Anh Là Biển, Em Là Trăng

Chương 87




Sau một đêm trói buộc nhau nhị vị thiếu gia tỉnh dậy với những tiếng kêu la:

- Ui đau lưng quá

- Đau tay quá!

- Còn không phải tại mày. Khoá tay làm gì để ngủ cũng không ngon. Giờ tay thì đau, lưng thì mỏi.

Phúc cau có không thương tình mà dùng gối quật thẳng vào cái người đang kêu than kia.

- Nói nhiều.

- Ít nhiều nghe thế thì mày cũng thương tình tháo cái còng tay ra đi. Tao muốn đi vệ sinh.

- Nhiều lời.

- Vậy mày đi chung với tao. Đi đi nào.

Dũng ranh mãnh kéo tay Phúc vào nhà vệ sinh, anh đỏ mặt đành tháo còng cho hắn. Được nước lấn tới thực sự muốn trêu đùa khiến Phúc đỏ mặt đỏ tai dễ thương như kia. Dũng tiến sát gương mặt dễ thương kia nóng lòng muốn chọc ghẹo liền bị Phúc đạp ra xa không thương tiếc.

- Cút ngay vào nhà vệ sinh đi. Đừng ở đây chướng mắt.

Dũng dù bị đau nhưng vẫn hài lòng vì trêu ghẹo được Phúc. Đến khi Dũng ôm bụng vào phòng tắm Phúc mới thả mình trên giường tủm tỉm cười, xong lại giật mình thu lại nụ cười kia. Dũng vừa mới bước ra đã thấy con người kia đang nhắm mắt nằm ườn trên giường thư giãn, hắn lại cười đểu rón rén đến bên cạnh giường hôn nhẹ vào trán Phúc. Hành động này khiến anh giật mình tung cước lung tung hất bay cả Dũng sang một bên. Hắn ôm thân mình kêu la ăn vạ. Dù vậy Phúc cũng không mảy may động lòng mà dành tặng luôn cho hắn một cái liếc mắt đầy khinh bỉ, rồi hung dữ lôi hắn dậy nói:

- Trả lời! Rốt cuộc mày muốn tiếp tục làm gián điệp và chúng ta chấm dứt kể từ giờ hay mày về phe tao?

- Vậy là mày tin tao?

- Dù sao tao cũng không bắt mày nói sự thật hơn được thì cứ tạm tin trước đã. Dừng! Đừng đánh trống lảng trả lời đi.

Dũng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tao… sẽ nói chuyện với ông ta về việc không theo dõi mày nữa.

- Nhưng nếu phải chống lại hắn mày sẽ không làm?

- Tao… Phúc, tin tao đi. Chỉ cần ông ta dám làm hại mày thì dù là ông ta là người đã cứu gia đình tao thì tao cũng chấp hết.

Tuy trong lòng vẫn có chút nghi ngờ nhưng Phúc vẫn chọn lựa tin tưởng Dũng.

- Vậy thì về.

- Khoan!

Phúc định đi về thì Dũng kéo tay lại:

- Dù sao cũng đã đến đây rồi có thể nghỉ dưỡng vài ngày không? Hiếm khi có thể đến một nơi không có ai biết mình là ai lại đẹp và thoải mái thế này. Nha! Nha! Nha!

Dũng liên tục nài nỉ lắc qua lắc lại khiến Phúc cũng không đồng ý. Dù sao những ngày qua anh cũng đã quá mệt mỏi. Không còn ai theo dõi chắc mọi người ở nhà cũng không có nhiều lo ngại.

- Thôi được rồi. Bỏ cái thói làm nũng đi. Thấy ghê.

- Tuyệt vời.

Chỉ nghe có vậy Dũng liền nằm sà xuống giường nghỉ ngơi. Phúc cũng không dè chừng mà nằm xuống giường tận hưởng những giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi.

Vì cả hai đi quá gấp đồ dùng cá nhân hầu như không có nên phải ra chợ để mua chút đồ tranh thủ gọi điện báo tin một chút. Dù có không trở về cũng không thể trở thành người khiến cho tất cả mọi người phải lo lắng được. Cảm giác đến một nơi không ai biết đi chợ mua quần áo làm những việc mọi người thường làm khiến mọi thứ thật bình yên nhưng là lần đầu hai chàng thiếu gia được cảm nhận.

“Đang ở đâu?”

Ngắn gọn và xúc tích chắc chắn là phong cách của ông anh trai cục súc của Phúc hay có thể nói người chỉ cục súc với mình thằng em trai là anh.

“Em trai anh bỏ đi hơn một ngày rồi đó. Anh không thể hỏi tử tế hơn sao?”

“Trả lời!”

“Vài hôm nữa em sẽ về. Mọi người đừng manh động. Vậy thôi nha.”

Dù cúp máy Phúc vẫn nghe được chút tiếng chửi vang vọng của Phong, nhưng nếu sợ thì đâu phải là Phúc chứ.

- Gọi xong rồi à? Nhanh vậy.

- Ừm. Báo bình an thôi có gì mà phải lâu.

- Mày không cần giải thích gì về tao sao?

Vẻ mặt cà chớn của Dũng cùng câu hỏi khiến Phúc thấy chột dạ. Anh tỏ vẻ không có gì đẩy khuôn mặt đẹp trai kia xa khỏi mình rồi quát:

- Về tắm nhanh rồi còn đi ăn. Tao đói rồi.

