Tuấn xách ba bốn túi đồ nặng trịch đặt vào cốp xe Rolls – Royce đậu trước cửa nhà, người yêu cậu thì xếp hai chiếc vali đặt vào bên cạnh. Mẹ Tuấn còn cẩn thận hỏi lại xem đã đem đủ bánh kẹo quà cáp chưa, nhân sâm của ông thông gia đặt ở đâu rồi, chai nước hoa ở dưới đáy vali đó, cẩn thận kẻo vỡ nhé con, sau đấy mới đưa chai rượu ủ để người yêu Tuấn đặt ở băng ghế sau. Người yêu Tuấn tên Việt, cao ráo sáng sủa, mới đầu khi nhìn thấy hai người con gái đứng đợi trước cửa anh ấy tỏ ra đề phòng lắm, như thể sợ họ cướp mất người yêu anh không chừng. Tuấn phì cười bảo nếu chúng nó thích em thì giờ em không ở đây chuẩn bị theo anh về nhà đâu, anh ấy mới bắt tay cảm ơn rối rít vì đã chăm sóc cho Tuấn. Cái cách Việt nhìn Tuấn thấm đậm mùi tình yêu, hận không thể đem Tuấn mang về giấu đi, đến mức hai con cẩu độc thân như chúng tôi khi ở cạnh bọn họ đều tự động tránh xa xa một chút, nếu không muốn thành hai chiếc bóng đèn ngàn oát sáng trưng trên bầu trời Hà Nội. Tuấn kể nhìn Việt điềm tĩnh như thế thôi, chứ lúc còn ở Úc cậu ấy chả dám tiếp xúc thân mật với ai quá bao giờ, bởi vì chỉ cần Việt bắt gặp là tối hôm đó giường đơn gối chiếc liền, cho dù sáng hôm sau chăn luôn được gói ghém từng góc cẩn thận, khí lạnh không luồn vào nổi. Mặc dù biết tính Việt độc đoán như thế, nhưng Tuấn thích nhất bộ dạng giận dỗi nhưng không nỡ bỏ cậu của anh, nên thi thoảng ngứa ngáy lại chọc anh tức điên lên, rồi chạy theo dỗ.
Lần này về Việt Nam, mẹ Tuấn cưng Việt vô cùng, chẳng cho anh động tay động chân vào bất cứ một cái gì. Bình thường việc nhà đều là do Việt làm hết, Tuấn chỉ việc nằm trên sofa, vừa xem tivi vừa nhìn anh chăm chỉ cầm máy hút bụi đi qua đi lại trong nhà, mỗi lần đi qua chỗ cậu lại hôn một cái, lần này về bị mẹ đày đọa đến mức lên mạng search xem cách từ bỏ quan hệ mẹ con, cách xác định quan hệ ruột thịt, thiếu nước đưa mẹ đến bệnh viện xét nghiệm ADN thôi.
"Tụi tao đi nha." Tuấn giơ tay tạm biệt ba người, chui vào xe đã được Việt mở cửa sẵn. Mẹ Tuấn còn bùi ngùi vẫy vẫy khăn tay đến khi chiếc Rolls – Royce khuất dạng trên triền dốc, sau đó xách xe ra khỏi nhà, nghe nói là đi tụ họp với hội bạn thân gì đó.
Hiếm có một ngày thứ bảy nào mà thời tiết lại đẹp như ngày hôm nay, ba giờ chiều nắng không quá gắt, gió thổi vi vu đem hơi lạnh lùa vào áo len tôi đang khoác trên người, thoảng qua mùi hoa cẩm tú cầu trồng trên giàn nhà nào đó, còn cả mùi cá kho từ bếp của một bà nội trợ đang nấu cơm cho con ăn kịp buổi học thêm lúc năm giờ. Kim Hoa vừa đi vừa kể, hôm trước David gọi điện thoại cho mình, nói anh ta đã đặt vé sang Việt Nam rồi.
"Có chuyện gì mà anh ta phải đích thân hạ mình sang đây như thế?" Tôi vừa gạt chiếc lá trên đỉnh đầu Kim Hoa vừa hỏi. "Nói trên điện thoại không phải là đủ rồi à?"
"Không biết nữa, thấy bảo có thứ muốn trả lại cho tao."
