Anh Là Antifan Của Em

Chương 26: Gieo gió gặt bão




Nghiêm Khả Khả tỉnh lại trên giường mình, cô khẽ nheo mắt thì thấy trời đã sáng.

Bên ngoài là sau cơn mưa trời lại sáng và ánh mặt trời chói chang.

Cô hơi nghiêng đầu và thấy Cố Thần đang nhắm mắt ngồi trên ghế, hốc mắt thâm quần, xem ra là một đêm mất ngủ.

"Cố…Khụ…”

Cập nhật sớm nhất tại.

Nghiêm Khả Khả vốn định gọi anh dậy để về phòng nghỉ ngơi nhưng vừa mở miệng thì liền nhận ra cổ họng khô khốc, khàn cả giọng, không nói được trọn câu.

May mắn thay, Cố Thần nghe được tiếng cô nên tỉnh lại, anh liếc nhìn Nghiêm Khả Khả rồi đứng dậy đến bên giường rót cho Nghiêm Khả Khả ly nước.

Nghiêm Khả Khả hoang mang nhận lấy và cố rặn ra một nụ cười lấy lòng.

Hai tiếng "Cám ơn" mắc kẹt trong cổ họng nói không nên lời.

Tốt lắm, bây giờ thì đúng là đang diễn một vở kịch câm gia đình rồi.

Nghiêm Khả Khả cầm cốc nước thầm nói trong lòng.

Cố Thần không biết Nghiêm Khả Khả đang nghĩ gì trong lòng, thấy cô “dũng cảm” nuốt ực nước trong ly rồi lại nhìn anh bằng ánh mắt long lanh ngập nước, dịu dàng ngoan ngoãn như một chú mèo con đang chờ được vuốt ve bên đường.

Tóc cô ấy mềm như vậy, sờ vào sẽ thấy rất dễ chịu đúng không?

Cố Thần lập tức phát hiện chính mình đang miên man suy nghĩ gì đó nên vội vàng di dời tầm mắt, không nhìn người trên giường nữa.

"Tôi đi gọi bác sĩ."

Anh chạy trối chết và người trên giường thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ chốc lát sau, bà cụ Cố cùng bác sĩ liền mở cửa đi vào.

Bác sĩ là bác sĩ riêng của nhà họ Cố, nghe nói ông là một người rất lợi hại.

Bác sĩ đo nhiệt độ cho cô và nói: "Đã hết sốt, tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sẽ không sao".

"Khả, bác sĩ Vương nói cháu làm việc quá sức nên bị sốt nhẹ, tuy nhiên vì tình trạng kéo dài nên mới ngất xỉu."

Bà cụ Cố đứng bên cạnh vừa nhắc lại vừa nhìn bác sĩ như đang nhớ lại những điều mà hôm qua ông đã nói.

Có thể nói bà cụ đã tận hết chức trách của một “fan cuồng.”

"Khả Khả, cháu phải cân đối giữa công việc và cuộc sống, còn phải chú ý đến sức khỏe nữa, cháu mà ốm bà nội sẽ rất đau lòng."

Bà cụ Cố quay lại nhìn Cố Thần đang đứng sau, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cháu ngay cả vợ mình cũng chăm sóc không tốt thì làm tổng giám đốc cái gì, quản lý công ty cái gì hả?"

Cố Thần rõ ràng là người vô tội nhất nhưng lại cúi đầu không dám phản bác.

Nghiêm Khả Khả bỗng nhiên nhớ lại lúc trước Cố Thần nằm viện, mình đã bị mẹ của Cố Thần trách cứ thì lòng đầy cảm khái… Hay cho câu nghiệp quật, nghiệp không chừa một ai.

"A, đúng rồi."

Bác sĩ Vương bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì liền hỏi Nghiêm Khả Khả: "Mợ chủ, xin hỏi đã bao lâu rồi mợ chưa đến kỳ kinh nguyệt, tôi xem mạch tượng của mợ thì hình như là…”

"Khụ…” Nghiêm Khả Khả giật mình trừng lớn hai mắt, hắng giọng ngắt lời bác sĩ Vương.

Nếu đẻ bà cụ Cố biết tin cô mang thai, chắc chắn sẽ bảo cô ra khỏi giới giải trí, đợi đến khi sinh con xong mới làm việc lại.

"Cô ấy hình như không nói được, anh xem có cách nào chữa được không?"

Cố Thần đang đứng ở phía sau bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt thờ ơ liếc nhìn Nghiêm Khả Khả đang hoang mang.

Lần đầu tiên, Nghiêm Khả Khả cảm thấy Cố Thần cao lớn như vậy, cơ thể tỏa ánh vàng lấp lánh, khiến người ta cảm động.

Bác sĩ cũng không phải kẻ ngốc, lúc này đã hiểu ra vấn đề nên đưa ra một số đề nghị cho Nghiêm Khả Khả theo lời Cố Thần.

Cuối cùng, anh cẩn thận liếc nhìn Cố Thần rồi nói: "Tuy nhiên dựa theo tình trạng sức khỏe của mợ chủ hiện tại thì không thích hợp dùng nhiều thuốc, tốt nhất vẫn là chữa bệnh bằng cách bồi bổ đồ ăn."

"Được, Khả Khả, con cứ an tâm nghỉ ngơi, bà và dì Châu sẽ đi siêu thị mua đồ về nấu đồ ngon cho Khả Khả."

