Anh Đã Từng Yêu Em Chưa?

Chương 20




Điều tôi không ngờ tới được là, công ty của Duẫn Thành và công ty tôi chỉ cách nhau một con phố.

Kim Hoa đến đưa cơm cho tôi vào buổi trưa, hộp cơm bento màu hồng nhạt hai tầng đựng đậu phụ chiên nhồi cơm, thêm kimchi tự tay cô ấy muối và gà rán mà tôi thích. Thỏ Thỏ nhanh nhảu chạy ra vẫy vẫy tay với Kim Hoa, ngày nào cô ấy cũng tới nên hai người họ làm quen với nhau luôn rồi, Kim Hoa thỉnh thoảng lại nấu dư thêm một phần cho em ấy. Thỏ Thỏ vui lắm, hớn hở chụp một lèo cả chục tấm ảnh, cặm cụi chọn filter rồi mới up story, trước khi ăn còn lẩm bẩm xem ăn thế nào để không hỏng hoa văn mà Kim Hoa đã làm.

Tôi mỉm cười ôm hộp cơm từ tay Kim Hoa, đang định nhấc chân đi vào bên trong thì bị cô ấy kéo lại.

"Nghe anh tao bảo công ty hai chúng mày gần nhau hả?"

"Hửm, sao tao không biết? Công ty nó nhiều trụ sở mà, tao cũng không rõ nó làm ở trụ sở nào."

"Duẫn Thành biết tao hàng ngày đưa cơm cho mày nên hôm nay hẹn tao đi ăn cơm trưa, còn hỏi tao có nên rủ mày nữa không, nhưng tao biết mày sẽ không đồng ý nên từ chối rồi."

Mặc dù chẳng bao giờ nói chuyện với nhau suốt một thời gian dài, thông tin về Duẫn Thành tôi vẫn nắm khá rõ. Cậu ấy làm ở công ty nào, chức vụ gì, công ty đi du lịch ở đâu, độc thân hay đã có người yêu rồi, tôi đều biết. Nhưng tôi không dám tìm hiểu xem địa chỉ công ty cậu ấy làm ở đâu, sợ mình không kìm lòng được mà chạy đến tìm người ta. Không phải vì tôi ngại, mà là tôi sợ đến khi trực tiếp gặp Duẫn Thành, tôi lại chẳng biết phải nói câu gì.

"Tối nay mấy giờ mày về?"

"Tao còn cái báo cáo, chắc khoảng tám giờ tối."

"Nghe dự báo thời tiết nói tối nay mưa đấy, mày có mang ô không? Hôm nay mày đi bộ còn gì."

"Không mang. Chắc không sao đâu, tao sẽ cố về sớm."

Thời tiết Hà Nội cả tháng nay ẩm ương, dự báo thời tiết bảo mưa thì nắng to, bảo nắng thì mưa như lũ, mấy người ở đài khí tượng chắc bị ông trời làm cho tức chết. Tôi chờ Kim Hoa đi khuất góc rẽ mới cẩn thận ôm hộp giữ nhiệt, bấm thang máy đi lên sân thượng công ty.

Công ty tôi là một công ty nước ngoài, cơ sở vật chất đặc biệt đầy đủ và sang trọng, sáng nào mấy chị lễ tân cũng mỉm cười chào từng người một như thể đang ở khách sạn năm sao. Thỏ Thỏ bảo lúc trước em nghĩ nếu không làm được nhân viên chính thức thì xin làm lễ tân cũng được, đến lúc vào đây rồi nhìn các chị ấy ngày nào cũng phải cười đến liệt cơ hàm bèn phấn đấu làm nhân viên bằng được. Sân thượng công ty tôi thực chất là một cái vườn có mái che, có những hôm tôi cảm thấy buồn chán liền leo lên đây ngồi vắt vẻo cho khuây khỏa. Bác làm vườn nhìn thấy tôi thành quen, vui vẻ khoe với tôi bác vừa thử trồng một giống cây mới, đợi vài tháng nữa sẽ nở hoa đẹp lắm. Con trai bác ấy đang làm việc ở nước ngoài, bác ấy ở nhà một mình cảm thấy buồn chán liền xin vào đây, cho nó có việc để làm ấy mà cháu.

Gu thức ăn của tôi với Kim Hoa rất hợp nhau, cơm cô ấy làm tôi luôn cảm thấy rất vừa miệng, lần nào ăn cũng hết sạch cả đĩa. Mẹ tôi hay chê tôi kén ăn, mẹ nấu gì cũng chê, sau này lấy chồng kiếm thằng nào làm đầu bếp ấy, chứ ở nhà mẹ chiều không nổi. Tôi đặc biệt thích ăn gà rán, hồi còn nhỏ hễ có dịp là lại đòi mẹ đưa đi ăn, bà bảo mấy loại thực phẩm đó toàn chất độc hại, mua về ăn để chết sớm à, thích thì tự đi mà nấu. Thế là tôi lên mạng, google 7749 cách làm gà rán sao cho ngon giống như KFC, ăn nhiều đến mức bụng căng tròn, cả tháng sau đó chẳng dám động đến gà rán nữa. Kim Hoa biết thế, nên vài ba ngày cô ấy lại đem cho tôi hai cái đùi gà giòn tan thơm lừng, ăn mãi không ngấy.



