Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 12




Cho dù khoảng cách của tôi và em đã là trời và đất, tôi vẫn muốn, kéo em đến thế giới của tôi.



***********************************************************************



Tô Hồng Tụ cho rằng sự xuất hiện của Mạnh Tư Thành cũng giống như cuốn sổ ghi chép của anh đột nhiên xuất hiện ở trên bàn học của cô vậy, không có nguyên nhân cũng không có kết quả, sau đó Tô Hồng Tụ có thể hoàn toàn không chú ý đến chuyện đó nữa, nhưng ở chỗ sâu nhất trong lòng cô thì vẫn cất giữ một chút xíu nhớ nhung hoặc có thể nói là ý nghĩ không thực tế của cô.



Sau đó, chuyện giống như suy nghĩ của cô vậy, Mạnh Tư Thành không xuất hiện nữa, dù thỉnh thoảng cô sẽ đứng trước thang máy hết nhìn đông tới nhìn tây, hay thỉnh thoảng lúc giờ tan việc cô sẽ nhìn xung quanh, nhưng Mạnh Tư Thành vẫn không thấy xuất hiện.



Tô Hồng Tụ không hiểu bản thân cô muốn gì nữa, chẳng lẽ thực sự cô vẫn còn một ít hi vọng nào đó sao? Rõ ràng cô và anh ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Bọn họ đã từng có khoảng cách rất gần, cơ hồ mặt đối mặt nhưng lại không nói chuyện với nhau một câu, hôm nay khoảng cách đã xa như vậy, cho dù gặp nhau thì ý nghĩ và tâm tư của hai người làm sao cùng một băng tần đây ?



Tô Hồng Tụ sau một phen soi gương cười nhạo bản thân, rốt cuộc quyết định đem người này ném ra ngoài chín tầng mây đi. Đối với cô bây giờ mà nói, quan trọng nhất là đem công việc làm thật tốt, cho dù là sửa sang lại tư liệu cũ, cô cũng phải cố gắng làm được tốt nhất. Cô không còn thoa thỏi son đỏ kia nữa, cô dùng không quen, cảm thấy không được tự nhiên, ăn cơm không thoải mái, đều cảm thấy sẽ ăn phải son vào trong miệng đi.



Hôm nay là thứ ba, tinh thần làm việc của cô chăm chỉ hăng hái mười phần, So¬phie nhìn dáng vẻ vùi đầu làm việc của cô, bất đắc dĩ cười rồi lắc đầu. Cũng không biết Trần Hồng từ nơi nào kiếm được một nhân viên như vậy, trong phòng làm việc các cô gái đều đang thảo luận về vị Tổng giám đốc trẻ đẹp trai vừa lạnh lùng lại có tiền, chỉ có một vị không biết là khờ thật hay giả bộ, bày ra bộ dạng cái gì cũng không biết .



Toàn bộ chú ý của Tô Hồng Tụ đều dồn vào đống giấy tờ dĩ nhiên không biết suy nghĩ của So¬phie, cho dù có biết chỉ sợ cô cũng không thể hiểu được. Ở nơi này một ngày, sau khi phần lớn nhân viên đã rời phòng làm việc, cô mới xoa xoa hai mắt nhức mỏi, tắt máy vi tính đeo túi xách rồi đi xuống lầu .



Đi ra quảng trường hướng trạm xe buýt bên kia chạy tới thì bên tai truyền tới tiếng còi xe, trong lòng cô tự nhiên nhảy lên một cái, vội quay đầu nhìn sang.



Một chiếc xe hơi màu đen có chút quen thuộc, cửa sổ xe hạ xuống, bên trong là một người có khuôn mặt tuấn tú mà trầm mặc, đang lẳng lặng nhìn cô .



"Lên xe đi." Người kia nhàn nhạt nói, không cho cô có thời gian suy nghĩ.



Tô Hồng Tụ lần này không dài dòng do dự nữa, chầm chập mở cửa xe trước mặt rồi ngồi vào.



Như cũ sẽ có đèn đỏ, kẹt xe, vẫn là hai người ở trong một không gian trầm mặc. Nhưng lần này, trong buồng xe không có âm nhạc nhẹ nhàng vang lên nữa.



Tô Hồng Tụ cảm giác hơi thở của cô hơi gấp gáp, dường như lúc nào cô ở trước mặt Mạnh Tư Thành ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp ? Cô cố gắng điều chỉnh hô hấp của bản thân, hít mấy hơi thật sâu, lại phát hiện trong không khí có mùi rượu nhàn nhạt.



