"Theo như những gì tao nhớ, mày không ăn kiêng cái gì, chỉ trừ ớt chuông thôi đúng không?"
Tôi vô cùng thích ăn, cái gì ngon đều sẽ ăn, thế nên mỗi lần muốn ăn kiêng đều vô cùng chật vật, nhìn thấy đồ ăn ngon phải tự động nhắm mắt lại, quay đi. Chỉ trừ món ớt chuông thôi, ngày còn bé có lần mẹ tôi mua hai trái ớt chuông to đem về xào với thịt bò và hành tây, mùi ớt bay khắp nhà, bay cả vào phòng tôi. Tôi có một chấp niệm rất lớn với mùi đồ ăn, món nào mùi thơm thì ăn, mùi không thơm thì dù có ngon đến mấy sẽ không đụng đũa đến. Lần ấy tôi bỏ cả bữa tối, cứ ngửi thấy mùi ớt chuông thì ruột gan cứ quặn cả lên, từ đó về sau mỗi lần nhìn thấy ớt chuông sẽ tự động tránh xa hai mét, chấp hành nghiêm chỉnh còn hơn cả giãn cách xã hội.
Nói đi cũng phải nói lại, gu ăn uống của tôi với Duẫn Thành về cơ bản khá là giống nhau, cậu ấy không kiêng cái gì, cũng thích ăn lẩu với thịt heo, cũng ghét ớt chuông, chỉ là không thích đồ ngọt cho lắm, trừ socola. Hai chúng tôi lượn đi lượn lại đủ hai mươi phút trên phố ẩm thực, cuối cùng dừng lại trước cửa một nhà hàng lẩu mới mở, mà theo lời cậu ấy nói là "Phải thử cái mới đi chứ, biết đâu lại ngon."
Ừ, biết đâu lại dở.
Cô gái phục vụ bàn niềm nở chìa menu ra cho Duẫn Thành, cậu ấy đẩy sang cho tôi, bảo tôi chọn cái gì mình muốn ăn. Tôi liếc cậu ấy mày chắc chứ, quay sang phục vụ, nhanh chóng gọi.
"Em chọn lẩu cay ạ. Cho em hai suất ba chỉ heo, một suất ba chỉ bò, một suất tôm, kèm thêm mấy loại rau và đồ ăn kèm như này, như này, như này. À chị ơi, thêm coca nữa chị nhé. Vâng, tạm thời thế đã ạ, có gì lát nữa em gọi tiếp chị nhé."
Tôi gấp lại quyển menu đưa cho chị ấy, nở một nụ cười vô cùng chân thành.
"Mày vẫn ăn nhiều như thế nhỉ?"
"Không có, lâu rồi chưa ăn lẩu thôi."
Nhà hàng không quá đông, dù sao cũng là nhà hàng mới, phục vụ cũng chu đáo hơn hẳn. Bàn bên cạnh tôi là một đôi học sinh, chắc vừa mới tan học về liền chạy sang đây, cậu bạn ấy lo lắng hỏi xem bạn nữ đi cùng có bị ướt không, trời mưa như thế sao không chịu mang ô đi, quay sang gọi phục vụ xin thêm một ít khăn giấy để bạn ấy lau tóc. Tôi nhìn hai đứa đầy hâm mộ, ai chà, tuổi trẻ đáng yêu thật sự, cứ đơn thuần như thế có phải tốt bao nhiêu không. Lẩu lên rất nhanh, nước lẩu đỏ đậm sôi sùng sục, Duẫn Thành còn cẩn thận hỏi xin thêm nước lẩu thường.
"Cô ấy dễ bị đau dạ dày, ăn cay quá không tốt."
Phục vụ mỉm cười đầy ẩn ý, nhanh chóng bê ra cho chúng tôi một bình nước lẩu màu trắng sữa.
