Lạc Dịch đã sớm chẳng còn nghĩ tới có thai hay không có thai rồi, cô như con hồ ly tinh dụ dỗ anh thế nào, anh không có cách nào chống cự được. Anh không trả lời cô, mà dùng bàn tay của mình sờ nắn vùng đầm lầy anh thèm muốn, miệng vẫn còn trên bộ ngực của cô, tay không ngừng khám phá nơi ướt át của cô, vô cùng mềm mại, đến cả lông tơ cũng mượt mà khiến anh muốn được ngay lập tức bú mút lấy nó.
Anh khẩy nhẹ cánh hoa của cô, nghe tiếng cô gái rên rỉ anh hài lòng nhếch miệng, bắt đầu cho từng ngón tay vào cửa huyệt đang chảy đầy mật ngọt.
“Ổn không em?” Anh ngẩng đầu khỏi ngực cô khàn giọng hỏi.
Lạc Nhạn ôm lấy tóc anh vừa rên rỉ vừa thỏa mãn. “Muốn anh cho thêm vào nữa.”
Anh cười khẽ theo ý cô cho hai ngón tay vào, anh vào rất sâu đến khi cửa huyệt nhỏ đã nuốt trọn ba ngón tay của anh, anh cũng cảm nhận được tấm màn trinh tuyệt vời của cô.
Ra vào ngón tay một lúc anh mới rút ra. Anh cầm hai chân cô dạng rộng ra, rồi anh nhìn vào nơi ướt át, đầy dâm mỹ của cô.
“Thật đẹp.” Anh đặt một nụ lên đó, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đám lông tơ màu đen của cô, cuối cùng anh hạ người liếm mút lấy khu vườn bí ẩn của cô.
“ưm...Dịch. Anh vào đi.”
“Được.” Nuốt đủ dịch trong của cô anh quỳ thẳng dậy cầm vật đàn ông đã sưng to của mình ma sát ngay cửa huyệt đầy nước của cô.
“Nhạn Nhạn, lần đầu sẽ rất đau.” Dứt lời anh ôm eo cô, hông đẩy một cái. Cuối cùng anh cũng xuyên qua thân thể cô.
“A...anh...em đau quá.”
“Cố một tí thôi.” Anh vừa đẩy hông vừa hôn cô dỗ dành. Đến khi vẻ mặt cô dần thay đổi từ đau đớn đến dễ chịu và hưng phấn, anh cũng dựa vào đó mà gia tăng tốc độ đâm vào thân thể cô nhanh hơn, mạnh hơn. Cảm giác phá màn trinh mỏng manh đó của cô thật khiến anh sung sướng.
Đâm vào rồi rút ra không biết bao nhiêu lần anh mới dừng lại. Vật đó vẫn nằm trong thân thể cô.
“Em quen chưa?” Anh lau mồ hôi trên trán cho cô.
Lạc Nhạn nhướng người hôn lên môi anh. Cô gật đầu. “Ổn rồi ạ. Mới đầu rất đau, sau đó thì không còn nữa.”
Anh cười. “Sau đó rất sướng và thoải mái đúng không?”
Lạc Nhạn ngại ngùng nhưng vẫn gật đầu. “Dạ.”
Anh hôn cô, thân dưới tiếp tục một trận xâm chiếm mức độ cao hơn.
Anh làm quá nhanh quá sâu khiến Lạc Nhạn thở dồn dập. Cô ôm chặt lấy anh la hét. “Á...Dịch chậm lại. Anh...nhanh quá rồi.”
Thêm cả trăm cái nhấp nữa anh mới gầm nhẹ một tiếng rồi phun tinh dịch ra ngoài.
Anh cũng đuối sức rồi, nằm bên cạnh ôm cô vào lòng. “Nằm nghỉ xíu rồi đi tắm nhé?”
Cô dụi mặt vào bờ ngực săn chắc của anh. Như con mèo nũng nịu dạ.
Anh vén tóc cô ra sau, đau lòng thì thầm. “Anh manh bạo quá rồi.”
Lạc Nhạn mệt mỏi nhưng cô vẫn chưa ngủ. Nghe anh nói vậy cô ngước mặt nhìn anh. “Em chịu được mà.”
Anh xoáy sâu vào cặp mắt xinh đẹp của cô sau đó nâng cằm cô lên rất dịu dàng trao cho cô nụ hôn triền miên, say đắm.
“ưm...anh.”
“Hửm” Lạc Dịch bỗng bế cô lên đi vào phòng tắm.
Nước từ vòi sen dội vào thân thể một nam, một nữ đang dính sát vào nhau.
Lạc Dịch hôn lên bờ vai mảnh khảnh của cô rồi lấy sữa tắm thoa lên khắp người cô.
Bộ ngực căng mọng được anh xoa bóp đến ra đủ thứ hình dáng. Cô dựa vào người anh để mặc cho anh quậy phá trên người mình.
Xả sơ nước tay anh lần xuống dưới khu rừng của cô, anh giúp cô rửa sạch dịch nơi còn dính ở nơi đó. Anh tách hai cánh hoa cô ra cho ngón tay vào.
Lạc Nhạn rên rỉ bám chặt vào tay anh, hai chân của cô tự động mở rộng ra để tiện cho anh cho tay vào.
“Còn đau nhiều không em?” Rút ngón tay ra theo đó là một dòng dịch trong chảy ra. Anh vuốt ve vài cái nữa mới xoay người cô lại đối diện mình.
Lạc Nhạn vòng tay lên cổ anh lắc đầu. “Một tí thôi ạ. Hơi rát.”
Anh nhếch miệng hai tay nắn nhẹ cặp mông tròn trịa của cô. Anh cúi đầu chặn miệng cô lại tiếp tục hôn mút trao đổi nước bọt cho nhau, đến khi lưỡi của cả tê rần anh mới dừng lại.
“Ngủ thôi.”
Rạng sáng Lạc Nhạn đang mê ngủ thì bị quấy nhiễu bởi có gì đó sờ chạm khắp người mình. Cô ưm a vài tiếng lờ mờ tỉnh dậy thấy Lạc Dịch đang hôn gặm lấy ngực mình.
“Anh. Còn muốn sao?” Cô dạng hai chân ra, tay vò tóc của anh.
Anh cười không trả lời mà dùng hành động thay thế.
Tiếng bạch bạch vang lên sống động khiến Lạc Nhạn đỏ mặt xấu hổ.
“Sâu một chút đi anh.”
Anh rất thỏa mãn đâm mạnh vào nơi mềm mại ướt át của. Vài trăm cái cũng là lúc sức anh đuối.
Lạc Nhạn thở dốc nằm sấp trên người anh. “Anh còn phải đi làm mà. Có mệt không?”
Anh vuốt ve tấm lưng trần của cô giọng khàn khàn. “Sức anh tốt, không cần lo cho anh.”
Cả ngày hôm đó Lạc Nhạn mệt mỏi ngủ li bi đến hai chiều mới mù mờ tỉnh dậy. Cô còn có cuộc hẹn tối nay nữa, nếu còn không chịu dậy thì coi như xong.