Mạnh Tư Thành quay đầu nhìn cô một cái, rốt cuộc phá vỡ trầm mặc bên trong buồng xe, hỏi cô: "Sao vậy ?"



Tô Hồng Tụ ho nhẹ, nhỏ giọng nói: "Có phải anh uống rượu, đúng không ?"



Mạnh Tư Thành hơi kinh ngạc nhìn Tô Hồng Tụ nói: "Mũi của cô rất thính, mùi nhạt như vậy mà cũng có thể ngửi được ."



Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, mũi của tôi từ nhỏ cũng rất thính, mẹ tôi nói tôi phải cầm tinh con chó mới đúng."



Đây là lần đầu tiên Mạnh Tư Thành nghe được cô nói về chuyện gia đình, tâm tình của anh tự nhiên tốt hẳn lên, bên môi từ từ nâng lên một nụ cười nói: "Vậy à, mẹ cô đã nói như vậy, cô không cần cầm tinh con chó cũng đã giống như con chó nhỏ rồi."



Lúc đầu Tô Hồng Tụ nghe xong vẫn chưa hiểu được, còn gật đầu liên tục, một lát sau mới phản ứng được, nghiêng đầu sang ngạc nhiên nhìn Mạnh Tư Thành nói: "Anh, anh mắng tôi là con chó nhỏ !"



Mạnh Tư Thành chợt nhíu mày, không thừa nhận nói: "Tôi đâu có nói vậy? Tôi chỉ nói giống như mà thôi, không có nói cô là chó con."



Tô Hồng Tụ cảm thấy lúc nãy anh rõ ràng nói như vậy, nhưng vì sao anh lại không thừa nhận đây? Nhưng nếu muốn cô tranh luận với anh, cái miệng cô kém cỏi như vậy dĩ nhiên tranh luận không lại anh, vì vậy cô chỉ khẽ mấp máy miệng, không nói gì nữa.



Chó con thì chó con đi, dù sao cô sẽ không bởi vì lời nói của anh mà thật sự phải biến thành chó con được. Hơn nữa Tô Hồng Tụ cảm thấy so sánh với chó con cũng đáng yêu đấy chứ, ít nhất chó con có một cái đuôi đáng yêu luôn ngoe nguẩy dao động nha !



Sau khi trải qua cuộc đối thoại đó, không khí đang ngưng đọng trong buồng xe, giống như trở nên dễ thở hơn.



Tô Hồng Tụ cảm giác cô nếu đã ngồi nhờ xe người ta, cô phải dũng cảm một chút cùng người ta nói chuyện mới phải, vì vậy do dự một chút, rồi nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh uống rượu thật à?"



Mạnh Tư Thành nhìn đường xá phía trước, gật đầu nói: "Uống không nhiều lắm."



Tô Hồng Tụ "Oh" một tiếng, rồi lại ngậm miệng không nói.



Một lát sau, bỗng nhiên cô lại mở miệng nói: "Này, vậy anh có thường xuyên uống rượu không?"




Mạnh Tư Thành quay đầu nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: "Tôi không quá thích uống rượu, thỉnh thoảng cùng bạn bè đi ra ngoài uống vài ly, hoặc là bất đắc dĩ đi xã giao cũng sẽ uống một chút." Dĩ nhiên, còn có thời điểm tâm trạng không tốt sẽ một mình uống rượu giải sầu, nhưng câu nói cuối cùng này anh không muốn nói ra.



Tô Hồng Tụ gật đầu, rất nghiêm túc nói: "Như vậy là tốt rồi. Hiện tại anh đang lái xe, uống rượu rất nguy hiểm, hơn nữa uống rượu đối với sức khỏe không tốt, anh cần phải chú ý nha, không thể uống quá nhiều."



Nghe vậy Mạnh Tư Thành lập tức bật cười.



Tô Hồng Tụ mở to mắt tò mò nhìn anh hỏi: "Anh cười cái gì vậy ?"



Mạnh Tư Thành không trả lời, thành thạo lái xe vào một chỗ đỗ xe cao cấp, dừng cười, nhàn nhạt nói: "Tối nay cùng nhau ăn cơm đi."



Tô Hồng Tụ càng thêm kinh ngạc, nhìn phía ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện ra, đây không phải đường trở về nhà cô, mà là một nơi xa lạ, vội hỏi: "Tại sao muốn đi ăn cơm ? Đây là nơi nào vậy ?"



Mạnh Tư Thành đã dừng xe ở chỗ đậu, tắt máy, rút chìa khóa xe, nghe được câu hỏi của cô thì anh ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: "Sao vậy, tối nay cô có hẹn với người khác ?"



