Đã trốn thì chắc chắn phải nghỉ dưỡng và nghỉ dưỡng tức là ngủ. Mặt trời tới mông nhưng hai ông tướng trên giường vẫn vô cùng ngon giấc. Ngủ tới lúc tự mình tỉnh dậy Phúc giật mình khi thấy Dũng đang nhìn mình đắm đuối.
- Nhìn gì mà nhìn.
Phúc ngại ngùng đẩy Dũng ra rồi lồm cồm ngồi dậy. Dũng cũng không quá để ý tới hành động của Phúc vui vẻ gợi ý:
- Đi tắm suối đi!!!
- Suối? Ở đây có sao?
- Ừm, lúc mày gọi điện thoại tao đã hỏi người dân ở đây thì biết gần đây có một con suối nước rất trong nhưng hơi sâu chỉ có người lớn mới tắm được nên thường ít ai lui đến để lũ trẻ không chạy theo ra đó.
Phúc nghe cũng ừm hửm đồng tình chế nhạo người đang ngồi trên giường
- Khả năng bơi kém như mày thì tốt nhất đừng xuống nước mất công tao cứu.
- Không thèm. Tao định sẽ mua ít đồ ăn lên suối nướng đồ thì còn gì tuyệt vời hơn chứ.
- Tao không hề biết mày biết nấu ăn đấy.
- Chứ còn gì nữa lần nào gặp cũng ở quán có lúc nào cho tao trổ tài đâu chứ. Hơn nữa mày không biết nấu ăn mới khiến đàn ông càng trở nên quyến rũ sao? Một bài học bắt buộc để tán gái là biét nấu ăn mà.
- À tao quên bạn tao là trap boy mà.
- Còn phải hỏi. – Dũng đi đến cạnh Phúc ghé sát tai anh nói nhỏ - Đến con trai còn mê mà.
Phúc nghe xong hơi đỏ mặt muốn đánh nhưng tên kia đã nhanh chân chạy vào phòng tắm. Truyện Khoa Huyễn
Lúc hai người rời khỏi phòng đã là gần trưa để không bị đói hai người quyết định đi ăn trước rồi mua thêm một vài đồ ăn cùng với bộ đồ nướng mượn từ nhà chủ là đủ đồ cho một buổi chữa lành bên suối.
Trong một góc chợ quê bình dị lại có bóng dáng của hai chàng bad boy khiến cho các cô gái phải say đắm. Nhưng thật tiếc hai hình bóng ấy lại chỉ đi cạnh nhau và ánh mắt cũng chưa từng dừng lại ở bất kỳ cô gái nào qua đường. Không nắm tay không ngọt ngào nhưng khí chất và hình ảnh hai người bên nhau lại hợp đến ngỡ ngàng.
Sau khi đến suối thì Phúc phụ trách việc bơi lội còn Dũng ở trên bờ phụ trách nấu ăn và ngắm “chàng tiên cá” đang bơi lội dưới nước kia. Vì mới chỉ cuối xuân đầu hè nên thời tiết rất đẹp nắng nhẹ cùng nhiệt độ không khá cao khiến cho tâm trạng cả hai người rất tốt.
- Có lạnh không?
Dũng hỏi Phúc khi thấy anh ngoi lên mặt nước. Phúc bơi lại gần bờ nói:
- Lúc đầu thì hơi lạnh nhưng bơi một chút thì cũng khá ấm.
- Đừng bơi lâu quá cẩn thận cảm.
- Cảm cũng có mày chăm mà.
Lời nói ra tuy rất nhỏ nhưng giữa không gian ấy thì điều kỳ lạ là Dũng lại nghe được rất rõ ràng. Hắn cười ranh ma, tiếp tục công việc nấu nướng của mình. Chỉ một thoáng không nhìn nhưng bên kia Phúc đã biến mất, đến khi nhìn lại thì Dũng không hề thấy được dù chỉ là bọt khí. Đã nghe về chuyện con suối khá nguy hiểm nên Dũng bắt đầu hoảng và gọi tên Phúc. Nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Không chần chừ Dũng lập tức lao xuống nước tìm kiếm hình bóng của Phúc. Nhưng một người bơi kém như Dũng cộng thêm sự hoảng loạn thì chưa tìm được người, Dũng đã bị chuột rút la lên. Phúc từ xa vội vàng bơi lại cứu hắn lên bờ.
