Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 14




Mấy ngày nay, Tô Hồng Tụ bắt đầu quen thuộc với công việc mới, rất mới mẻ, cô cố gắng nghiêm túc học hỏi. Thật may cô đã có vài năm kinh nghiệm làm kế toán cùng với kiến thức vững chắc, vì thế làm quen rất nhanh, ngay cả Cindy cũng khen ngợi năng lực của cô. Điều này làm cho Tô Hồng Tụ thở phào nhẹ nhõm, thật ra cô vẫn lo lắng cô ở công ty làm việc không được tốt bị người ta đuổi đi .



Công việc dần dần quen thuộc, cuối cùng Tô Hồng Tụ cũng có tâm tư ngẩng đầu nhìn những người khác một chút, nhưng vừa nhìn mới phát hiện, ánh mắt của đồng nghiệp xung quanh nhìn cô hơi kỳ quái. Cô không hiểu, cũng không tiện hỏi người ta, chỉ có thể âm thầm suy đoán ở trong lòng, người của công ty lớn nên cũng hơi khác lạ đi.



Ở tại ngày nào đó lúc cô đi toilet, nghe được cuộc nói chuyện của hai vị đồng nghiệp, khiến cô phải kinh hãi.



Ngày đó cô đang ngồi trong buồng toilet, nghe bên ngoài cửa có tiếng động, hình như có hai người đi vào.



Hai người kia cũng không biết trong phòng còn có Tô Hồng Tụ, nên không kiêng kỵ trò chuyện giết thì giờ.



Một người trong đó có giọng lanh lảnh nói: "Nhìn thì thấy rất đàng hoàng, một người im lặng, thật không biết rốt cuộc có bối cảnh như thế nào!"



Một người khác giọng lanh lẹ nói: "Chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều, ngay từ lúc người ta vào công ty đi, nghe nói chỉ gặp mặt một lần liền được nhận vào ! Cái này có thể thấy được người ta có bối cảnh, hiện tại may mắn rơi xuống người ta, cũng không có gì kỳ quái đi! Tôi a, không cách nào so sánh được!"



Giọng lanh lảnh thở dài nói: "Tôi dĩ nhiên biết cô ta nhất định là có quan hệ , cũng không nghĩ tới cùng người ta so đo cái gì, chỉ thật sự không hiểu đây rốt cuộc là quan hệ thế nào, có chút tò mò a!"



Giọng lanh lẹ chợt hạ thấp nói: "Nếu cô tò mò, tôi trực tiếp nói với cô vậy, lời này cô cũng đừng nói cho người khác biết."



Giọng nói lanh lảnh vội vàng cam kết: "Đó là đương nhiên, tôi không nói lung tung đâu, cô nói nhanh đi."



Giọng lanh lẹ thần bí nói: "Tôi nghe Trần Tỷ nói, là Vương quản lý trực tiếp ra quyết định nhận Tô Hồng Tụ vào, bây giờ công việc thay đổi cũng do một tay Vương quản lý sắp xếp !"



Giọng nói lanh lảnh nghi ngờ hỏi: "Vậy Vương đầu trọc và Tô Hồng Tụ có quan hệ thế nào nhỉ? Chẳng lẽ?" giọng nói chợt thấp xuống, giọng nói tự nhiên nhỏ xuống này lộ ra nồng nặc bát quái cùng cảm giác nghi ngờ.



Giọng nói lanh lẹ chợt cười lên: "Người ta rốt cuộc có quan hệ gì, tôi cũng không biết được!"



Hai người lúc này nghĩ đã hết chuyện, đi đến bồn rửa tay, rồi cười nói rời đi.



Hoàn toàn không nghĩ tới người nghe lén được những lời nói này lại trùng hợp là Tô Hồng Tụ bây giờ đang ngồi ngốc ở trên bồn cầu.



Cô, và Vương quản lý, có quan hệ như thế nào đây?



=== ========



Tô Hồng Tụ hơi sửa sang lại bản thân, ra khỏi toilet, liền đi thẳng đến phòng làm việc của Vương quản lý, người trong câu chuyện kia .



