Anh Ấy Rất Điên

Chương 98: Vậy tấm danh thiếp đó là ý gì?




Edit: Đậu Xanh

Thương Nhàn hay khoe khoang rằng khả năng ứng biến của cô luôn đứng hạng nhất.

Nhưng vào thời khắc này, mặc dù cô đã đoán trước được qua hai chữ "Bạc Ngật" trên bảng thành tích, nhưng khi nhìn thấy ngu đang đứng trước cửa phòng học, cô lại ngẩn ra trong vài giây.

Cậu mới là người phản ứng trước.

Đôi mắt cậu bổng sáng lên, cậu bước về phía bục giảng như phản xạ có điều kiện——

"Làm sao mà cô..."

Thương Nhàn không đợi ba chữ "lại ở đây" còn lại kịp phát ra, liền ngắt lời cậu.

"Cậu là lớp trưởng đúng không?"

Bạc Ngật sửng sốt trước giọng điệu đột ngột trở nên nghiêm túc của cô, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu trước câu hỏi của Thương Nhàn.

"Vâng, là em."

"..."

Dãy hành lang phía ngoài lớp học phủ đầy ánh nắng ban mai, giống như những hạt phấn vàng li ti, tạo thành những vệt nắng lốm đốm vương vãi trên vai cậu.

Mái tóc đen ướt sũng giống như vừa mới gội, cậu đứng dưới bậc thềm, dùng gương mặt mang nét đẹp trẻ trung tràn đầy sức sống kia, chăm chú nhìn cô không chớp mắt.

Cậu không giấu được niềm vui đong đầy trong ánh mắt, đôi mắt trong trẻo, thuần khiết, dường như bên trong đó chứa đựng ánh sáng.

Chân thành và đẹp đẽ.

Thương nhàn cứ như làm việc xấu bị bắt quả tang.

Cô cố gắng buộc mình phải rời mắt khỏi cậu.

"Tôi là Thương Nhàn, giáo viên dạy thay tiếng Anh của lớp các bạn."

Cậu ngây người trong chốc lát, cuối cùng thì thông tin này cũng mang đến cho cậu chút niềm vui tương phùng.

"Cô là...giáo viên?"

Thương Nhàn dường như không nghe thấy câu hỏi của cậu.

Không giống với cô gái có nụ cười nhẹ nhàng và xinh đẹp trong quán bar đêm qua, Thương Nhàn mà lúc này đang đứng trên bục giảng lại rất lạnh lùng, mặc dù cũng đang nở nụ cười - nhưng lại là một nụ cười hoàn toàn khác với trước đó.

Dường như cô đang cố ý giữ khoảng cách với cậu.

Đáy mắt Bạc Ngật dao động.

Cậu chạy một mạch đến lớp, môi khô khốc, khi nhìn thấy người trong mộng đêm qua, cảm xúc lo lắng phức tạp ùn ùn vây lấy cậu, khiến cho cổ họng cậu cũng trở nên khô khốc.

Cậu mím môi, lộ rõ vẻ bướng bỉnh, tiến lên hai bước, ngước mắt lên nhìn Thương Nhàn.

"Cô sẽ dạy thay cho đến bao giờ?"

"..."

Khoảng cách được kéo gần hơn.

Trên người cậu thoang thoảng mùi thơm nhẹ của sữa tắm hoặc là dầu gội đầu, cậu ngay lập tức kéo Thương Nhàn đang cố gắng kiềm chế cảm giác ớn lạnh lại gần sát mình, đến mức cảm nhận được từng hơi thở của cậu.

Mỗi hơi thở đều khiến lưng và vai của Thương Nhàn cứng ngắc.

Cô bất giác lùi nửa bước về phía sau.

Đôi mày thanh tú như được điêu khắc của cô khẽ cau lại. Dựa vào những kinh nghiệm xã hội tích góp được nhiều năm trong lĩnh vực kinh doanh, trong trường hợp này Thương Nhàn cảm thấy bản thân vẫn đủ sức "hold" được.

Cô nghe thấy giọng mình hơi lạnh.