Sau khi giúp Dũng ho một trận cũng phun ra không ít nước mới có thể bình tĩnh lại một chút. Phúc không thể không quở trách:
- Không phải tao nói nếu bơi kém thì đừng xuống nước rồi mà. Cuối cùng vẫn để tao cứu.
- Hụ… Hụ…. Còn không phải tại mày sao?.. Hụ…
- Tao? Tao làm sao?
- Đột nhiên mất hút, gọi không nghe, nếu là mày mày có lo không?
Lúc này Phúc bỗng ngớ ra, thì ra một người biết rõ suối nguy hiểm nhưng vẫn nhảy xuống thì ra là vì lo lắng cho mình. Trong lòng có chút vui, Phúc nhẹ nhàng giải thích:
- Tao chỉ bơi ra bên kia một chút. Dưới nước thì không nghe được gì nên mới không trả lời mày được.
- Vậy còn trách tao. Úi! Thịt của tao!
Dũng vội vàng chạy ra chỗ nướng thịt hì hục gì đó một lúc thì cũng chữa cháy kịp thời. Hắn vui vẻ giơ lên khoe với Phúc:
- Thấy tao siêu chưa? Chữa cháy thành công!
Phúc đang lau người cũng bật cười. Đôi khi cảm thấy không hiểu tên này sao lại có lúc đáng yêu vậy. Đi đến bên cạnh ném cái khăn lên người DŨng càu nhàu:
- Lau người đi. Tao dọn đồ ăn ra.
Sau khi dập lửa, Phúc cũng mặc lại quần áo và cùng Dũng thưởng thức bữa ăn thơm ngon xém cháy trước mắt. bên suối, bên rừng đúng là healing hết sức mà.
Đối lập với sự chữa lành Phúc và Dũng đang hưởng thụ thì bên Phong đang vất vả vật lộn. Vì đang chuẩn bị dựng lại khung cảnh khi bố mẹ Hải bị hại nên mọi người phải tự thay phiên nhau dựng phong cảnh và trang trí phòng cho đúng theo trí nhớ của Hùng và Hải. Nhưng vì mọi người đều có công việc không thể khiến chúng nghi ngờ nên họ chỉ có thể tranh thủ từng phút một. Lần hoạt động này ngoài anh em Hải chỉ có Nguyệt và Phong. Phải tự sắp xếp công việc, chụp ảnh tiến độ chia sẻ cho nhau và trao đổi xem nên làm gì tiếp. Phong thầm cằn nhằn thằng em của mình dám trốn đi chơi trong thời điểm mọi người vất vả thế này.
Phong: “Lần này thằng Phúc về anh sẽ đánh cho nó một trận.”
Hải: “Vì dám bỏ đi chơi sao?”
Hùng: “Còn phải hỏi? Chúng ta thì bận rộn còn cậu ta thì không biết đang vui chơi ở đâu.”
Nguyệt: “Em không nghĩ được anh ấy sẽ cong nhanh vậy đâu.”
Phong: “Anh không dám tin vào sự thật đó luôn.”
Hùng: “Vẫn là mắt nhìn của Nguyệt tốt. Đúng chuẩn hủ nữ chính hiệu.”
Nguyệt: “Chuyện! Làm sao qua khỏi rada của em chứ.”
Phong đã gửi một hình ảnh!!!
Phong: “Cái tủ không thể tự làm xong được. Nhưng nếu mọi người còn nói về chuyện đó nữa thì người làm xong cái tủ sẽ là Hùng đấy.”
Hùng: “Đã rời khỏi cuộc trò chuyện.”
Hải và Nguyệt thả hai cái sticker cười nghiêng ngả rồi cũng im lặng để Phong tiếp tục công việc.