Bà cụ vừa nghe thấy thế liền làm ngay, bà ra ngoài tìm dì Châu đi mua đồ.

Không cần phải kiêng dè nữa nên Cố Thần cũng không giấu giếm mà lạnh lùng nói với bác sĩ Vương: "Anh ra ngoài với tôi một chút."

Trước khi ra khỏi phòng, anh lại liếc nhìn Nghiêm Khả Khả nhưng người ta lại chớp chớp mắt với anh.

Như đang nói lời cảm ơn lại như làm ra vẻ đáng thương.

Tuy rằng không biết Cố Thần đang nói gì với bác sĩ Vương nhưng tóm lại là sau đó bác sĩ Vương không còn có nhắc tới chuyện Nghiêm Khả Khả "mang thai” nữa.

Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của bà cụ Cố đối với Nghiêm Khả Khả.

Rõ ràng khái niệm "Thực bổ" rất mơ hồ nhưng bà lại cố chấp tin tưởng một cách khác thường.

Một bữa cơm mà nấu tới sáu bát cháo với hương vị khác nhau, cuối cùng nếu không phải Cố Thần đại phát từ bi, lặng lẽ lấy đi ba bát, thì sợ là cô sẽ nhịn không được mà khóc thất thanh ngay tại chỗ.

Cô cảm thấy sớm muộn gì cũng tiêu đời, không phải bị đánh chết thì cũng sẽ bị mắng chết khi gặp lại Đường Thu Dạ.

Nhưng tại sao Cố Thần lại giúp cô hết lần này đến lần khác như vậy?

Bởi vì thấy cô đáng thương vì bệnh hay chỉ đơn giản là vì hợp đồng?

Nghiêm Khả Khả có thể đoán chính xác suy nghĩ của nhiều người, nhưng luôn không chắc chắn về suy nghĩ của Cố Thần.

Tranh thủ giờ giải lao buổi chiều, Nghiêm Khả Khả lấy kịch bản chưa đọc xong và bút đánh dấu trên đầu giường xuống, tiếp tục công việc còn dang dở của mình.

Nội dung chính trong Kịch bản của Cố Thần được viết rất hay, các phân cảnh lưu loát sinh động, tình cảm dần dần tiến triển khiến người ta rất dễ cảm động.

Huống chi, cô cũng từng đóng một vai trong Kịch bản ấy…

Ở một diễn biến khác.

Cố Thần vốn dĩ đang bị cuốn hút bởi những tài liệu trong phòng làm việc, thì điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông không đúng lúc.

Anh mở điện thoại lên và phát hiện đó là đồng hồ báo thức do bà cụ Cố cài cho anh… Đến giờ Nghiêm Khả Khả uống thuốc rồi.

Không ngờ một người chanh chua như Nghiêm Khả Khả lại tâm đầu ý hợp với bà nội như vậy, thật đúng là phúc tám đời tổ tông.

Trong lòng Cố Thần cảm thấy mới mẻ nhưng khi nhớ lại dáng vẻ yếu ớt và đáng thương của Nghiêm Khả Khả khi cô bị bệnh, anh cảm thấy chuyện này dường như không khó để tiếp nhận như vậy.

Anh cất điện thoại, đứng dậy lấy thuốc mà bác sĩ Vương đã chia, rót một cốc nước ấm đi tìm Nghiêm Khả Khả.

Gõ cửa nhiều lần nhưng không thấy ai đáp lại, trong lòng anh bỗng nhiên cuống, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Nhưng lại phát hiện hóa ra Nghiêm Khả Khả đang nằm ngủ trên giường.

Dưới ánh nắng chói chang như vậy, trên người cô đắp một chiếc chăn bông mỏng, bên thái dương rịn cả mồ hôi.

Không biết mơ thấy cái gì mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, dáng vẻ trông rất đau khổ.

Lúc nhìn xuống anh chỉ thấy một tập kịch bản được đánh dấu dày đặc.

Không chỉ vai diễn của cô mà ngay cả phân cảnh của nữ chính, cô cũng đánh dấu từng chỗ một.

Xem ra cô thật sự rất thích Kịch bản này, thân là người sáng tác, Cố Thần cũng có chút tự hào.

Đồng thời cũng có một chút đau lòng.

Nghĩ tới cảnh ngộ gần đây của cô, nếu cô đóng bộ phim điện ảnh này thì nhất định sẽ gánh chịu áp lực rất lớn.

Ai bảo cô không chịu kềm chế đời sống riêng tư của mình chứ, đây là cô gieo gió gặt bão, đáng đời!

Lại có một giọng nói khác vang lên trong tâm trí Cố Thần, anh đang lưỡng lự không biết nên chọn bên nào.

Rốt cuộc vẫn là không nhẫn tâm đánh thức người đang ngủ trên giường, Cố Thần đặt nước và thuốc ở đầu giường, rồi khẽ khàng rời đi.

Nhưng sau khi quay trở lại phòng làm việc, anh không còn tập trung vào công việc được nữa, toàn bộ suy nghĩ của anh đã bị gương mặt đáng thương cùng kịch bản được đánh dấu dày đặc kia chiếm cứ.

Nghĩ về điều đó, anh bất giác dừng công việc ban đầu của mình và mở video thử vai của tất cả diễn viên mà đạo diễn đã gửi cho anh khi đang nằm viện.