Tôi vui vẻ gặm cái đùi gà thứ hai thì bắt đầu ngửi thấy mùi mưa, thứ mùi mát rượi, ngai ngái của mưa mùa hè xộc thẳng vào mũi khiến cả người khoan khoái hẳn. Khoan khoái được vài giây thôi, vì sau đấy tôi chợt nhớ ra mình thật sự không mang ô.

Ngu người rồi.

Cơn mưa kéo đến rất nhanh, chẳng mấy chốc mà mây đen phủ kín bầu trời. Xung quanh công ty tôi hầu hết là văn phòng, lại đang vào giờ ăn trưa, nhìn xuống dưới có thể thấy mọi người đang lấy tay che lên đầu, hối hả chạy vào công ty. Tôi hơi bĩu môi, biết thế nghe lời mấy anh chị dự báo thời tiết, hôm qua mới chê người ta báo sai, hôm nay đã bị tổ nghiệp quật rồi.

Mưa kéo dài một tiếng rồi ngừng, cứ rả rích rả rích, sau đó lại thêm một trận còn to hơn. Chị trưởng phòng vui vẻ thông báo hôm nay được về sớm nhớ, ai có xe thì đi cẩn thận không tai nạn, ai không có xe thì nhớ gọi người yêu đến đón về, giờ này ướt mưa dễ bị cảm lạnh lắm. Thỏ Thỏ ở bên cạnh đã sớm dọn dẹp đồ đạc, chạy xuống dưới sảnh chờ người yêu tới đón, còn tôi thì cứ ngồi đấy lưỡng lự xem có nên đợi mưa ngớt rồi mới về hay gọi taxi nhỉ, mưa chả biết có ngớt không mà chỉ đi có gần một cây số lại gọi taxi thì đắt quá. Sáng nay Kim Hoa có bảo tối cô ấy sẽ về nhà tổ chức sinh nhật cho em gái, giờ này chắc đã sớm đi rồi.

"Xuống dưới đi."

Tin nhắn của Duẫn Thành nhảy ra ngay khi tôi vừa bấm vào app đặt taxi. Từ hôm cậu ấy gọi, tôi đã sớm lưu số điện thoại của cậu ấy vào trong máy.

"Mày đang ở đâu cơ?"

"Dưới công ty mày."

Tôi chỉ kịp chào chị trưởng phòng đang cầm bánh mì gọi điện thoại cho chồng dặn đón con gái một câu, vội vã phi ngay vào thang máy. Trên đường đi ngang qua máy bán nước tự động, tôi nghĩ ngợi một lúc rồi lấy một lon cà phê đen.

Duẫn Thành rất thích uống cà phê đen.

Duẫn Thành một tay cầm chiếc ô màu đen, một tay đút túi quần, đứng dưới sảnh chờ tôi. Thấy tôi đi ra, cậu ấy nhanh chóng cầm lấy túi xách từ trên tay tôi, kéo tôi đi dưới ô cho khỏi ướt.

"Sao tự dưng hôm nay lại đón tao?"

"Mày không mang ô còn gì, chẳng lẽ định đội mưa chạy về?"



"Kim Hoa nói?"

"Ừ."

"Này, cho mày."

Tôi không có ý định giả bộ từ chối, dù gì thì người ta cũng đã đến đón tận cửa, ngu gì không nhận lời. Duẫn Thành mở cửa xe cho tôi trước, nhét lon cà phê vào túi áo khoác, sau đấy mới đi vòng sang cửa xe bên kia, thu gọn ô rồi chui vào. Tôi vốn dễ bị say xe, nhưng xe cậu ấy lại không có mùi giống như những xe ô tô khác, điều này khiến tôi có chút thoải mái.

"Kim Hoa bảo tối nay nó không ở nhà à?"

"Ừ, tối nay là sinh nhật em gái nó, nó với em trai định tổ chức surprised birthday gì đấy nên giờ chắc đang ở nhà rồi."

"Mày có muốn đi ăn tối không?"

"Hả?"

"Kim Hoa nói mày ăn uống linh tinh lắm, lúc nó mới chuyển sang tủ nhà mày toàn mỳ gói, bây giờ có về chắc mày lại định nấu mỳ ăn hả?"

Đồ phản bạn, tự dưng mày kể thói xấu của tao cho nó làm gì.

"Không mà."

"Thế đi ăn đi, yên tâm tao không bắt cóc mày đâu."

"Okay."

Hết chương 20.