Mặc kệ vẻ tức giận của Phúc, Dũng vô cùng hài lòng mỉm cười thoả mãn với sự cà chớn của mình. Đương nhiên sự cà chớn ấy đâu thể chỉ dừng lại ở ngoài đường, đương nhiên ở nhà còn phải thể hiện rõ ràng hơn chứ.

- Mày đói phải không?

- Còn phải hỏi? – Phúc cau có vì câu hỏi quá vô tri của Dũng.

- Vậy thì… - Dũng ghé sát tai Phúc thì thầm – Chúng ta tắm chung đi.

Vẫn như thói quen một cước của Phúc định sẵn sẽ hạ cánh vào bụng Dũng nhưng lần này thì không. Dũng nắm được và đẩy Phúc xuống giường tiếp tục trêu chọc:

- Nếu chú em ngại của mình nhỏ quá thì anh đây có thể nói là anh không để ý đâu.

Phúc vùng vằng muốn thoát ra:

- Cút cút ngay. Của tao cũng to tao không thèm ngại nhé.

- Vậy thì tắm chung đi. Cho tao cơ hội chiêm ngưỡng.

Sự trêu chọc của Dũng đúng là không có điểm dừng ngoại trừ tăng lên thì không có chiều ngược lại. Phúc tức đến đỏ mặt tía tai. Dù anh cảm thấy trước đây anh vô cùng mặt dày nhưng đối diện với mặt xi măng của Dũng thì anh chắc chắn không thể đọ nổi. Cuối cùng vẫn chỉ có thể vùng vằng đấm hắn và quát để che đi sự xấu hổ:

- Cút! Cút ngay!

- Vậy tao tự tắm một mình vậy. Chỉ tiếc cho mày không đương chiêm ngưỡng body cực khủng của tao thôi. Đừng thèm quá nhé.

Dũng ngang nhiên vuốt cằm Phúc rồi cười đểu. Thấy mặt Phúc đã đỏ đến tận mang tai Dũng mới dừng sự trêu chọc của mình mà ngoan ngoãn đi tắm. Để lại bên ngoài là một bé cà chua chín thẫn thờ trên giường. Đến bản thân Phúc cũng phải công nhận độ tự luyến cùng với mặt dày của Dũng chính là dương vô cực. Khi bình tĩnh lại Phúc mới hét lên:

- Cái đồ tự luyến.

Hét vậy cho thoả lòng thôi chứ cái tên tự luyến đang tắm kia làm gì quan tâm chỉ đang cười vui vừa tắm vừa mở liveshow vang khắp căn phòng khiến Phúc ở ngoài tức đến không nói nên lời. Cuối cùng anh chỉ đành trút giận lên cái gối ôm đáng thương.

Trong khi hai con người mất tích đang đùa bỡn nhau thì ở nhà mọi người đang bốc hoả vì cuộc gọi cụt lủn không đầu không cuối vô tác dụng của Phúc.

- Anh Phúc không nói thêm gì về việc anh ấy ở đâu sao ạ?

- Cuộc điện thoại kéo dài chưa đến 10 giây em nghĩ xem nó nói gì. Nếu nó bên cạnh anh sẽ dùng chiếc điện thoại gõ cho nó thủng đầu.

- Anh nghĩ Dũng không còn là mối nguy hại nên Phúc mới vậy.

- Dù vậy anh ấy cũng nên nói thêm cho mọi người một chút chứ.

- Em còn lạ gì tính Phúc nữa. Nhưng anh nghĩ Phúc sợ bị theo dõi nên mới gọi nhanh vậy.

- Anh Hải nói đúng đấy. Chúng ta án binh bất động hết tuần đi. Dù sao cũng phải chờ Khôi và Huy tháo bột thì chờ thằng khỉ kia tự dẫn xác về luôn vậy.

- Em đúng là hết nói nổi anh ấy mà.

- Quay lại chuyện chính. Căn nhà cũ của nhà anh Hải là địa điểm cuối cùng anh ấy nhớ đến khi thôi miên. Nhưng chỉ có mỗi hình ảnh từ trong chỗ trú ẩn nhìn ra thôi không thể thấy nhiều không gian để dựng lại. Anh có nhớ không anh Hùng?

- Đương nhiên nhà anh mà. Nhưng dựng lại cả nhà hay mình căn phòng lúc đó.

- Em nghĩ là mình căn phòng lúc đó thôi. Nếu anh nhớ được trước lúc chúng đến hai người đang làm gì và sau đó như thế nào thì càng tốt. Chúng ta cứ tính là dựng lại ngày hôm đó đi.

- Được cái đó thì dễ. Trí nhớ của anh tốt lắm.

- Anh có một người bạn làm bên đạo diễn anh sẽ gọi nhờ nó giúp phần dựng.

- Em nghĩ là đừng. Nếu Dũng không phải là mối nguy hại thì tức là còn một mối nguy hại khác đang ở xung quanh chúng ta. Nếu chuẩn bị quá rõ ràng rất dễ bị chúng để ý. Chúng ta nên tự làm thì hơn.

- Anh sợ chỉ mấy người chúng ta thì hơi khó.

- Anh Hùng phác thảo trước đi. Chúng ta sẽ xem xét và tính toán xem cần gì. Nên làm trong im lặng tránh tai mắt của bọn chúng. Chúng ta còn có 4 người ở đây còn có Dương, Thanh, Hân cũng có thể giúp. Nếu vẫn thiếu thì cứ chuẩn bị dần đợi Phúc, Huy và Khôi nữa rồi làm tiếp. Chúng đã muốn đánh lâu dài che đậy mọi chuyện thì chúng ta cũng không nên gấp.

- Được rồi. Hãy thử xem ai mất kiên nhẫn trước vậy.