Đồng nghiệp xung quanh thấy từ trước đến giờ người cẩn thận như Tô Hồng Tụ thật không ngờ lại có bộ dáng vội vã, cũng hơi kinh ngạc, nhìn phương hướng cô đi lại là phòng làm việc của Vương quản lý, trong ánh mắt có chút mập mờ.



Mặc dù bình thường Tô Hồng Tụ hơi chậm hiểu, nhưng cô cũng không phải ngốc, những ánh mắt này, liên lạc với những lời nói cô vừa mới nghe được kia, cô làm sao không hiểu người khác đang nghĩ về cô như thế nào đây ?



Nghĩ tới đây, trên mặt của Tô Hồng Tụ dâng lên một mạt ửng hồng. Cô, lại bị người ta hiểu lầm rồi ?



Ba bước cũng thành hai bước đi đến trước cửa phòng làm việc của Vương quản lý, Tô Hồng Tụ hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng gõ cửa gỗ lim vừa dày vừa nặng.



"Mời vào." Bên trong phòng làm việc truyền đến giọng nói hơi thô của Vương quản lý.



Tô Hồng Tụ cẩn thận đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trên bàn làm việc khá lớn bằng gỗ lim bày cấc biểu đồ lớn nhỏ, phía sau có một người đầu hói. Người hói đầu này chính là Vương quản lý.



Vương quản lý ngẩng đầu lên, nhìn người vừa tới, thấy là Tô Hồng Tụ, vội cười ha ha đứng lên, tràn ra một nụ cười hoàn toàn hiện ra các nếp nhăn như bánh bao rồi nói: "Ơ, là Hồng Tụ à, nhanh ngồi xuống, ngồi xuống đi."



Vương quản lý vừa cười, vừa chỉ vào ghế sa lon bên cạnh mời Tô Hồng Tụ ngồi xuống.



Tô Hồng Tụ nhìn ghế sa lon, được làm bằng da thật màu đen, không biết cô có nên ngồi xuống hay không. Dù sao cô cũng là cấp dưới, hơn nữa còn đến đây chất vấn .



Vương quản lý vẫn nhiệt tình chỉ vào ghế sa lon kia, cười ha hả cố ý muốn Tô Hồng Tụ ngồi xuống nói chuyện. Tô Hồng Tụ không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ghế sa lon kia. Ghế sa lon rất đàn hồi, nhưng Tô Hồng Tụ không cảm thấy thoải mái, ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.



Vương quản lý cười thân thiết quan sát Tô Hồng Tụ, lúc này mới lên tiếng nói: "Hồng Tụ à, công việc có thuận lợi không ?"



Tô Hồng Tụ cắn môi, không biết nên hay không nên gật đầu.



Vương quản lý là ai a, tự nhiên nhìn ra Tô Hồng Tụ đang có vấn đề nào đó, liền cười cười, tiếp tục hỏi: "Hồng Tụ, Mạnh tổng giám đốc không thường xuyên ở đây, có chuyện gì cô liền trực tiếp nói cho lão Vương ta biết, cũng giống nhau, giữa chúng ta ngàn vạn đừng khách khí!"



Tô Hồng Tụ nghe được câu này, trong đầu giống như có thứ gì đang hiện ra, vội vàng hỏi: "Mạnh tổng giám đốc? Mạnh tổng giám đốc nào?"



Họ Mạnh? Ở cùng tầng này? Chỗ này hình như không bình thường ?



Vương quản lý lúc này mới cảm giác có cái gì không đúng, hơi nghi ngờ nhìn Tô Hồng Tụ hỏi: "Sao thế, Hồng Tụ, cô không phải biết Mạnh tổng giám đốc sao?"



Tô Hồng Tụ thấy thần sắc nghi hoặc của Vương quản lý, đã ý thức được suy đoán của cô 89% là sự thật, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Mạnh tổng giám đốc tên gì, là Mạnh Tư Thành sao?"



Vương quản lý cảm thấy Tô Hồng Tụ không được bình thường, nhưng chuyện đã nói ra, Tô Hồng Tụ cũng nói ra tên của mạnh tổng giám đốc rồi, ông ta cũng đành phải gật đầu.



Tô Hồng Tụ thấy Vương quản lý gật đầu, trong đại não liền kêu lên ầm ầm, giống như có thứ gì đang kịch liệt xoay tròn.



