Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 13




Sau này mỗi thứ ba, Mạnh Tư Thành đều chờ ở quảng trường gần đó, đưa Tô Hồng Tụ về nhà sau khi tan việc. Đây là điều Tô Hồng Tụ dùng thời gian hơn một tháng từ từ lĩnh ngộ ra quy luật này. Có lúc anh sẽ mang cô cùng đi ăn cơm, có lúc giống như anh có việc, thì trực tiếp đưa cô về nhà.



Tô Hồng Tụ không biết Mạnh Tư Thành đi làm ở tầng nào của tòa nhà này, cô cũng không hỏi qua. Nhưng cô đã từng lặng lẽ đứng ở đại sảnh, xem biển hiệu của tất cả các công ty ở các tầng, suy đoán Mạnh Tư Thành ở tầng nào đây? Căn cứ lần gặp mặt đầu tiên trong thang máy, anh hình như ở tầng hai mươi trở lên? Nhưng tầng hai mươi trở lên không có bất kỳ công ty nào liên quan đến luật pháp cả ? Vì Tô Hồng Tụ biết Mạnh Tư Thành học đại học chuyên ngành luật.



Tô Hồng Tụ suy đoán thật lâu cuối cùng cho ra một cái kết luận, có lẽ Mạnh Tư Thành không đi làm ở nơi này, anh chỉ vừa vặn thứ ba có chuyện gì đi đến chỗ này, sẽ ở ngày này vừa vặn có thể thuận đường đưa cô về nhà, tính tình người ta thật tốt thuận đường nên đưa cô về nhà.



Đây là kết luận duy nhất mà đầu óc không tính là thông minh của Tô Hồng Tụ có thể đưa ra .



Trải qua hơn một tháng có năm sáu lần thứ ba gặp mặt, Tô Hồng Tụ và Mạnh Tư Thành dần dần có thể nói chuyện tự nhiên, trong buồng xe không còn lúng túng như lúc đầu nữa, bọn họ bắt đầu nói kinh nghiệm của bản thân đã trải qua mấy năm nay, hoặc nói chuyện làm ăn. Dĩ nhiên, Tô Hồng Tụ nói..., mà không phải là Mạnh Tư Thành. Mạnh Tư Thành cũng không phải loại người thích nói chuyện ( chủ yếu là không thích nói nhảm ), ít nhất anh ở trước mặt Tô Hồng Tụ chưa bao giờ là một người thích nói chuyện. Anh nhất định bảo trì trầm mặc lắng nghe Tô Hồng Tụ nói.



Nhưng Tô Hồng Tụ là một người thích nói chuyện sao? Không phải. Vì vậy hai người mặc dù không còn lúng túng nữa, lại vẫn như cũ trầm mặc, trùng hợp đối thoại luôn là Mạnh Tư Thành hỏi Tô Hồng Tụ đáp.



Ví dụ như hiện tại.



"Cô đến công ty mới đi làm chắc được hai tháng rồi nhỉ?" Đang cầm vô lăng Mạnh Tư Thành không chú ý hỏi.



"Ừ, còn mười ngày nữa là hai tháng." Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu, còn nghiêm túc trả lời thời gian cụ thể.



"Cảm giác như thế nào, đã thích ứng được chưa?" Mạnh Tư Thành tiếp tục truy vấn.



"Tạm được." Tô Hồng Tụ trả lời rất đơn giản, bởi vì cô cũng không biết thế nào gọi là" đã thích ứng" .



"Tạm được là có ý gì? Quan hệ đồng nghiệp ra sao? Công việc có bận không?" Mạnh Tư Thành chau mày, không thích câu trả lời đó của cô, đành phải hỏi cho cặn kẽ hơn.



Lần này Tô Hồng Tụ nghiêm túc suy nghĩ một lát, điều này làm cho Mạnh Tư Thành càng thêm nghi ngờ.



Tô Hồng Tụ không thể làm gì khác hơn là giải thích nói: "Quan hệ đồng nghiệp cũng tốt, mọi người coi nhau như bạn bè." Nhưng có cảm giác hơi xa cách.



Tô Hồng Tụ lại suy nghĩ, chau mày nói ra nghi hoặc của cô: "Trên công việc, không tính là có tiến triển, mỗi ngày đều làm việc, nhưng giống như làm việc đó không dùng vào việc gì ."



Lúc này Mạnh Tư Thành hơi hiểu ra, quay đầu nhìn cô một cái, đôi mắt khẽ nheo lại nói: "Cô đang làm những việc gì? Nói cặn kẽ chút!"



Tô Hồng Tụ nói cụ thể hơn: "Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, kể từ sau khi tôi đến công ty này, mỗi ngày chuyện chính là sửa sang lại tư liệu cũ. Chỉ là không hiểu, tôi nghĩ công ty lớn như vậy, chả nhẽ người ta thuê tôi tới chỉ muốn tôi sửa sang lại những tư liệu kia thôi sao?"



