Nhưng mày nhất quyết không nói cho tao biết ai là kẻ đã thuê mày theo dõi tao sao?

Dũng đắn đo nhưng cuối cùng chỉ nói một câu:

- Tao không thể nhưng tao tin ổng ấy không hề muốn làm hại đến mọi người.

Mọi người không tin cũng chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận đáp án không hề mong muốn đó. Hải lại hỏi ý kiến của mọi người:

- Thôi bỏ qua chuyện đó đi, mọi người có ý kiến gì để tìm ra tên gián điệp đó không?

- Em nghĩ là chúng ta thử điều tra ngày hôm Huy và Khôi bị tai nạn những ai có thể nghe được chuyện của chúng ta về bí mật của anh Hải.

- Nếu nói ngày em và anh phát hiện ra thì hình như không có người ngoài chỉ có em, anh, Huy và Khôi.

- Em nhớ lúc em ra khỏi phòng sách có thấy chị Ngọc ở phòng khách nói chuyện với mẹ.

- Chuyện đó chị cũng nhớ nhưng hình như không hề khả nghi.

- Thế còn hôm gặp nhau bàn bạc cùng mọi người thì sao? Có ai lạ không?

- Đó là hôm tụ họp ăn mừng Hải về mà nhỉ?

- Đúng rồi Huy và bọn anh ở trong phòng sách để nói chuyện tìm người thôi miên. Nhưng hôm đó cũng không có người ngoài mà hơn nữa cũng là ở nhà em. Nếu nói có người theo dõi thì không thể.

- Vậy thì thật khó nghĩ! Rốt cuộc ai mới là kẻ đã nghe được chuyện của chúng ta?

- Tạm thời dừng chuyện suy nghĩ kẻ theo dõi đó trước đi. Mai chúng ta tiến hành kế hoạch trước. Nhưng anh chàng đó thì sao?

Hùng chỉ vào Dũng đang ngồi im ngoan ngoãn nghe chuyện. Bị nhắc đến tên Dũng ngơ ngác nhìn Phúc chờ phán quyết. Phúc nhún vai nói:

- Đưa gia đình đến nhà an toàn trước đi. Mày ở đây với bọn tao. Dù sao mày cũng biết chuyện rồi tao không thể để mày ra ngoài nói linh tinh được.

- Ồ giữ bí mật hay giữ người.

Nguyệt đảo mắt trêu ghẹo, bị Phúc lườm còn làm bộ vô tội. Đáp án không nói ra nhưng có thể là cả hai.