Mạnh Tư Thành, con người giỏi giang Mạnh Tư Thành, cô đã từng chỉ có thể ở một bên len lén hâm mộ con người vĩ đại đó, hôm nay quả nhiên anh đã đứng ở đỉnh của Kim Tự Tháp cao cao.



Cô, vĩnh viễn chỉ có thể ở chỗ thấp ngẩng đầu nhìn anh!



Tô Hồng Tụ dĩ nhiên biết khoảng cách của cô và Mạnh Tư Thành đã sớm xa xôi như vậy, nhưng nghe được Mạnh Tư Thành lại là người lãnh đạo trực tiếp của công ty cô đang làm việc, cô có một loại cảm giác xấu hổ khó nói lên lời .



Nếu như đó là một vết thương, cái vết thương này vốn chỉ sinh trưởng ở chỗ tối đau âm ỉ. Hôm nay, vết sẹo đã liền lại chảy máu đầm đìa đặt ở trước mắt, khắp nơi nhắc nhở Tô Hồng Tụ cái gì là đau.



Cô ở lần phỏng vấn đầu tiên gặp lại anh, sau đó thì sao, anh từ thương hại mà đưa cho cô một cơ hội sao?



Sau đó, có phải xuất phát từ tình cảm bạn học ngày xưa, lấy một loại thái độ cao cao tại thượng thỉnh thoảng quan tâm đối với cô ?



Tô Hồng Tụ a Tô Hồng Tụ, thì ra cô chính là một kẻ đáng thương núp ở chỗ tối tăm, cô ở thành phố này lăn lộn gần bảy năm lại như cũ nghèo rớt mùng tơi, ở đây nhiều năm như vậy phải dựa vào người khác đồng tình cùng bố thí mới có thể sinh tồn được!



Vương quản lý thấy sắc mặt Tô Hồng Tụ tái nhợt, trong mắt phiếm trong suốt, sợ hết hồn, hỏi vội: "Hồng Tụ, làm sao vậy ?"



Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu một cái, cắn cắn môi đè nén tâm trạng của bản thân, miễn cưỡng nói: "Không có gì, tôi không sao."



Vương quản lý tự nhiên nhìn ra Tô Hồng Tụ hiển nhiên có chuyện, nhưng ông ta không biết có chuyện gì xảy ra, cũng không biết nên xử lý như thế nào. Dù sao Tô Hồng Tụ không phải cấp dưới bình thường. Quan hệ của Tô Hồng Tụ và Mạnh Tư Thành không đơn giản, Vương quản lý nhìn ra được điều này.



Tô Hồng Tụ hít một hơi thật sâu, giọng run rẩy nói: "Vương quản lý, tôi đi ra ngoài trước." Nói xong không đợi Vương quản lý trả lời, cô liền chạy ra ngoài.



Vương quản lý nhìn Tô Hồng Tụ vội vàng chạy đi, bắt đầu suy nghĩ ông ta đã nói sai cái gì hay đã làm sai chuyện gì rồi sao ? Nghĩ tới hai ngày trước Mạnh tổng giám đốc gọi điện thoại đến, Vương quản lý cảm giác ông nên thông báo cho Mạnh tổng giám đốc một tiếng.



Bởi vì Vương quản lý mơ hồ cảm thấy, ngày đó cuộc điện thoại của Mạnh tổng giám đốc, chợt nghe giống như rất không chú ý nhắc tới Tô Hồng Tụ, nhưng cẩn thận một chút là có thể nhận ra không chú ý đến cỡ nào cố ý.



Vì vậy ông gọi điện thoại cho Mạnh Tư Thành, sau mấy câu hàn huyên linh tinh, Vương quản lý cố làm lơ đãng nói đến chuyện ngày hôm nay.



Đầu điện thoại bên kia Mạnh Tư Thành trầm ngâm một hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: "Nói tóm lại, cô ấy biết tên của tôi rồi ?"



Lúc này Vương quản lý chân chính cảm giác ông đã làm sai chuyện, không thể làm gì khác hơn là vội vàng gật đầu một cái, gật đầu xong mới nhớ tới là đang nói chuyện điện thoại, lại không thể làm gì khác hơn đành nói:"Đúng vậy" .



