Ánh Dương - Hạ Ngân

Chương 1: Có thai




Tại căn biệt thự xa hoa lộng lẫy nằm giữa trung tâm thành phố Venice.

Giọng một người đàn ông lớn tiếng tiếng quát:

- Tại sao lại để ả ta mang thai con của tôi? Có phải bà muốn chết không hả?

Vừa nói hắn vừa dùng bàn tay siết chặt vào cổ khiến cho người quản gia tái xanh cả mặt lấp bấp nói được vài chữ

- Thiếu...gia...xin người... suy xét. Trong phòng thiếu phu nhân có rất nhiều thuốc...tôi không phân biệt được...Thiếu gia.

- Có phải bà lớn tuổi rồi nên không phân biệt được thuốc bổ và thuốc tránh thai không hả?

Vừa nói hắn vừa siết mạnh tay hơn khiến người quản gia như sắp ngất đi hắn mới hất tay để bà ngã xuống nền lạnh lẽo. Không phải vì bà không phân biệt được nhưng quả thật sức khỏe của thiếu phu nhân không tốt nếu còn uống thứ thuốc ác nghiệt này chắc chắn thiếu phu nhân sẽ chết sớm mất.

Lúc này người quản gia mới từ từ ngồi lại quỳ dưới chân hắn cầu xin:

- Thiếu gia, xin người hãy thương xót cho thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân không có làm chuyện gì có lỗi với người đâu. Tình cảm bấy nhiêu năm qua không lẽ người không cảm nhận được chút gì sao. Thiếu gia, mong người suy xét.

Hắn nghe những lời này, tuy rất tức giận nhưng hắn lại có chút lung lay. Chả lẽ tình cảm 7 năm trời của hai người phải kết thúc bằng những nghi ngờ của hắn sao? Nhưng mà mỗi lần hắn điều tra thì hắn lại nhận được những thứ hắn không mong muốn, chả lẽ là do hắn sơ suất ở chỗ nào sao? Hắn như bừng tỉnh lại:

- Không phải chuyện của bà

Nói xong, hắn đi một mạch ra cửa ngồi vào con xe Rolls Royce Boat Tail màu xanh da trời phòng xe đi nhanh trong màn đêm lạnh giá.

...----------------...

Người quản gia nhanh chân chạy lênphòng thiếu phu nhân xem xét tình hình, bà sợ rằng lúc nãy thiếu gia tức giận làm ra những chuyện không ai mong muốn.

Mở cửa phòng, bước vào trong là một màn đêm vây quanh. Chỉ thấy phía trên giường là một người con gái bé nhỏ đang nằm co ro dưới lớp chăn. Người quản gia nhẹ nhàng bật chiếc đèn ngủ lên, lúc này mới thấy rõ được khuôn mặt của cô gái kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xinh được một làn tóc xoăn che phủ nữa khuôn mặt nhưng nhìn kỹ thì rất tiều tụy, xơ xác.

Nghe có tiếng động, cô chợt thức giấc giật phăng người ngồi dậy, như là cô sợ một thế lực nào đó sẽ làm hại cô. Lúc này người quản gia mới lên tiếng:

- Thiếu phu nhân đừng sợ, là ta. Thiếu gia đã ra ngoài rồi.

Nghe được giọng nói trầm ấm của bà quản gia, cô mới nhẹ nhỏm tựa lưng mình vào chiếc giường vòng tay ôm lấy 2 cái đầu gối. Cô rươm rướm nước mắt thút thít nói:

- Con sợ lắm

Người quản gia bước lại gần cô, dang tay ôm lấy người con gái bé nhỏ ấy vào lòng an ủi.

- Mọi chuyện rồi sẽ trở lại như trước, con hãy tin ta. Giờ thì nằm xuống ngủ một giấc thật ngon nhé!

Cô bất giác ngước lên nhìn bà hỏi:

- Người không hỏi con đã xảy ra chuyện gì lúc nãy sao?

- Ta không muốn con kể lại chuyện đau lòng đó, ta sợ con sẽ khóc ngất đi.

Giọng người quản gia nhẹ nhàng đáp.

Cô nhìn bà cười nhẹ một cái rồi cũng nằm lại cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp để chuẩn bị cho một giấc ngủ ngon.

Nhưng cô không thể nào không nhớ đến chuyện xảy ra lúc nãy. Cô đã bị hắn hành hạ gần nữa năm nay chỉ vì hắn nghĩ cô đã lừa dối hắn mà có người đàn ông khác bên ngoài. Thật lòng cô chỉ yêu mình hắn, những năm tháng thanh xuân cô dành trọn cho hắn nhưng giờ chỉ đổi lại sự nghi ngờ, hành hạ từ hắn dành cho cô. Đỉnh điểm là hắn bắt cô uống thuốc tránh thai vì hắn không muốn một người dơ bẩn như cô mang thai cốt nhục của mình. Hắn dày vò tinh thần lẫn thể xác của cô, hình ảnh này của hắn trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy, hắn như biến thành một người khác, một người máu lạnh không có trái tim và hắn không phải người cô yêu.

Hôm nay cô bỗng nhiên kiệt sức và ngất trong phòng tắm, rất may bà quản gia đã phát hiện kịp thời và gọi bác sĩ. Nhưng tin cô có thai thật sự làm bà bàng hoàng mà lập tức gọi ngay cho thiếu gia. Những tưởng hắn sẽ xiêu lòng nhưng ngờ đâu hắn lại nổi trận lôi đình như thế.