"Đây là lớp học, tôi là giáo viên, cậu là lớp trưởng - còn là một học sinh đến muộn. trong tình huống này, cậu nên xưng hô với tôi như thế nào?"

Khi Thương Nhàn nhìn xuống, cô mới chú ý đến màu của quầng thâm mờ nhạt dưới mí mắt người đang đứng trước mặt cô.

Căn cứ theo độ tuổi và độ phân giải sắc tố ...

——

Tình trạng giấc ngủ đêm qua của cậu có lẽ còn tệ hơn mình.

Thương Nhàn cảm thấy hơi chột dạ mà sực tỉnh, lại ngước lên, và thứ mà cô chạm phải là ánh mắt có phần u tối của cậu.

"......Cô giáo."

Cậu cúi đầu gọi cô một cách miễn cưỡng.

Giọng nói có chút tủi thân.

Nhưng vẫn nguyên vẹn sự trong trẻo, thuần khiết vốn có của một thiếu niên, nghe hết sức êm tai.

"Ừm," Thương Nhàn đảo mắt, "Về chỗ đi."

Các học sinh bên dưới vừa bị Thương Nhàn làm cho choáng váng, hiển nhiên, họ không ngờ rằng Thương Nhàn lại dễ dàng bỏ qua cho Bạc Ngật, mặc dù cậu là người đầu tiên vi phạm điều thứ nhất trong nội quy lớp học mà cô đặt ra.

Chẳng qua là do uy lực của cây gậy gấp lúc nãy trong tay Thương Nhàn, nên lần này không ai dám lớn tiếng nữa, chỉ có thể lờ mờ nghe thấy vài tiếng thì thầm trong góc phòng.

"Đẹp trai có lợi thật đấy, lúc nào cũng được yêu thích."

Thương Nhàn: "..."

Nhàn ca làm việc luôn rất công tư phân minh.

Nhưng bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy cắn rứt lương tâm...

Thay vì dạy những kiến thức chuyên môn cho bọn nhóc thì Thương Nhàn lại dùng tiết học này để "chỉnh đốn" chúng, còn tiện thể bắt nạt bọn nhóc một chút. Vào tháng cuối cùng của năm - chỉ dành để hưởng thụ này, việc dạy dỗ tụi nhóc đối với Thương Nhàn cũng chỉ giống như trò tiêu khiển.

Có điều vì sự tồn tại của ai đó đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô trong suốt tiết học, độ khó của trò tiêu khiển đó ngay lập tức tăng lên đáng kể, cứ như bản thân đang bị tra tấn trong điện Diêm La.

Thương Nhàn cảm thấy chỉ một tiết học đã khiến bản thân già đi mấy tuổi, cô lặng lẽ thở dài.

"Hôm nay tới đây thôi, lớp nghỉ."

Cô vừa từ bục giảng bước xuống, còn chưa kịp ngước mắt lên thì đột nhiên cảm thấy có một bóng người chắn phía trước mình, Thương Nhàn vô thức ngẩng đầu lên.

Mắt cô còn chưa kịp xác định đối tượng, cổ tay cô đã bị siết chặt rồi kéo đi.

——

Thương Nhàn đột nhiên bị người con trai trước mặt kéo ra khỏi cửa, giọng nói trong trẻo có chút căng thẳng của cậu bất giác run lên.

"Tôi có chuyện muốn nói với cô."

"..."

Thương Nhàn bối rối.

Những học sinh còn lại trong lớp còn chưa thoát khỏi tình trạng ồn ào sau giờ tan học cũng sững sờ, mọi ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía hai người.

Khi Thương Nhàn bình tĩnh lại, cô đã bị cậu nam sinh kia kéo ra ngoài hành lang.

Cảm giác được những ánh mắt dò xét phía sau cũng đã đuổi kịp, đáy mắt Thương Nhàn cũng lạnh đi.

Cô đột ngột dừng lại, lực tay đảo ngược kéo cậu lại.

"Buông ra."

Giọng nói của cô lúc này có chút lạnh lùng, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng khi nói chuyện với cậu ở quầy bar vào tối hôm qua.