Tôi trút cả đĩa thịt lợn vào nồi. Thịt lợn chín rất nhanh, ăn kèm với nấm thật sự rất ngon. Mẹ tôi từ lúc phát hiện ra tôi ăn cay dễ bị đau dạ dày liền cấm tiệt không cho phép tôi ăn cay nữa, thi thoảng lắm mới có thể ăn vài miếng. Duẫn Thành gắp mấy miếng cho tôi, còn dặn.
"Thấy cay quá thì bảo tao, tao đổ thêm nước vào cho."
Tôi cũng không nhớ rõ sau đó mình đã gọi thêm bao nhiêu đồ ăn, chỉ nhớ đến khi ăn miếng thịt cuối cùng thì bụng đã tròn như bà bầu ba tháng, vừa thở vừa âm thầm rên rỉ tối nay phải tập nhảy bao nhiêu bài để tiêu hết mớ calo này đây.
"Hửm, tay mày chảy máu à?"
Duẫn Thành chỉ chỉ vào ngón tay tôi. Tôi tò mò giơ tay lên nhìn, ô kìa, chảy máu thật. Chắc lúc nãy bóc tôm không để ý lắm, lỡ làm xước tay rồi. Tôi rút tờ giấy ăn từ trong ngăn đựng giấy, xé một mẩu rồi quấn thành vòng tròn quanh ngón tay.
"Này, urgo." Cậu ấy lấy một miếng urgo nhỏ xinh từ trong ví cậu ấy ra đưa cho tôi. "Cứ băng vào không nhỡ tí nữa mày lại động tay động chân đâu đó làm toạc cả vết thương ra."
"Uầy, mày cũng để urgo trong ví cơ à? Giống tao này."
"Ờ, mày hay xước xát chân tay còn gì, hở ra một tí là thấy đứt tay."
Duẫn Thành đứng dậy nói cậu ấy đi thanh toán, tôi liền hấp tấp chạy theo.
"Chia đôi đi, tao một nửa mày một nửa."
"Thôi khỏi, để tao trả, hôm khác mày bao tao cũng được."
"Lại còn hôm khác nữa hỏ?" Tôi hỏi, lí nhí trong cổ họng.
Duẫn Thành quay sang nhìn tôi kiểu đồ thần kinh, chẹp miệng bảo.
"Thế mày định không gặp tao nữa chắc?"
"Ồ không không, không phải thế."
"Bạn ơi, mình thanh toán." Nói rồi rút thẻ quẹt cái rẹt.
Từ phố ẩm thực về nhà tôi không xa lắm, chỉ mất khoảng mười lăm phút. Duẫn Thành đỗ xe ngay trước cửa chung cư, trước khi tôi xuống còn chìa áo khoác ra cho tôi, nói thời tiết vừa mưa xong dễ cảm lạnh, cứ khoác vào đi cho chắc.
"Ừm, vậy tao giặt xong sẽ trả lại cho mày."
"Được, bao giờ trả thì đem qua công ty tao."
Nói rồi lái xe đi mất.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Kim Hoa đem về cho tôi một phần tám cái bánh gato mà cô ấy tự tay làm mừng sinh nhật em gái, hai đứa chúng tôi mỗi người một phần ngồi tựa vào gối sofa mềm mại xem mukbang gà rán trên laptop. Bánh gato phủ một lớp kem trắng mềm mịn, điểm thêm một quả dâu tây thật to, phần giữa là sốt socola ngọt nhưng không ngấy, ăn vài miếng là hết. Trong lúc Kim Hoa rửa hai cái đĩa, tôi tranh thủ phơi chỗ quần áo vừa mới bỏ vào máy giặt lúc trở về, quay tay cầm kéo giàn phơi lên cao, còn tiện tay tưới nước cho mấy cái cây nhỏ ở bên cạnh.
"Này, đêm nay hình như vẫn mưa mà, mày giặt quần áo gì sớm thế?"
"Giỏ đầy rồi. Mày là đứa vừa thải ra nửa cái giỏ đấy."
