Ánh Dương - Hạ Ngân

Chương 2: Điều tra




Tại tầng 87 tập đoàn Why Ci do hắn lãnh đạo. Hắn là Trần Gia Kỳ, người thừa kế tập đoàn Why Ci nằm trong top đầu thế giới về thời trang.

Trong văn phòng tổng giám đốc, hắn đang ngồi tựa lưng ra chiếc ghế vắt chéo chân lên bàn, chiều cao 1m87 cũng làm lộ rõ ra đôi chân dài kia. Đôi mắt nhắm lại nhưng không ngủ, chắc là hắn đang đau đầu suy nghĩ về chuyện gì đó. Chợt hắn mở mắt ra, xoay người nhìn ra phía cửa kính nhìn ra phía bên ngoài, xa xa dưới thấp kia là những tòa nhà chen chút nhau.

Khuôn mặt điển trai, những đường nét trên khuôn mặt hắn quả thật không có điểm nào để chê. Đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi cong tự nhiên càng làm tăng thêm vẻ đẹp của hắn, cái mũi có đường gờ cao đẹp tăng thêm sự quý phái, đôi môi đỏ như dùng son quả thật tiêu chuẩn một người đàn ông có sức hút là đây. Tuy nhiên, sâu thẳm trong đôi mắt kia là một màu đen, màu đen rất đáng sợ, nhìn ngang một cái cũng đủ khiến cho người ta giật mình.

Bỗng tiếng điện thoại bàn reo lên "renn..rennnn..."

Hắn chầm chậm tiến lại nhấc máy. Đầu dây bên kia nói

- Thiếu gia, đã điều tra được Tô Nhược Đan chính là người truyền tin của tập đoàn ra ngoài. Cũng chính ả ta là người bày kế hại thiếu gia và thiếu phu nhân. Nhưng em nghĩ Tô Nhược Đan này không thể nào có cái gan đó được, ả ta cũng không thể nào thâm sâu đến như thế.

Nghe đến đây, Trần Gia Kỳ bỗng nhiên có chút vui mừng trong lòng, mọi người tưởng hắn bị điên sao? Không, hắn vui vì cô vợ hắn yêu thương không phản bội hắn, hắn vui nhưng hắn cũng đang suy nghĩ xem làm cách nào xử lí ả Tô Nhược Đan kia. Đôi mắt hắn ngày càng đen lại, toát ra cái cảm giác khiến cho người ta sợ muốn chạy đi khỏi hắn ngay. Giọng hắn vang lên:

- Tiếp tục điều tra

- Dạ.

Tên thám tử kia đáp.

Sau khi gác máy, hắn liền gọi điện thoại cho trợ lí của hắn là KayKi dặn dò một số điều cơ mật.

...----------------...

Lúc này tại biệt thự xa hoa Trần Gia.

Cô gái bé nhỏ kia vẫn còn đang ngủ say giấc, có lẽ đêm qua cô không được ngon giấc nên bây giờ đến tận trưa cô vẫn không thức giấc nổi. Trên chiếc giường rộng lớn, một tấm thân bé nhỏ đang nằm co ro. Hình như trên khóe môi của cô đang cong lên, cô đang cười sao? Không, cô đang mơ, hình như giấc mơ rất đẹp, đẹp đến nỗi cô không muốn tỉnh dậy, vì trong mơ cô rất hạnh phúc cùng Gia Kỳ của cô.

Trong giấc mơ, cô thấy Gia Kỳ mặc bộ vet trắng, cô mặc chiếc váy công chúa, hai người tay trong tay hạnh phúc đi trong một khu vườn hoa, xung quanh còn có rất nhiều thợ chụp ảnh cho 2 người.

Bất chợt cô thức giấc, cô ngồi dậy tựa ra đầu giường phía sau. Cô nói:

- Giấc mơ vừa rồi, à không phải mơ, đó là ngày chụp ảnh kỉ niệm 5 năm yêu nhau của tụi mình mà.

Nói rồi cô nhìn tấm ảnh để trên bàn, cô với tay cầm lấy nó và rơi nước mắt, giọt nước mắt từ từ lăn xuống má và trải dài xuống.

Cô lau nước mắt rồi để lại tấm ảnh trên bàn rồi đi vệ sinh cá nhân, cô không ngờ hôm nay cô lại ngủ đến gần 11 giờ trưa. Trước đây 9 giờ cũng là giới hạn của cô rồi vậy mà hôm nay cô không thức nổi, chắc là do giấc mơ đó không cho cô tỉnh lại.

Vệ sinh cá nhân xong thì cô đi xuống lầu dùng bữa. Hôm nay thấy thiếu phu nhân thức trễ người làm trong nhà cũng thấy lạ, có người tranh nói:

- Thiếu phu nhân, chắc hôm qua chị mệt lắm mới ngủ đến trưa đúng hông.

Giọng nói nhí nhảnh để chọc cô cười, nhưng sắc mặt cô cũng chỉ như vậy, cố gượng cười gật đầu một cái rồi ngồi vào bàn ăn.