Sau đó đầu điện thoại bên kia lại lâm vào trầm mặc, làm cho Vương quản lý hơi chột dạ.



Vương quản lý ho nhẹ một tiếng, thử dò xét nói: "Mạnh tổng giám đốc, ngài xem. . . . . . Chuyện này?"



Đầu điện thoại bên kia lại truyền đến giọng giống như lơ đãng của Mạnh Tư Thành nói: "Không có việc gì, chuyện này ngài không cần quan tâm ."




Nói xong liền cúp điện thoại.



Mạnh Tư Thành chau mày suy nghĩ sau khi đã cúp điện thoại.



Anh cũng không phải muốn trốn tránh thực tế, nhưng không biết vì sao, anh biết rất rõ sớm muộn gì có một ngày Tô Hồng Tụ sẽ biết thân phận của anh, nhưng anh vẫn một mực trốn tránh.



Hôm nay, cô đã biết, hơn nữa xem ra còn biết trong hoàn cảnh không tốt đẹp lắm.



Mạnh Tư Thành đứng dậy mặc thêm áo khoác, cầm chìa khóa xe rồi đi xuống lầu.



Anh không biết nên nói cái gì với cô, nhưng anh cảm thấy mình nên chạy nhanh qua đó.



=== ======



Đồng nghiệp công ty thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Hồng Tụ còn như muốn khóc từ phòng làm việc của Vương quản lý đi ra, bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc, thỉnh thoảng gặp phải mấy người biết nội tình, bắt đầu châu đầu ghé tai suy đoán đã xảy ra chuyện gì.



Tô Hồng Tụ không để ý ánh mắt của người khác, lúc này cô chỉ muốn chạy đến một chỗ không người liếm láp một chút vết thương của mình. Nhưng đi tới chỗ nào giống như đều có người, người ở khắp công ty, khắp nơi đều có ánh mắt tò mò của người khác!



Cô cắn môi nhịn xuống nước mắt, chợt thấy bên cạnh có một cái cửa nhỏ, chạy tới liều mạng đẩy ra cửa sắt nhỏ đó .



Đây là cầu thang bộ, bình thường tất cả mọi người đều đi thang máy, trên căn bản không có ai đi tới cái cầu thang nhỏ này.



Cuối cùng Tô Hồng Tụ cũng tìm được chỗ không có người, không để ý chỗ này sạch sẽ hay không sạch sẽ, đặt mông ngồi trên bậc thang, vùi đầu ở giữa hai đầu gối, hai cánh tay ôm đầu gối rồi khóc nức nở.



Thì ra người khác nói chuyện là thật, cô thật sự bằng quan hệ mới vào được công ty này, cũng nhờ vào một câu nói của Mạnh Tư Thành mới được đổi công việc đấy!



Người khác nói không sai, cô mới là người vô dụng cái gì cũng sai, cái gì cũng không hiểu cái gì cũng không biết, tuổi lớn như vậy vẫn là kẻ vô tích sự thậm chí ngay cả một người bạn trai cũng không có!



Ở công ty gia đình làm việc cẩn trọng năm năm, bị người ta nói mấy câu rắm cũng không dám phát một cái đã bị người đuổi ra khỏi cửa! Không tìm được việc làm, lo sợ, bôn ba mệt nhọc, tội nghiệp, cuối cùng rốt cuộc gặp lại Mạnh Tư Thành một người luôn ở cao cao tại thượng, người ta đồng tình thương hại mới cho cô một phần công việc!



Tô Hồng Tụ a, mày thật ngốc, lại vẫn nghĩ rằng bằng bản lĩnh thật sự mới có công việc này đấy! Mày có tài đức gì chứ ?



Ở nơi này Tô Hồng Tụ vừa khóc vừa hồi tưởng lại quá khứ, thậm chí còn nghĩ tới những năm qua ở thành phố này tích lũy kinh nghiệm, càng nghĩ càng cảm giác cô thật đáng thương, nước mắt tủi thân không ngừng được ào ào rơi xuống.