"..."

Bạc Ngật cuối cùng cũng không thể cố chấp hơn nữa, cậu nới lỏng từng khớp ngón tay thon dài của mình, xoay người lại.

Lúc này, cả hai cùng đứng thẳng người, chênh lệch chiều cao càng rõ ràng hơn.

Nhìn người trước mặt cao hơn mình những 10cm, Thương Nhàn trong lòng rủa thầm - tụi trẻ con bây giờ không biết là ăn loại thực phẩm "hàng hiệu" nào mà lại cao lớn như vậy, lòng thì nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn thoáng chút lạnh lùng.

"Có gì thì cứ nói ở đây luôn đi, tôi đã nói với cậu rồi đúng không, rằng phải gọi tôi là cô giáo."

"... Nhưng những điều cô đã nói là ở trong lớp, không phải lúc này."

Dường như cậu cuối cùng cũng bị vẻ lạnh lùng của cô đâm một nhát đau điếng, đôi mắt đen láy mang theo nỗi buồn xen lẫn sự bướng bỉnh nhìn thẳng vào cô.

Cậu không biết cách che giấu cảm xúc của bản thân.

Quả nhiên vẫn là trẻ con.

Đơn thuần và ngây thơ, ...Lại đem hết tâm tư tình cảm cất sâu trong đáy mắt dâng hết cho bạn, rất chân thành không chút suy tính.

Thương Nhàn dường như không có cách nào đối diện với cậu.

Cô thở dài, hơi cụp mắt, cất giọng thật khẽ mà chỉ hai người có thể nghe thấy——

"Bạc Ngật, có chuyện gì thì cậu nói ngay bây giờ luôn đi. Sau này bất kể là trong giờ học hay sau giờ học, tôi hy vọng chúng ta xem ngày hôm nay là lần gặp đầu tiên, và chỉ dừng lại ở quan hệ cô trò."

"..."

Bàn tay trắng trẻo mãnh khảnh của cậu bỗng nhiên siết chặt thành nấm đấm..

Thực sự là một độ tuổi tuyệt đẹp, đến cả những đường gân xanh cũng căng tràn vẻ đẹp chỉ có ở tuổi thanh xuân.

Cậu đứng bất động hồi lâu.

Không nói một lời.

Khi Thương Nhàn định quay người rời đi, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút kìm nén của cậu.

"......Là như vậy sao?"

Thương Nhàn hơi nhíu mày.

"Đương nhiên là như vậy."

Cô ngước mặt lên, để sự chênh lệch chiều cao không ảnh hưởng đến hào quang của mình, Thương Nhàn khẽ lùi về sau một bước, sau đó mới nhìn về phía Bạc Ngật .

"Cậu là học sinh, tôi là giáo viên, cậu còn muốn như thế nào nữa?"

Cậu ngây ra hồi lâu, cuối cùng cúi đầu.

Mái tóc khô xơ rũ xuống vầng trán trắng lạnh, che đi đôi mắt đen láy, khiến con ngươi như vỡ vụn thành từng mảnh.

Thương Nhàn chỉ chú ý xương quai xanh và đường viền cổ mảnh mai tuyệt đẹp của cậu lộ ra bên ngoài chiếc áo sơ mi thể thao trắng, không biết từ lúc nào mà có chút ửng đỏ.

Cỏ vẻ như đang tức giận.

Thương Nhàn thầm thở dài.

"Nếu như cậu không còn chuyện gì khác muốn nói, vậy thì về đi."

Nói xong, cô quay người định rời đi.

Nhưng cổ tay một lần nữa bị giữ chặt.

Thương Nhàn nhíu mày, quay đầu lại, nhiệt độ trong mắt trở nên càng lạnh lẽo hơn:

"Bạc Ngật, cậu--"

"Vậy tấm danh thiếp đó là ý gì?"

"."

Thương Nhàn: "..."

Thương Nhàn rơi vào trạng thái im lặng kéo dài và nghi ngờ nhân sinh.

——

Cậu ta quả nhiên là đã nhìn thấy.

