Nửa tháng sau tại biệt thự Lạc gia,
“Anh phải làm đến mức này chỉ để ly hôn em?” Chung Gia Di biết tin công ty nhà mình bị Lạc Dịch đã thu mua gần một nửa số cổ phần, tương lai có thể đẩy ba cô và anh trai xuống thì không dám tin đây là sự thật. Anh lại ngấm ngầm hai năm nay để chờ đến ngày trả thù.
Lạc Dịch dựa vào thành sô pha lười biếng uống một ngụm trà, bộ dáng rất thư thả. “Đây là tôi đã nhân nhượng rồi, ký đi còn không tôi sẽ cho Chung gia các người xuống địa ngục.”
“Anh…sao anh có thể vô tình như vậy? Hai năm nay em cũng đã cố gắng làm một người vợ tốt chăm lo cho anh, em chưa từng có toan tính với anh ngoại trừ thủ đoạn ban đầu là em sai nhưng sau đó em đã nhận lỗi rồi mà.”
Tiếng cười giễu cợt của người đàn ông vang lên. “Nhận lỗi? Nhận lỗi thì coi như xóa bỏ hết những tội ác cô đã gây ra sao. Tôi nói rồi, cô không còn lựa chọn khác, cũng đừng nói yêu với tôi, tôi ghê tởm.”
Cuối cùng bị anh ép đến không thể nào không ký, cô vừa khóc vừa đặt bút viết tên mình lên tờ đơn ly hôn. “Anh sẽ hối hận.”
“Chuyện tôi hối hận là năm xưa đã đồng ý cưới cô.”
Chung Gia Di nghiến răng trừng anh rồi rời khỏi Lạc Gia.
Không cần tới cô ta dọn Lạc Dịch đã cho người thu dọn hết tất cả những gì của cô ta mang trả về Chung gia, chính hành động này không những khiến Chung Gia Di bị sỉ nhục mà đến cả cả nhà họ Chung cũng tức điên lên.
“Lạc Dịch, mày chờ đó.” Chung Đàm nắm chặt tay đay nghiến cái tên người mà hắn hận.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng của Lạc Nhạn, giờ khắc cuối cùng điểm cô mới thở phào rồi rời khỏi phòng thi. Nhìn bầu trời trong xanh, cả người cô như được tắm mát bởi những điều tuyệt vời sắp tới.
Lúc về cô có dặn tài xế dừng xe tại một cửa hàng bánh kem, nhìn một lúc cô chọn bánh kem socola. Chẳng phải sinh nhật của ai, cô chỉ muốn ăn một chút đồ béo bỡ, ngọt ngào này để chúc mừng mình thôi.
Đang trên xe trở về nhà thì nhận được cuộc gọi của Lưu Ly. Lạc Nhạn nhanh tay nghe máy. “Alo.”
“Nhạn Nhạn, tối mai có thể hóa giang đi cùng xe nhà cậu không, mai nhà tớ ai cũng có việc hết.”
Lạc Nhạn vui vẻ đồng ý.
Về tới biệt thự, cảm giác không còn Chung Gia Di xuất hiện ở đây Lạc Nhạn thấy cả người đều hưng phấn và thoải mái. Chuyện hai người ly hôn lúc cô nghe Lạc Dịch nói, cô cũng kinh ngạc vì không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy. Nhưng mà sau đó là một niềm hạnh phúc lan tỏa khắp trái tim cô, cô nghĩ đã đến lúc chọn thời điểm thích hợp nói rõ lòng mình với anh rồi nhưng lại rất sợ vì rào cản anh em trên danh nghĩa. Cuối cùng cô cố gắng dẹp chuyện đó qua một bên để tập trung ôn thi trước sau đó tính sau, hiện tại thi cũng đã xong, không còn bận rộn chuyện gì nữa. Cô cũng suy nghĩ nên nói lúc nào, nói thế nào cho anh hiểu đây. Một phần cô sợ anh không có tình ý gì với mình sau đó hai anh em sẽ nảy sinh khoảng cách, đó là điều cô lo sợ. Nhưng cô càng sợ anh sẽ rung động với ai đó, thì trái tim cô sẽ tan nát mất.
Mâu thuẫn khiến cô bực đến phát điên.
Vừa ăn bánh kem vừa ỉu xìu suy nghĩ, đã hơn tám giờ rồi anh còn chưa về. Anh quên hôm nay là ngày thi cuối cùng của cô sao?
Đợi đến mười giờ cô hoàn toàn thất vọng, mấy hôm nay thi cử nên tinh thần cô không quá tốt. Hiện tại cơn buồn ngủ đã kéo đến. Thở dài rồi chán chường lên giường.
Chỉ vài phút cô đã dần chìm vào mộng đẹp.
Lạc Dịch đêm nay có bữa tiệc nên anh không về được, anh cũng biết rõ hôm nay là ngày thi cuối của cô. Đến lúc này anh mới có thể trở về nhà. Nhìn đồng hồ anh e là cô đã ngủ rồi. Nhưng lúc này anh chỉ muốn gặp cô.
Nghĩ vậy anh bước đến gõ cửa phòng Lạc Nhạn nhưng không nghe tiếng động gì. Anh thử vặn khóa cửa không ngờ cô thật sự không khóa.
Anh nhẹ nhàng đóng lại cửa rồi chầm chậm đến bên giường cô.
Cô thật sự đã ngủ rồi, anh ngồi xuống vươn tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái. Cô hơi nhột nên nhíu mày. Vốn cũng chưa ngủ sâu, cô lại thuộc kiểu người dễ tỉnh nên anh mới vuốt ve cô đã lờ mờ mở mắt.
“Anh.”
Lạc Dịch nhếch miệng. “Đánh thức em rồi.”
Cô lắc đầu ngồi dậy, rất tự nhiên nắm lấy tay anh. “Em chờ anh về ăn bánh kem mà mãi vẫn không thấy anh, em buồn ngủ nên không đợi nữa.”
“Xin lỗi, anh có bữa tiệc.”
“Không sao.”
Hai người chợt rơi vào im lặng, bốn mắt nhìn nhau, ngoài tiếng hít thở đều đều và tiếng tim đập thình thịch của cả hai thì không còn âm thanh nào khác.
Lạc Dịch bỗng nắm lấy cằm cô, anh hơi cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô. “Anh vẫn không quên nụ hôn lần đó đâu.”