Cô đã không rõ ràng lắm rốt cuộc bởi vì cái gì mà uất ức. Bởi vì Mạnh Tư Thành quá mức thành công mà phát ra nhắc nhở cho bản thân cô vẫn đang nghèo khổ và thất bại, hay bởi vì cô nhờ quen biết Mạnh Tư Thành mới tìm được công việc này mà cảm thấy vô cùng xấu hổ và khó chịu đây? Hoặc cái gì cũng không phải, cô vì cuộc đời thất bại của bản thân mà mất mát khổ sở ?




Tô Hồng Tụ ngồi chồm hổm ở nơi đó, ôm đầu, rơi nước mắt. Giờ khắc này, cái gì cô cũng không muốn quản, chỉ muốn khóc một trận mà thôi .



Không biết trải qua bao lâu, nước mắt của cô dần dần ngừng lại. Giống như trong hành lang có trận gió lạnh thổi qua, cô thất hồn lạc phách ngẩng đầu lên.



Khi cô ngẩng đầu lên, lại thấy một cái tay đưa ra trước mặt cô .



Ngón tay thon dài mà ấm áp, cầm một túi khăn giấy sạch sẽ tinh xảo .



Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, ánh mắt khóc đến hơi khô sáp thấy được người trước mắt lại là —— Mạnh Tư Thành.



"Lau mặt một chút đi."



Ở cơn gió thổi nhẹ, cô nghe được giọng nói nhàn nhạt kia .



Tô Hồng Tụ lặng lẽ nhận lấy khăn giấy, rút ra lau mặt.



Đang lau, cô cảm thấy người kia đi tới bên cạnh mình, rồi ngồi xuống bên cạnh cô .



Tô Hồng Tụ cúi đầu, trong tay nắm chặt khăn giấy, không biết nói gì.



"Cô bị làm sao vậy?" Sau một lúc lâu, Mạnh Tư Thành chợt mở miệng hỏi.



Tô Hồng Tụ biết mình có chuyện, nhưng những lời này cô không có cách nào nói ra với Mạnh Tư Thành .



Nói như thế nào đây ? Nói cô ở trước mặt anh tự ti mặc cảm ? Nói anh quá thành công có những tia sáng chói mắt để cho cô cảm giác không có đất dung thân ? Nói cô bởi vì bị anh làm nổi bật ra thất bại của bản thân mà hận không được biến mất trên thế giới này ? Hay, cô nói với Mạnh Tư Thành, bởi vì sự tốt bụng của anh, mà cô bị người khác nhạo báng ?



Hướng về phía Mạnh Tư Thành, một câu nói Tô Hồng Tụ đều nói không ra. Cô cắn môi cúi đầu, không nói lời nào.



Tô Hồng Tụ không lên tiếng, người ngồi bên cạnh cô cũng yên lặng, thời gian giống như đọng lại, đọng lại ở trong cầu thang an tĩnh mà vắng vẻ này.



Lúc bọn họ ở chỗ này vẫn đang im lặng, Mạnh Tư Thành chợt mở miệng nói chuyện.



"Công ty này của bạn tôi, tôi được anh ta nhờ cậy, mỗi tuần tới đây duy nhất ngày thứ Ba xem xét, cho nên bị đặt một cái danh hiệu tổng giám đốc ." Mạnh Tư Thành mở miệng giải thích, lại che giấu một phần sự thật.



"Một ngày kia, tôi nghe Vương quản lý nói đến chuyện phỏng vấn nhân viên, ông ta nói cảm thấy cô không tệ, rất thích hợp, công ty lại đang cần tuyển người gấp, tôi liền để cho ông ta trực tiếp tuyển cô vào. Không sai, tôi nghe theo lời nói đó, nhưng tính ra tôi không nói lời nào, cô như cũ vẫn được tuyển vào, nếu như cô vì vậy cảm thấy khó chịu, thì không cần đâu." Mạnh Tư Thành tiếp tục giải thích. Mấy năm làm nghề luật sư kiếm sống, anh sớm học xong cách nói dối thế nào mới có thể để cho người khác tin phục.



Tô Hồng Tụ cúi đầu đùa bỡn khăn giấy, nghe Mạnh Tư Thành giải thích như vậy, tất cả đều quang minh chính đại, giống như những uất ức vừa rồi cũng có chút vô lý.