Khi hai người bọn họ còn đang hẹn hò, tôi luôn bảo Kim Hoa dắt người yêu về để gặp một lần, bạn trai tám năm của bạn thân mà chưa từng nhìn thấy bao giờ, chẳng lẽ lại chờ đến lúc đi dự đám cưới mới được gặp à, ai ngờ lần đầu cũng là lần cuối, gặp được là khi hai người đã không còn bên nhau nữa. Kim Hoa bảo chắc hai người họ không có duyên, thôi không sao, không có người này thì còn người khác, thế giới gần chục tỷ người, kiểu gì chả có người dành riêng cho cô ấy.
Không biết bằng cách nào, David có được địa chỉ nhà tôi.
Thế nên vào một buổi sáng sớm Kim Hoa chợt nổi hứng lôi tôi đi massage làm đẹp ở một trung tâm mới mở, cô ấy bảo khó khăn lắm mới giành được một tấm voucher giảm giá, khiến tôi vất vả vừa thay quần áo vừa ngáp như thể đã thức suốt ba ngày ba đêm không ngủ, vừa mới bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy David đứng trước sảnh chung cư như thể đã đứng chờ lâu lắm, tay chần chừ xem có nên bấm nút thang máy hay không. Tôi biết ý mà ra ngoài ngồi chờ dưới đài phun nước trong vườn hoa trước cửa, trước khi đi còn cẩn thận liếc nhìn đánh giá David một cái. Haiz, quả nhiên là có phong thái của CEO, loại người như này chắc gái theo nhiều lắm nhỉ, cao to cơ bắp, ánh mắt vừa sắc vừa lạnh. Sáng chủ nhật nên mọi người trong khu chung cư vẫn còn đang vùi mình trong chăn ấm nệm êm, hôm nay chỉ có lác đác vài người mặc quần áo thể thao, đeo tai nghe chạy bộ. Tôi vừa nhìn theo họ vừa ngẩn ngơ nghĩ, hay mình cứ mặc kệ Kim Hoa mà đi lên ngủ ha, chứ gió cứ nhẹ nhàng vờn qua vờn lại nãy giờ khiến mình buồn ngủ quá.
Cỡ nửa tiếng sau, khi tôi thiếu điều mặc kệ ánh mắt đời người mà gục trên băng ghế gỗ ngủ gật thì David cũng đi ra, trước khi đi khỏi còn gật đầu chào tôi một cái. Kim Hoa ra ngay sau đó, tay cầm theo một cái hộp nhung tròn màu đen mà tôi khá chắc là hộp mà ai cũng biết là hộp gì đấy, đi tới trước mặt liền xòe tay ra, hất mặt bảo.
"Ném giúp tao, ném đi đâu cũng được."
"Hửm?"
"Chứ chẳng lẽ giữ lại làm kỷ niệm?"
Tôi cứ nghĩ David tới để ép buộc Kim Hoa quay lại với anh ta, dù gì mà nói đời người được mấy cái tám năm, làm sao dễ dàng mà buông tay được, hóa ra anh ta tới để trả lại nhẫn đính hôn của hai người bọn họ. Tôi nhớ lại một năm trước, một nhà ba người Kim Hoa mua vé máy bay sang Canada gặp mặt gia đình David, hai nhà tay bắt mặt mừng rủ nhau chọn ngày lành tháng tốt để kết hôn, David bảo anh ta còn hạng mục quan trọng cuối năm nay, ngày cưới dời lại cũng được, dù sao cũng đã đính hôn rồi mà.
"Hạng mục cái con khỉ. Lúc đó chắc chắn anh ta đã tòm tem với con bé kia rồi, nghĩ lại chỉ thấy tốn tiền vé máy bay của mẹ tao thôi."
Mặc dù vậy, Kim Hoa vẫn tự mình ném nó vào thùng rác trước cửa, ném xong đùng đùng bấm thang máy đi lên lầu. Cách đây hơn chục năm, Quân từng nhờ tôi ném thỏi son cậu ấy định tặng Kim Hoa sau khi cậu ấy bị Kim Hoa từ chối, cuối cùng lại giữ lại, tôi cũng không rõ cậu ấy đã bỏ nó đi chưa.
"Dù gì cũng là đồ của tao, để tao ném."
