Anh Hai, Nhẹ Chút

Chương 7




Cô nuốt nước miếng đảo mắt không dám nhìn thẳng vào cặp mắt quá mức sát thương của anh.

“Nhạn Nhạn.”

Nghe anh gọi cô lấy lại bình tĩnh thẳng thừng nhìn lại anh. “Dạ.”

“Tại sao hôn anh?”

Thời khắc này từ cặp mắt tràn ngập ôn nhu của anh, Lạc Nhạn không còn sợ hãi gì nữa. Cô vươn tay chạm vào má anh. “Lạc Dịch.” Cô lần đầu gọi thẳng tên anh

“Ừm.”

“Em thích anh. Là thích của một cô gái dành cho một chàng trai.”

Dù trước đó anh đã đoán được tình cảm cô dành cho mình nhưng khi tận tai nghe rõ ràng ba chữ ấy, trái tim anh như trật một nhịp.

Không nghe anh nói gì Lạc Nhạn hơi bất an, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh.

Nhìn vẻ mặt hơi lo sợ của cô, anh nhếch miệng, nhìn lướt qua dây áo ngủ đã tuột khỏi vai của cô anh đưa tay chỉnh sửa lại một cách tự nhiên.

Rồi anh ừ một tiếng, lần nữa nâng cằm cô lên, anh dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.

Lạc Nhạn cứng đờ, hai tay cô nắm chặt hai bên, phải đến khi bị anh cắn lên môi một cái cô mới định thần. Vừa hôn vừa mỉm cười, ôm lấy cổ anh chủ động mở miệng để anh tiến sâu hơn.

Lạc Dịch khẽ cười tách hẵn cánh môi cô rồi lách lưỡi vào trong. Anh cảm thấy tư thế này không thỏa mãn lắm nên bế cả người cô đặt lên đùi mình. Răng lưỡi quấn chặt lấy cô. Hai người hôn nhau như chưa từng được hôn, càng hôn càng sâu, càng nghiện.

Lạc Nhạn cố tình nâng chân để váy ngắn của mình vén lên cao.

Tay Lạc Dịch từ eo cô đi xuống phần đùi nhỏ, mịn màng mà vuốt ve lên xuống.

Tiếng hôn mút cùng với nhịp dồn dập của đôi nam nữ trong phòng, một cảnh tượng thật tình làm sao.

Đến khi Lạc Nhạn thở không nổi anh mới dừng lại nụ hôn dài và sâu này.

Cô đỏ bừng mặt dụi cả vào ngực anh.

Lạc Dịch cười khẽ. “Đã hiểu ý anh chưa?”

“Rồi ạ.” Cô hơi xấu hổ ở trong lòng anh trả lời.

Anh vuốt tóc cô. “Ngủ nhé, khuya rồi.”

Lạc Nhạn ngẩng mặt nhìn anh, cô lắc đầu. “Muốn ở cạnh anh.”

Anh gật đầu. “Anh về phòng tắm đã.” Anh vừa định bế cô xuống khỏi mình thì đã bị đôi tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy cổ.

“Chúng ta hôn thêm đi.” Nói rồi cô dạng hẵn hai chân ngồi trên người anh cứ thế cả hai lại chìm đắm trong nụ hôn ướt át và tình ái.

Lạc Dịch không nhịn được bàn tay từ sau lưng cô vòng ra trước. Khi phủ lên bờ ngực đủ đầy của cô thì phần dưới thân anh cũng cương cứng.

Tay nhịp nhàng bóp nắn hai bên ngực của cô, thỉnh thoảng còn qua lớp áo ngủ mỏng manh khẩy nhẹ nụ hồng bí ẩn.

Lạc Nhạn được anh vỗ về cô vặn vẹo eo cố tình để cho dây áo của mình tuột hẵn xuống vai, cô biết bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu quyến rũ, có bao nhiêu dụ hoặc đàn ông phạm tội.

“Nhạn Nhạn, dừng lại thôi.”

Cô mơ màng trong cơn mê tình. “Tại sao?” Tay cô mở từng cúc áo sơ mi của anh.

Lạc Dịch thở dốc giữ chặt tay cô. “Nhạn Nhạn.”

Cô mặc kệ anh vẫn cố mở cúc tiếp theo. “Anh không muốn em sao?

Anh nhếch miệng kề trán mình lên trán cô. “Anh muốn, nhưng không có bao.” Thật bất đắc dĩ. Mấy năm nay đời sống của anh giống như đường tăng nào có chuẩn bị mấy thứ kế hoạch hóa gia đình đó chứ.

Lạc Nhạn dừng tay. Cô hôn lên yết hầu của anh. “Có sao đâu, có bé bi thì em sinh.”

“Em còn nhỏ lắm. Để em chơi thêm vài năm nữa.” Anh không kéo dây áo của cô lên mà vươn tay xoa xoa bờ vai mảnh mai của cô.

Cô bặm môi, suy tư vài giây cuối cùng tự tuột luôn váy ngủ của mình xuống eo, toàn bộ cảnh xuân nở rộ của thiếu nữ phơi bày. Cô cầm tay anh áp lên bờ ngực căng đầy của mình, giọng ngọt ngào bên tai anh:“Anh có thể xoa dịu nó.”

Lạc Dịch thở hắt nhìn chằm chằm vào nó.

Cuối cùng anh đầu hàng, vừa hôn cô hai bàn tay không ngừng nắn bóp bộ ngực trần trụi. Thật sự quá kích thích anh, muốn ngừng cũng không thể.
Anh đè cô xuống giường, anh mút mạnh lên hai quả đào mọng nước, đẹp đến mê người của cô. Liếm mút bao nhiêu cũng không thỏa mãn, anh mạnh bạo cắn nó rồi kéo nhẹ. Anh phải khiến nó phát tiếng bú mút mới dừng lại.

Lạc Nhạn cong eo, hai tai cô báu chặt lấy ga giường hưởng thụ sự trêu chọc của anh. Sợ anh dừng lại nên cô đã sớm lột sạch váy trên người ra, đến cả quần lót cũng đã bị cô vứt sang một bên. Vừa ngâm nga trong sung sướng cô vừa mở rộng hai chân, đợi đến khi tay anh không kiềm chế được chạm vào nó cô mới hài lòng.

“Dịch. Em sẽ uống thuốc, không sao cả. Em muốn anh.”