Thật ra thì cô cũng nghĩ tới, mặc kệ cô làm chuyện gì, dù sao mỗi tháng cũng được hơn 3500 đồng tiền doanh thu điều này rất tốt. (trước kia tiền lương của Tô Hồng Tụ không cần nộp thuế, hiện tại cần phải nộp thuế, vì vậy cô cũng hiểu thì ra tiền lương 4000 đồng tới tay cũng không phải 4000 ), nhưng có lúc cô cũng không nhịn được nghi ngờ, chẳng lẽ người ta cho cô 4000 đồng chỉ để cho cô sắp xếp lại tư liệu sao?



Sắc mặt của Mạnh Tư Thành từ từ trầm xuống.



Tô Hồng Tụ chợt phát hiện sắc mặt của anh giống như thật không tốt, còn tưởng rằng cô nói những chuyện này chọc phiền anh, vội cẩn thận hỏi: "Sao thế ? Vậy tôi không nói nữa, những chuyện này cũng không có gì thú vị."



Thấy Mạnh Tư Thành nghiêm mặt không nói một câu, Tô Hồng Tụ mau ngậm miệng không nói thêm gì nữa. Nhưng chốc lát, cô len lén nhìn sang, sắc mặt của Mạnh Tư Thành như cũ rất khó coi.





Vì vậy mà cô càng thêm không hiểu tại sao.



Tô Hồng Tụ bất đắt dĩ nghĩ, cho tới bây giờ tâm tình của Mạnh Tư Thành cô không hiểu được.



Ngày thứ hai đi làm đến chỗ ngồi của cô, để túi xách xuống sau đó mở máy vi tính ra, lại cảm giác ánh mắt của So¬phie ngồi bên cạnh nhìn cô hơi kỳ quái, vội vàng cười hỏi: "Có chuyện gì không?"



So¬phie kéo ra một nụ cười, lắc đầu nói: "Trần Tỷ (Trần Hồng) bảo cô vào phòng làm việc của cô ấy một chuyến."



Tô Hồng Tụ kinh ngạc, tới nơi này gần hai tháng, đây là lần đầu tiên Trần Hồng gọi cô. Cô đứng lên, nơm nớp lo sợ mà đi đến phòng làm việc của Trần Hồng.



Trần Hồng quan sát từ trên xuống dưới cô gái vừa đi vào phòng, trình độ học vấn bình thường, tuổi không nhỏ, ăn mặc quê mùa chất phác, mặc dù dễ nhìn, nhưng không thể nói là xinh đẹp. Nhưng một người như vậy, không hiểu tại sao được vào làm ở công ty, hôm nay lại được Vương quản lý chú ý đây?



Cảm thấy dưới ánh mắt của cô ta bộ dạng Tô Hồng Tụ hơi co rúm lại, cười nhạt rồi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi: "Tới hai tháng rồi, trên công tác đã thích ứng được chưa?"




Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu nói: "Rất tốt, tôi thích ứng được."



Trần Hồng gật đầu, nói tiếp: "Cô mới đến, nên tôi chưa hiểu rõ tình huống, cho nên vẫn để cô sắp xếp tư liệu cho cô quen thuộc hoàn cảnh, chỉ sợ cũng có hơi uất ức cho cô."



Lời nói này làm Tô Hồng Tụ bối rối, vội vàng lắc đầu lại khoát tay nói: "Không có uất ức không có uất ức."



Trần Hồng cười thầm, rồi nói: "Bắt đầu từ hôm nay, cô và Cindy cùng nhau phụ trách bên phía trương mục của cô ấy đi."



Tô Hồng Tụ nghe xong lời này, kinh ngạc nhìn Trần Hồng, không nghĩ tới cô đột nhiên được thay đổi công việc.



Trần Hồng quét mắt nhìn vẻ mặt Tô Hồng Tụ đang ngây ngốc, nhíu mày hỏi: "Thế nào, không muốn sao?"



Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu, cười nói: "Không phải ạ ."



Trần Hồng gật đầu một cái, sau đó vừa bấm điện thoại nội bộ vừa nói: "Vậy cô đi ra ngoài trước đi, tôi bây giờ gọi điện thoại nói với Cindy, cô ra ngoài thì trực tiếp đi tìm cô ấy."



Tô Hồng Tụ liên tiếp gật đầu rồi đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Hồng.



Kế tiếp, công việc của Tô Hồng Tụ có chuyển biến lớn, từ người không có tiền đồ nhất lập tức biến thành người có tiền đồ nhất cũng là nhân vật mấu chốt nhất của phòng kế toán.



