Lần này Nghiêm Khả Khả quay lại ngay, nhìn người gọi cô đang đứng gần đó.
Dù trong lòng cô đã nhớ lại giọng nói Cố Thần hàng nghìn lần, nhưng lần nào nghe thấy tiếng anh cô cũng có cảm giác mới lạ.
Cố Thần từng bước đi tới bên Nghiêm Khả Khả, rồi cúi đầu nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Tối nay cô về nhà không?”
Nghiêm Khả Khả chớp mắt, không hiểu gì.
Đọc FULL bộ truyện.
“Bà nội muốn tới nhà chúng ta ở hai ngày, lát nữa tôi phải đi đón bà nội về nhà.” Cố Thần giải thích.
Một tiếng sét vang lên, dọa Nghiêm Khả Khả lảo đảo, vô thức lùi về sau một bước, suýt ngã ngửa.
Cũng may Phó Tăng Kiên nhanh tay lẹ mắt, ôm Nghiêm Khả Khả vào lòng.
Cố Thần vốn cũng muốn đỡ, nhưng chậm hơn Phó Tăng Kiên một bước, nên đành phải không cam tâm thu tay về.
Anh siết chặt nắm đấm, phớt lờ vẻ mặt khiêu khích của Phó Tăng Kiên, rồi lạnh lùng nói: “Cô nhớ tắm rửa sạch sẽ rồi hẵng về nhà.”
Gì mà tắm rửa sạch sẽ rồi hẵng về nhà?
Nghiêm Khả Khả vùng ra khỏi ngực Phó Tăng Kiên, định giải thích với anh, nhưng Cố Thần đã đi xa rồi.
Ngược lại người cô không muốn để ý tới lại càng sáp tới: “Hình như Khả Khả có quan hệ rất tốt với tổng giám đốc Cố.”
Rõ ràng là giọng nói dịu dàng, kèm theo tiếng mưa rơi tí tách, nhưng khi lọt vào tai Nghiêm Khả Khả thì lại khiến cô hơi buồn bực.
“Anh nhìn ra từ góc độ nào thì dạy tôi với, để sau này tôi cũng làm vậy với Cố Thần.” Nghiêm Khả Khả nhướng mày, mỉm cười đáp lại.
Phó Tăng Kiên không có hứng thú với mấy lời trắng trợn của Cố Thần, nhưng vẫn dò hỏi cô thử quan hệ hai người có tốt không.
E là người này đã sớm biết rõ, cô và Cố Thần có quan hệ gì, quen biết bao nhiêu lâu.
Cô chẳng muốn vòng vo với Phó Tăng Kiên, mà dứt khoát tìm một lý do để rời khỏi đây.
Cô chẳng có tâm trạng để suy nghĩ về âm mưu của Phó Tăng Kiên, và ân oán giữa anh ta và Cố Thần.
Giờ cô chỉ nghĩ đến một chuyện, đó là tối nay cô phải về nhà đối phó với bà cụ Cố - bà nội Cố Thần thế nào?
Giờ bà nội là người lớn tuổi nhất, đồng thời cũng là người nắm quyền tuyệt đối trong nhà họ Cố.
Trong tay bà cụ có gần 80% cổ phần Cố thị, tất cả đều là tài sản mà ông nội Cố Thần để lại khi còn sống.
Tình cảm hai ông bà cụ rất tốt, sợ sau này phải phụng dưỡng bà cụ, nên ông cụ chia tiền cho hai đứa con trai, còn toàn bộ tài sản gồm nhà đất, cổ phần trong tay, ông cụ đều để lại cho vợ.
Sở hữu số tiền này, tất nhiên bà cụ sẽ trở thành người quý giá nhất trong nhà họ Cố.
Chỉ cần một câu nói của bà cụ, dù phải hái sao trên trời, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách làm cho bằng được.
Cố Thần cũng cực kỳ tôn trọng bà cụ, nhưng không phải vì tiền.
Ba Cố Thần mất sớm, anh rất được bà cụ yêu thương, nên giờ hiếu thuận với bà cụ cũng là chuyện thường tình.
Nhưng bà cụ không thích chơi mạt chược, cũng như khiêu vũ ở quảng trường, mà chỉ thích theo đuổi thần tượng.
Lại còn theo đuổi Nghiêm Khả Khả – người mà Cố Thần ghét nhất.
Hơn nữa theo Nghiêm Khả Khả suy đoán, hình như bà cụ còn là fan CP của cô và Cố Thần.
Mỗi lần Nghiêm Khả Khả gặp phải scandal lớn nào đó, thì chắc chắn bà cụ sẽ là người gọi tới hỏi thăm đầu tiên, đồng thời còn muốn đích thân giám sát cô và Cố Thần mấy ngày.
Lần trước vì Lạc Dương giải quyết nhanh chóng, nên cô mới may mắn thoát nạn.
Không ngờ lần này vẫn không tránh được...
Nhưng vừa nghĩ tới việc mình có thể sống chung với Cố Thần mấy ngày, cô bỗng tràn đầy hăng hái.
Bữa tiệc kết thúc, Nghiêm Khả Khả sai người đưa mình về nhà ngay.
Cô bảo dì Châu dọn dẹp phòng dành cho khách, còn mình thì đi uống một viên thuốc hạ sốt.
Chỉ thấy mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, nhưng Cố Thần vẫn không có động tĩnh gì.
Rõ ràng Cố Thần đã rời đi trước khi bữa tiệc kết thúc mà.
Nếu tính thời gian thì đáng lý giờ anh phải về rồi chứ.