Tô Hồng Tụ dĩ nhiên không có cuộc hẹn nào, nhưng là ——



Tô Hồng Tụ đang định câu nói kế tiếp từ "Nhưng là", lại bị Mạnh Tư Thành trực tiếp cắt đứt.



"Chúng ta dù gì cũng coi như bạn học cũ, vừa là đồng hương, tôi có thể mời cô ăn cơm được không?"



Câu hỏi ngược lại này rất có tác dụng, trực tiếp đem câu nói trong miệng mà Tô Hồng Tụ sắp sửa nói ra thành không có ý nghĩa nào đến mức không cần nói ra khỏi miệng câu "Nhưng là" nữa.



Cho nên Tô Hồng Tụ có chút thấp thỏm ngoan ngoãn đi theo Mạnh Tư Thành vào khách sạn.



Đây là một nhà. . . . . . khách sạn rất sang trọng, Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, nhìn đại sảnh tráng lệ cùng với nụ cười thân thiết của cô nhân viên lễ tân đang cúi người chào, kinh ngạc cho ra một cái kết luận.



Mạnh Tư Thành giống như là khách quen ở đây, cô nhân viên lễ tân thấy anh liền nở nụ cười sáng lạn, và lập tức có một cô nhân viên phục vụ khác ăn mặc lịch sự lễ phép dẫn bọn họ lên trên tầng.




Tô Hồng Tụ hơi lo sợ đi theo Mạnh Tư Thành lên tầng, cô đi rất cẩn thận. Bậc cầu thang dưới chân cô không biết làm bằng chất liệu gì nhưng nhìn qua rất quý giá, khiến cô cảm giác không nên đi lên đó bằng đôi giày giá rẻ của cô. Nơi này là một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của Tô Hồng Tụ, ở nơi không thuộc về cô này trong lòng Tô Hồng Tụ bắt đầu có ý muốn chạy trốn .



Mạnh Tư Thành chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn Tô Hồng Tụ .



Cô nhân viên phục vụ dẫn đường cũng dừng bước quay đầu lại nhìn, hơi không hiểu đang có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn rất lễ phép đem nghi vấn này giấu sau nụ cười hàm súc .



Mạnh Tư Thành cúi đầu ngưng mắt nhìn Tô Hồng Tụ, phảng phất giống như thấy được Tô Hồng Tụ mười mấy năm trước thận trọng đứng trong đám người.



Cô khẽ cúi thấp đầu, thân thể đơn bạc hơi kinh hoảng (kinh ngạc + hoảng sợ), cũng có chút e lệ, giống như mười mấy năm trước, khi bọn họ vẫn còn là trẻ con.



Mạnh Tư Thành chợt đưa tay ra.



Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo hàm chứa bất an .



Cô đang lo lắng thì thấy ở trước mặt xuất hiện một bàn tay, ngón tay thon dài mà sạch sẽ, giống như thật ấm áp .



Cô ngẩng đầu lên chút nữa, lại thấy ánh mắt của Mạnh Tư Thành thường ngày sâu không thấy đáy khiến cô không thấy được bất kỳ tâm tình gì của anh, nhưng hiện tại ánh mắt anh lại để cho cô thấy được thương tiếc không cách nào nói rõ.



Thật sự là thương tiếc sao? Đây là ảo giác của cô đi, giống như rất nhiều năm trước, ở trên xe ô tô cũ rách anh đối với cô vươn tay giúp đỡ .



Đang ở lúc Tô Hồng Tụ ngẩn ra, Mạnh Tư Thành chậm rãi không để cô có thời gian suy nghĩ nói: "Cầm lấy tay của tôi đi."



Tô Hồng Tụ không hiểu tại sao anh muốn cô cầm tay của anh, nhưng hiện tại cô giống như cũng không cần hiểu điều này. Cô chỉ cần biết rằng, Mạnh Tư Thành đã nói thì không thể không nghe, yêu cầu của Mạnh Tư Thành là không cho cự tuyệt , thế là đủ rồi.



Vì vậy cô chỉ có thể sợ hãi vươn tay ra, đặt vào bàn tay thon dài kia, nhìn qua thật ấm áp, nhưng cũng rất xa lạ.




Mạnh Tư Thành cảm thấy tay của Tô Hồng Tụ hơi lạnh, còn khẽ run.



Anh cẩn thận từng li từng tí nắm tay của cô, cầm hơi chặt, không dám dùng sức quá mức.



Anh nắm tay của cô, dẫn cô cùng đi lên tầng.