Mạnh Tư Thành quay đầu nhìn Tô Hồng Tụ một cái, nói tiếp: "Cô có phải cảm thấy tôi làm như vậy là làm nhục cô, hoặc uất ức cô, vậy cô nghĩ thế nào liền xử lý thế ấy đi! Nếu như cô muốn rời đi, vậy tôi chỉ có thể để cho Vương quản lý vội vàng tuyển người tiếp vậy."



Tô Hồng Tụ nghe Mạnh Tư Thành nói, cảm thấy có chút đạo lý, nhưng cẩn thận ngẫm lại vẫn cảm thấy kỳ quái.



"Nếu như công ty cần tuyển người gấp như vậy, nhân vật quan trọng, vậy làm sao tôi tới đây đã lâu, chỉ giao cho tôi sửa sang lại tài liệu cũ đây?" Tô Hồng Tụ hai mắt đỏ bừng nhìn Mạnh Tư Thành.



Mạnh Tư Thành không nghĩ tới Tô Hồng Tụ luôn phản ứng chậm chạp lại có câu hỏi này, khẽ sửng sốt một chút, lập tức giải thích nói: "Thật ra thì tôi tuyển gấp, không phải một nhân viên kế toán, mà là một thư ký."



Cuối cùng đến phiên Tô Hồng Tụ sửng sốt hỏi: "Thư ký?"



Mạnh Tư Thành gật đầu, tiếp tục cứng cỏi nói: "Đúng vậy. Tôi mới tiếp quản công ty, đối với người của công ty và các loại tình huống đều không hiểu rõ, cho nên cần một thư ký quen thuộc các loại tình huống giúp tôi. Nhưng cô cũng biết, bởi vì bên trong công ty có một số nhân viên lâu năm đối với tôi có chút phòng bị, tôi không thể tùy tiện tìm một nhân viên lâu năm để làm thư ký."



Tô Hồng Tụ nghe nói như thế, ngược lại tin tưởng. Mặc dù cô không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng cũng biết loại quan hệ tế nhị giữa quản lý của các phòng và tổng giám đốc .



Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ tin lời nói của anh, tiếp tục nói: "Dưới tình huống này, tôi cũng cần tìm một người tôi có thể hoàn toàn tin tưởng, đồng thời đối với các tình huống của công ty —— đặc biệt là phương diện tài vụ, để làm thư ký."



Mạnh Tư Thành cố ý nhấn mạnh hai chữ "tài vụ", sau khi nói xong anh nhìn Tô Hồng Tụ, trịnh trọng nói: "Vậy, cô đã hiểu ý của tôi chưa ?"



Tô Hồng Tụ được anh giải thích như vậy rất tin không nghi ngờ, hết sức đồng ý nói: "Tôi hiểu rồi!"



Mạnh Tư Thành hài lòng gật đầu nói: "Rất tốt. Tô Hồng Tụ, cô nên biết, tôi rất tín nhiệm cô, mà cô lại có nhiều năm kinh nghiệm làm kế toán, cho nên cô là lựa chọn tốt nhất."



Tô Hồng Tụ tiếp tục gật đầu, sau khi đến công ty xảy ra đủ loại chuyện kỳ quái, lập tức cô đã tìm được đáp án.



Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn ánh mắt hơi sưng đỏ của Tô Hồng Tụ, nhàn nhạt hỏi: "Tốt lắm, Tô Hồng Tụ, cô hiện tại có thể nói cho tôi biết, mới vừa rồi khóc đến uất ức như vậy, rối cuộc đã có chuyện gì xảy ra ?"



Tô Hồng Tụ ở dưới ánh mắt lạnh nhạt lại nhu hòa của Mạnh Tư Thành, không biết làm sao, theo bản năng xoa xoa đôi mắt khô khốc vì khóc, nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì ."



Nghe Mạnh Tư Thành nói một hồi, Tô Hồng Tụ đột nhiên cảm thấy vừa rồi một phen uất ức kia có chút không giải thích được, trên mặt cũng nóng lên.



Mạnh Tư Thành không tiếp tục truy vấn, nhìn gương mặt của Tô Hồng Tụ, khẽ gật đầu nói: "Không có việc gì thì tốt."



Vì vậy Tô Hồng Tụ như trút được gánh nặng.