“Mợ chủ, nếu cô thật sự lo lắng, thì gọi điện hỏi cậu chủ thử xem.”
Dì Châu thấy Nghiêm Khả Khả cứ đi đi lại lại trong phòng, thì không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Nghiêm Khả Khả dừng bước, sau khi phản ứng lại thì thấy hơi xấu hổ.
Cô lúng túng sờ mũi nói: “Cháu không đợi anh ấy, tại bên ngoài trời mưa nên làm lòng người ưu phiền thôi.”
Dì Châu thấy mặt và tai Nghiêm Khả Khả đều đỏ bừng, thì khẽ cười không vạch trần cô.
Bà không biết, Nghiêm Khả Khả sẽ không là người đỏ mặt vì xấu hổ.
Trong lúc Nghiêm Khả Khả không ngừng xoắn xuýt, có nên gọi cho Cố Thần để hỏi thăm tình hình không, thì anh đã gọi cho cô trước.
“Giờ cô có ở nhà không?” Giọng nói lạnh lùng của Cố Thần vang lên trong điện thoại, không hiểu sao lại mang tới cảm giác yên lòng cho Nghiêm Khả Khả.
“Có.” Nghiêm Khả Khả đáp, cô bóp cổ họng, khẽ ho hai tiếng.
Cố Thần nghe ra sự khác thường trong giọng nói của Nghiêm Khả Khả, nhưng anh không phải người hay quan tâm người khác, nhất là khi người này còn là Nghiêm Khả Khả.
Anh phớt lờ nỗi băn khoăn trong lòng, chỉ lạnh lùng nói: “Cô cầm hai cây dù xuống đây, cổng chung cư có cây xanh ngã, nên xe không chạy vào được.”
“Ồ, tôi sẽ xuống ngay.”
Cúp máy xong, Nghiêm Khả Khả liền đứng dậy cầm hai cây dù chạy ra ngoài.
Đến khi cô xuống thang máy rồi mới nhận ra, mình đang mặc áo ngắn tay quần đùi và mang dép lê.
Gió lạnh thổi tới, làm cô không khỏi rùng mình, nhưng lại lười chạy lên lại, nên cắn răng đội mưa chạy ra ngoài.
Từ xa, Cố Thần đã nhìn thấy Nghiêm Khả Khả đang chạy tới, mặc dù cô khá cao ráo, nhưng vì quá gầy, nên trong mưa gió trông cô có vẻ hơi yếu đuối mỏng manh.
Chẳng còn dáng vẻ hung hăng phách lối ngày thường nữa.
“Ôi chao, chẳng phải Khả Khả đấy ư?” Đến khi Nghiêm Khả Khả chạy tới gần, bà cụ Cố mới híp mắt nhìn thấy rõ.
Cố Thần gật đầu, chưa kịp nói gì, Nghiêm Khả Khả đã chạy tới, thở hổn hển nói: “Bà nội! Cháu tới rồi!”
“Khả Khả, bà nội nhớ cháu quá đi mất.” Bà cụ Cố ôm lấy Nghiêm Khả Khả, cơn ấm áp bỗng ập tới làm cô rùng mình lần nữa.
“Khả Khả, sao cháu mặc ít thế? Chắc chắn là lạnh rồi đúng không?” Bà cụ Cố nghiêng đầu, vừa nói vừa nhìn chằm chằm áo khoác của Cố Thần đang đứng bung dù bên cạnh.
Nghiêm Khả Khả cũng nhìn theo tầm mắt bà cụ Cố, rồi giả vờ đáp: “Vì cầm dù cho bà, cháu có chịu lạnh thế nào cũng đáng.”
“Ôi chao, tiếc là cái áo này của bà khá khó cởi, bằng không...” Chắc chắn sẽ cởi ra cho cháu mặc.
Bà cụ Cố chưa kịp nói hết câu, Cố Thần đã cởi áo vest bên ngoài ra, ném lên đầu Nghiêm Khả Khả.
“Cô đừng bao giờ để mình bị cảm!” Cố Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghiêm Khả Khả chớp mắt với bà cụ, rồi thản nhiên mặc áo khoác vào, nhất thời không phân biệt được sự ấm áp xung quanh mình là từ hơi ấm của Cố Thần, hay là từ mùi trầm hương thoang thoảng chỉ có trên người anh.
Chẳng phải cô cũng bị dị ứng với mùi trầm hương à? Nghiêm Khả Khả mơ màng nghĩ.
Dù che ô nhưng người cũng khó tránh bị ướt.
Bà cụ là người ưa sạch sẽ, vừa về đến nhà đã bảo dì Châu dẫn bà vào phòng thay bộ đồ khác.
Để lại Cố Thần và Nghiêm Khả Khả đứng nhìn nhau lúng túng trong phòng khách.
“Tôi sẽ giặt sạch áo vest này, anh còn mặc nó nữa không?” Nghiêm Khả Khả dò hỏi.
Cố Thần quan sát cô từ trên xuống dưới, không nói gì.
Nghiêm Khả Khả bĩu môi, lại chỉ mặt gọi tên hỏi: “Cố Thần, tôi và bà nội định nấu canh gừng, anh có muốn uống không?”
Cố Thần lại ngẩng đầu lên, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô đừng nấu ngọt quá, cảm ơn.”
“Ồ.” Hóa ra anh không bị câm.
Nghiêm Khả Khả thầm mắng, nhất thời không để ý, đụng đầu vào khung cửa phòng bếp, rồi hai mắt tối sầm, ngất xỉu.