Tô Hồng Tụ rất vui mừng, khuya về nhà cô gọi điện thoại cho mẹ nói chuyện này, mẹ cô dĩ nhiên vui mừng thay cô, thậm chí còn ý vị sâu xa thở dài: làm người, chính là muốn xem thực tế, không chừng trước để cho con làm hai tháng sắp xếp tư liệu là để khảo nghiệm con!



Mặc dù Tô Hồng Tụ cảm thấy cách nói để khảo nghiệm này hơi 囧, nhưng suy nghĩ thì cũng chỉ có nguyên nhân này.



Tô Hồng Tụ không biết làm sao, cô có loại ý muốn đem tin tức tốt này chia sẻ cho Mạnh Tư Thành biết, nhưng cô chợt phát hiện, gần hai tháng, bọn họ gặp mặt cũng được năm sáu lần, nhưng cô lại không có phương thức liên lạc của anh.




Cô không khỏi cúi đầu nghĩ, bọn họ coi như là cái gì?



Tô Hồng Tụ ở trong lòng suy nghĩ một chút vấn đề này, cũng hơi ngượng ngùng. Bởi vì bọn họ tiếp xúc với nhau không nhiều, lời nói cũng thật sự rất ít, hai tháng năm sáu lần gặp mặt cũng là một dạng bình thản giống như nước. Duy nhất một lần để cho cô nhớ tới hơi đỏ mặt chính là anh nắm tay của cô, đi lên tầng nhà hàng.



Bọn họ, thực sự chỉ là quan hệ bạn học cũ bình thường thôi .



Tô Hồng Tụ nhắm mắt lại, như vậy đưa ra kết luận.



Đang lúc Tô Hồng Tụ suy nghĩ rối rắm về vấn đề này, Mạnh Tư Thành đang cùng bạn tốt Quách Tứ uống rượu với nhau.



Quách Tứ là người Mạnh Tư Thành quen biết ở chỗ thực tập, theo lời Quách Tứ nói thì hai người họ xem như vừa thấy đã yêu cảm mến lẫn nhau từ đó gắn bó không rời.



Năm đó Mạnh Tư Thành tốt nghiệp đại học, đang suy nghĩ về hướng đi nào để phát triển sự nghiệp thì Quách Tứ đã chạy tới vỗ bả vai anh nói: anh em, cùng tôi trở về đi, chúng ta ở thành phố S làm lớn một phen!



Quách Tứ quê ở thành phố S, trong nhà có nhiều người làm chính trị, nhiều năm qua quan hệ đó là một mớ rắc rối phức tạp, mà cha của Quách Tứ còn là nhị bả thủ (cái chức vụ này mình chịu) ở tỉnh hội thành phố S, cũng bởi vì cái này đi, Quách Tứ mới khoe khoang khoác lác muốn mời Mạnh Tư Thành cùng nhau trở về gây dựng sự nghiệp.



Quách Tứ nói như thế này: Tôi không phải đại tài, nhưng có quan hệ mạnh vì gạo, mà lão Mạnh đây là người tôi hiểu rõ, cũng khiến tôi tin tưởng, hai người chúng ta liên thủ đây tuyệt đối là quần anh tụ hội trời sinh một đôi.



Mạnh Tư Thành sau khi suy tính tình thế lúc đó, nếu như ở lại Bắc Kinh không phải không thể được, nhưng anh hoàn toàn không có quan hệ nên con đường phát triển sẽ gặp phải nhiều trở ngại, mà nếu anh trở về thành phố S, một là có Quách Tứ giúp đỡ hai là trình độ học vấn của anh ở thành phố S sẽ có lợi hơn, vì vậy sau một phen cân nhắc Mạnh Tư Thành dứt khoát cùng Quách Tứ trở về thành phố S .



Về phần Mạnh Tư Thành lúc đang suy nghĩ vấn đề này có nhớ hay không anh đã từng có ước mơ nào đó thật lâu trước kia, cái này chỉ có chính anh biết mà thôi.



Hai người bọn họ sau khi trở lại thành phố S, mở công ty luật, dựa vào quan hệ nhận được vụ án về kinh tế lớn, từ đó kiếm được một khoản hời, danh tiếng cũng dần dần có, vì vậy từ đó đặc biệt nhận làm mấy vụ án về kinh tế ở thành phố S. Phát triển tới hôm nay, không chỉ làm các vụ án kinh tế ở thành phố này, ngay cả tỉnh khác cũng có người chạy tới xin bọn họ thay mặt. Nhưng bọn họ làm quá mức thịnh vượng, công ty luật mặc dù đã lớn hơn, nhưng vẫn xuất hiện cục diện cung không đủ cầu. Dưới tình huống này những vụ án kinh tế mấy triệu bọn họ cũng lười phải nhận.



Mà hiện tại, Quách Tứ đối với người bạn tâm trạng đang không tốt cùng nhau uống rượu trong biệt thự.