Kim Hoa lấy vỏ gối mới và sạch từ ngăn trên cùng tủ quần áo, ném cho tôi để thay, còn mình thì thay vỏ đệm. Hai chúng tôi luân phiên nhau dọn dẹp sạch sẽ, hơn chín giờ tối cả căn nhà lại trở nên gọn gàng. Kim Hoa quăng mình nằm phịch xuống giường, chân gác lên gối ôm chặt cứng, tay cầm miếng bánh quy socola còn nguyên vừa mới bóc, hỏi.
"Tối nay mày đi ăn tối với Duẫn Thành à?"
"Ờ, kế hoạch của mày cả, sao tao có thể phụ lòng bạn được."
"Anh tao thậm chí còn hỏi cả kế hoạch cuối tuần của mày nữa đấy, tao bảo tao không biết, lát nữa gặp mày tự đi mà hỏi. Sao, có kế hoạch hẹn hò gì cuối tuần không?"
"Không, nó có nhắc gì đâu."
"Ơ không dám à? Thế thôi, cuối tuần đi shopping đi, lâu rồi chưa đi."
Sang tháng sau Kim Hoa sẽ đi làm trở lại, thế nên bây giờ hai người chúng tôi đang ở trung tâm thương mại chọn đồ cho cô ấy. Trung tâm thương mại này ở ngay trung tâm thành phố, những ngày cuối tuần đông nghịt người, ồn ào náo nhiệt, tiếng mấy em bé hét chạy đuổi nhau vang lên khắp nơi. Quầy ẩm thực còn chưa mở, Kim Hoa tiếc nuối chẹp miệng một cái, sau đó đi vào một cửa hàng quần áo nữ gần đó.
"Thấy sao?"
"Thử đi thì biết, này mày đang lấy size M đấy, bảo người ta đổi size cho."
Cô ấy chọn một chiếc váy liền thân dài màu đen, sau đó còn lấy thêm một chiếc blazer màu ghi xám và một chiếc áo len oversize màu đỏ đun.
"Kiếm thêm đôi cao gót đi, đôi ở nhà của mày không phải bị gãy gót rồi à?"
"Thư Hoa, mày mới là đứa nên mua một đôi ấy. Ai đời đi làm toàn đi giày bệt với giày thể thao."
"Mua về cũng có dùng đâu, hôm nào hội nghị các thứ thì mượn mày là được. Chứ bình thường tao đi giày cao gót toàn tháo ra xách giày mà chạy, đau chân bỏ xừ đi được."
"Nghe lời bố mày, thử một lần thôi không chết được đâu."
Kim Hoa lượn đi lượn lại quầy giày bốn lần, cuối cùng chọn cho tôi một đôi cao gót đen trơn cao bảy phân, mũi nhọn, xỏ chân vào cái là biết mình không ổn rồi.
"Tao thật sự phải đi à?"
"Ờ, đi thử quanh đây đi xem nào."
Tôi thật sự không quen đi giày cao gót, trước đây mỗi lần khai giảng phải mặc áo dài tôi chỉ xỏ giày nửa chừng rồi tháo ra, xách giày đi cho đỡ đau chân. Kể cả đi làm cũng vậy, trừ những trường hợp đặc biệt như đi hội thảo hay những sự kiện quan trọng khác, tôi toàn đi giày thể thao cho lẹ.
Tôi chậm rãi rảo quanh một vòng với đôi giày mới, haiz, cứng chết đi được, với cả tí nữa chắc phải đổi sang đôi hở mũi cho thoải mái.
"Này này, cẩn thận, chỗ đó vừa lau sàn."
"Con trai, đừng chạy nữa."
Tôi đỡ được em trai nhỏ chạy vào lòng mình, cùng lúc cảm thấy bản thân ngồi bệt xuống dưới sàn và cổ tay đau nhói.
Hết chương 21.