======



Bữa cơm hôm đó, Tô Hồng Tụ ăn có phần thấp thỏm không yên, Mạnh Tư Thành chăm sóc cô cơ hồ rất cẩn thận.



Nữ nhân viên phục vụ đứng ở một bên ngầm mỉm cười nhìn cặp đôi này, trong lòng có mấy phần kinh ngạc. Chuyện bạch mã hoàng tử và cô bé lọ lem ví dụ đã sớm thấy nhưng không thể trách rồi, nhưng hôm nay bạch mã hoàng tử quá mức đẹp trai, không những săn sóc tỉ mỉ, lại lộ ra sự chững chạc tự tin, tóm lại quá mức tốt đẹp. Còn bên cạnh chính là cô bé lọ lem, tướng mạo bình thường, ăn mặc giản dị, hành động hơi chậm chạp, hình như cũng đã hơi lớn tuổi. Chẳng lẽ bây giờ những người đàn ông thành đạt đều thích gái lỡ thì rồi hả ? Nữ nhân viên phục vụ cảm thấy đây là một đại bát quái, có thể đưa ra cùng đám chị em thảo luận .



Ăn cơm tối xong, giống như buổi tối hôm trước Tô Hồng Tụ được Mạnh Tư Thành đưa đến trước cửa nhà.



Khi cơn gió Thu phất qua gương mặt cô, Tô Hồng Tụ cảm giác cô đang mơ, chỉ là đi đến trước khu nhà cô ở, liền dần dần tỉnh lại khỏi giấc mơ này.



Một buổi tối được Mạnh Tư Thành săn sóc tỉ mỉ và thỉnh thoảng chuyện trò vui vẻ, khiến cô ở trước mặt anh đã tự nhiên hơn một chút.



Cô ngại ngùng nhìn anh cười nói: "Tối nay đã làm cho anh phải tốn kém rồi, còn phải làm phiền đưa tôi về nữa."



Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn cô, đột nhiên cảm thấy nụ cười của cô giống như đóa hoa nở mùa xuân vậy.



Anh nở nụ cười, nhàn nhạt nói: "Cô quá khách sáo rồi."



Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn Mạnh Tư Thành một chút, rồi nhìn quanh bốn phía, đột nhiên cảm thấy không khí có chút xấu hổ, bởi vì tất cả quá mức tốt đẹp mà bắt đầu lúng túng sao?



Mạnh Tư Thành thấy cô cúi đầu không nói lời nào, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"



Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu, cười nói: "Ừ, đã không còn sớm, tôi lên nhà đây."



Mạnh Tư Thành nghe được lời của cô..., ngẩng đầu nhìn khu nhà cũ kỹ kia, từng dãy cửa sổ, có phòng sáng phòng tối. Mà cô ở gian phòng đang tắt đèn nào chứ ?



Ánh mắt của anh trở lại một lần nữa trên mặt của cô, đưa mắt nhìn, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: "Cô ở phòng nào?"



Tô Hồng Tụ ngẩng mặt, chỉ chỉ căn phòng gần trong góc tầng ba đến một chiếc cửa sổ tối nói: "Chính là chỗ đó."



Mạnh Tư Thành gật đầu một cái: "Tốt, vậy cô lên đi, tôi ở chỗ này nhìn, sau khi vào phòng, thì mở đèn. Tôi thấy được ánh đèn sáng thì sẽ đi."



Tô Hồng Tụ hơi không hiểu, nhưng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái chợt hiểu được, trên mặt hơi nóng lên.



Cô khẽ gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Được rồi." Sau đó xoay người đi tới cửa cầu thang vừa tối vừa chật hẹp.



Lúc đi đến cửa cầu thang, chợt nghe tiếng gọi của người phía sau "Tô Hồng Tụ" .



Cô vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Tư Thành lặng lẽ đứng ở nơi đó nhìn cô.



"Có chuyện gì vậy?" Cô tò mò hỏi.



Trong bóng đêm, thần sắc trong đôi mắt của Mạnh Tư Thành không người nào có thể hiểu được, anh lắc đầu một cái, từ từ nói: "Không có việc gì, cô đi lên đi."



Trong lòng Tô Hồng Tụ giống như có một loại tâm tình kỳ quái đang chậm rãi dâng lên, nhưng cô không hiểu tại sao lại như vậy, cũng không biết nên xử lý ra sao, vì vậy từ từ quay đầu lại đi vào cầu thang chật hẹp kia.



Tối hôm đó, Mạnh Tư Thành chứng kiến tới khi cái cửa sổ đó sáng đèn, lại lặng lẽ đứng đấy một lúc lâu nữa, mới chậm rãi xoay người rời đi.