Quách Tứ nhìn Mạnh Tư Thành, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Mạnh Tư Thành ơi Mạnh Tư Thành, hay để tôi gọi một tiểu muội muội tới cùng anh uống rượu nha, tôi sớm đã chuẩn bị tai tốt lắm để nghe anh châm chọc, nhưng anh không nói câu nào chỉ uống rồi uống..., cái này làm tôi có chút buồn bực rồi!"




Mạnh Tư Thành bưng một ly rượu lên, chậm rãi uống vào, con ngươi sâu không thấy đáy ít thấy bất kỳ tâm tình gì.



Quách Tứ lần nữa thở dài nói: "Được rồi, mặc dù tôi cảm thấy rất không có khả năng, nhưng tôi đoán là vì phụ nữ đi. Bởi vì có thể để cho một người đàn ông phiền muộn như vậy chỉ có phụ nữ mà thôi."



Mạnh Tư Thành môi mỏng giật giật, mi tâm ( điểm giữa 2 đầu chân mày) chau lại càng chặt hơn.



Quách Tứ thấy vậy ngạc nhiên than vãn nói: "Thực sự là bởi vì phụ nữ ? ? ?"



Mạnh Tư Thành được không thừa nhận cũng không phủ nhận.



Quách Tứ nhìn vẻ mặt này của anh, biết anh ta đã đoán đúng, lập tức đứng dậy nói: "Trời ạ! Chuyện khi nào, anh thế nhưng động phàm tâm!"




Mạnh Tư Thành lạnh lùng liếc anh ta một cái nói: "Anh ngồi xuống đi."



Quách Tứ cò kè mặc cả nói: "Anh phải nói cho tôi biết chân tướng, tôi sẽ ngồi xuống!"



Mạnh Tư Thành gật đầu một cái, anh thật sự cần một thợ giày thối làm tham mưu.



Quách Tứ vội vàng ngồi xuống rồi nói: "Nói đi nói đi, anh em rửa tai lắng nghe, thuận tiện bày mưu tính kế cho anh!"



Mạnh Tư Thành chau mày chậm rãi nói: "Có một người, tôi cảm thấy được hình như tôi thích cô ấy."



Quách Tứ gật đầu thật mạnh nói: "Thích thì theo đuổi đi!"



Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn ly rượu, thở dài, khổ sở nói: "Nhưng tôi không biết cảm giác của cô ấy đối với tôi là gì, vẫn luôn không biết."



Quách Tứ nhíu mày, nhìn anh em của mình đang khổ sở mất mác, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Mạnh Tư Thành, tôi quả thật không thể tin được người tôi đang thấy bây giờ là Mạnh Tư Thành, anh lại bị một phụ nữ hành hạ thành bộ dạng như vậy ! Tôi hiện tại thật hiếu kỳ đây là một người phụ nữ như thế nào !"



Mạnh Tư Thành nhìn Quách Tứ một cái, nhàn nhạt nói: "Anh không phải nói là giúp thôi bày mưu sao ? Kế sách của tôi đâu ?"



Quách Tứ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Cái này căn bản không cần kế sách, dùng đầu gối cũng biết vấn đề, làm sao anh lại không hiểu được."



Mạnh Tư Thành ngước mắt lên: "Nói." Gặp phải Tô Hồng Tụ, đầu óc của anh thực sự không hiểu .



Quách Tứ thở dài mà nói: "Anh cứ mặc kệ cô ấy thích hay không thích mình, chỉ cần anh thích cô ấy, vậy anh phải theo đuổi! Việc này còn phải nghĩ nữa sao?"



Chỉ cần thích cô, vậy thì phải theo đuổi . . . . . .



Mạnh Tư Thành gật đầu nói: "Anh nói không sai, đạo lý đơn giản như vậy, tại sao tôi lại không hiểu nhỉ ?"



Nhưng chỉ trong lòng anh biết, anh không phải không nghĩ ra. Mà đối mặt với cô thì dường như anh luôn thiếu hụt dũng khí.



Thời niên thiếu, cô nói cô phải gả cho người có tiền, câu nói kia cơ hồ đả kích toàn bộ lòng tin của Mạnh Tư Thành .



Sau đó, Mạnh Tư Thành một mực cố gắng, cố gắng đi đến thật cao, để cô theo không kịp. Hiện tại anh đã ở vị trí cao cao tại thượng nhưng Mạnh Tư Thành lại vẫn như cũ khổ sở, lo lắng.



Anh rốt cuộc đang lo lắng cái gì? !



Nghĩ tới đây, Mạnh Tư Thành một ngụm uống xuống ly rượu anh đang cầm trong tay .



Đã nhiều năm, anh không phải đã phù hợp với điều kiện ban đầu của cô rồi sao?