Chuyện gặp David khiến tâm trạng Kim Hoa sa sút hẳn, massage gì đó đều không cần nữa. Cô ấy vừa lên nhà đã cầm lấy cây chổi đặt ở góc phòng, quét đi quét lại ba lần, sau đó còn cẩn thận lấy cây lau nhà lau hai lượt, vừa lau vừa chà mạnh như thể sàn nhà tôi là mặt của David vậy. Tôi vừa ngồi trong phòng đọc sách, tay cầm quyển sách mà đầu cứ nghĩ đi đâu đâu, vừa nhìn Viên Viên đang xoay tròn dưới chân, thủ thỉ bảo nó
"Thấy không, con mất việc rồi kìa, mẹ con không thương con nữa."
Thứ đầu tiên tôi mua khi chuyển nhà là Viên Viên – con robot lau nhà màu trắng, mẹ còn mắng mua cái gì không mua, sao không mua mấy cái như máy lọc không khí cho đáng tiền. Hàng ngày, trước khi đi làm, tôi đã lập trình cho nó quét dọn một vòng, về đến nhà kiểu gì cũng sẽ thấy nó yên lặng đón trước cửa. Nhiều lần Củ Lạc không có việc gì làm liền đứng lên lưng Viên Viên để nó đưa đi quanh nhà, chỉ có điều xoay được vài phút đã chóng mặt, nhảy xuống leo lên đùi tôi meo meo mấy tiếng.
"Thư Hoa."
Kim Hoa đang sinh khí đột nhiên lao vào phòng, vừa hét vừa nhảy cẫng lên.
"Mày check group chat chưa? Bố mẹ Việt đồng ý rồi, chúng nó sẽ về Úc kết hôn."
Trong group chat chung của nhóm, Tuấn kể lúc trở về cậu ấy lo lắng lắm, chào bố mẹ Việt còn bị hụt hơi, cứ lí nha lí nhí, nói chẳng tròn vành rõ chữ. Mẹ Việt có vẻ không ghét bỏ cậu ấy, còn thân mật kéo tay mời cậu ấy vào nhà. Bố Việt không nói gì, nhưng trong bữa cơm chiều, một nhà bốn người với nhau, bố cậu ấy đột nhiên hỏi Tuấn có ý định kết hôn hay không.
"Mẹ Việt kể với tao, cậu ấy vừa mới xuống máy bay đã thưa chuyện với bố cậu ấy, kết quả bị đánh thừa sống thiếu chết, còn bị đuổi ra khỏi nhà, phải đi ra khách sạn ngủ. Cậu ấy quỳ trước cửa phòng xin bố suốt ba ngày, đến ngày thứ tư bố cậu ấy mới nguôi ngoai, đồng ý cho bọn tao qua lại."
"Chị gái Việt còn khuyên nhủ bố cậu ấy nữa, nói bây giờ là thời đại nào rồi, yêu đương không dựa vào giới tính nữa, phải dựa vào tình yêu. Lúc tao về đây có gặp chị ấy một lần, còn gặp cả bé con nhà chị ấy nữa, quả thật rất đáng yêu."
"Ông nội Việt là người đồng tính, nhưng vì gia đình ngăn cấm mà phải kết hôn với bà nội cậu ấy. Người yêu của ông vì đau lòng quá mà tự sát cùng lúc đám cưới diễn ra, ông suy sụp đến mức chờ bà nội sinh xong con trai, để lại toàn bộ tiền dành dụm liền đi theo người ấy, cả cách thức tự sát cũng tương tự. Bố Việt có lẽ vì sợ con mình cũng sẽ có kết cục như thế, nên không cấm nữa."
"Bà nội Việt nhìn thấy tao thì khóc, nói nhìn tao trông giống người yêu ông nội ngày trước. Còn Việt từ khi còn nhỏ đã được mọi người nói giống ông nội rồi."
Tôi không mê tín đến mức tin vào chuyện đầu thai, nhưng nghe cậu ấy nói tim không tự chủ mà giật thót một cái.
"Bà nói bà không giận ông đâu, bà còn muốn xin lỗi ông vì khiến người ông yêu phải biến mất như thế. Bà nói bà yêu ông mà, nên chỉ cần ông hạnh phúc thì bà cũng sẽ hạnh phúc."
"Hôn lễ sắp tới, bà nói nhất định phải đi, còn nói cho dù thế nào sẽ bảo vệ tình yêu của bọn tao đến cùng."
Hết chương 19.