Đoán chừng là cậu ta đã hiểu lầm điều gì đó rồi.

Sao bọn trẻ con thời nay đều có cái nhìn... phiến diện như vậy?

Sự hiểu lầm tai hại này khiến cô khó lòng mà biện giải.

Thương Nhàn đau hết cả đầu.

"Cái đó không phải cho cậu."

Cô không ngờ vừa nghe thấy câu này, cậu càng tỏ vẻ khó chịu hơn, "Vậy cô muốn đưa cho ai?"

Cổ tay cô càng bị siết chặt hơn.

Thương Nhàn: "..."

Càng cố vùng vẫy muốn thoát ra, cổ tay càng bị giữ chặt.

Cô cau mày, "Cậu buông tay tôi ra trước đã."

"... Nói cho tôi câu trả lời trước."

"Cậu không có quyền mặc cả với tôi, Bạc Ngật, cậu chỉ là một học sinh trong lớp mà tôi dạy thay thôi."

Thương Nhàn cuối cùng cũng thẹn quá hóa giận.

Cô không quan tâm đến những ánh mắt soi mói xung quanh, nhưng sự cố chấp của cậu nhóc đã khiến mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, đây là điều cô khiến cô không thể chấp nhận được từ ​​khi còn nhỏ.

Bạc Ngật cảm nhận được sự tức giận của cô lúc này.

Cuối cùng cậu cũng ủ rủ buông tay. Giống như một con gà trống bại trận, ngay cả ánh ban mai tỏa ra trên người cậu cũng dần tan biến.

Thương Nhàn cũng không đành lòng nói những lời nặng nề hơn nữa.

——

Cô biết rằng đối với con trai ở tuổi này, tình cảm với chúng chỉ như cơn gió thoáng qua, Không đạt được điều mình muốn dễ khiến chúng cảm thấy thất bại và không cam tâm.

Nếu không có cuộc hội ngộ bất ngờ sáng nay, Cô đã nghĩ rằng trong khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời, những điều vụn vặt đó có thể không lưu lại trong ký ức quá lâu, nhưng lại là những điều quý giá và đẹp đẽ nhất, và chẳng bao lâu nữa nó sẽ bị pha loãng dần theo thời gian.

Cho đến cuối cùng sẽ thực sự tan biến mà không lưu lại gì.

Mà hiện tại, Bọn họ ngay thời khắc này như nhánh nhỏ của con sông dài đang đùa giỡn với nhau, chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi.

Thương Nhàn xoa cổ tay.

Cô quay người bước được vài bước, lại dừng lại. Sau mấy giây, cô quay lại.

Bắt gặp ánh mắt của cậu bé vẫn đang đứng ngây người ở chỗ cũ.

Ánh mắt đó mang theo sự cố chấp, không cam tâm cuối cùng còn sót lại.

Thương Nhàn cảm thấy như bị thứ gì đó đâm vào tim.

Trái tim cô có chút rung động, nhưng rất nhanh sau đó đã buộc mình không được phép yếu lòng --

"Nếu tấm danh thiếp đó vẫn còn, cậu có thể trả lại cho tôi được không?"

"..."

Một chút chấp niệm cuối cùng cũng không còn nữa.

Giọng của cậu như chết lặng.

"Hôm qua tôi đã vứt nó đi rồi."

Nói xong cậu bước vào lớp, không hề ngoảnh lại.

Thương Nhàn vẫn đứng tại chỗ hồi lâu. Cô vốn định đi thẳng xuống cầu thang - dù sao thì ngày mai cô cũng không có lớp.

Nhưng sau khi do dự vài giây, ánh mắt cuối cùng của cậu nhóc vẫn xuất hiện trước mặt cô.

Cuối cùng Thương Nhàn vẫn thỏa hiệp.

Cô quyết định đi tới phòng giáo viên.

Khi thầy chủ nhiệm nhìn thấy Thương Nhàn, ông ấy rất ngạc nhiên, ông nghĩ rằng có lẽ cô đến để cáo trạng nên đang nghĩ xem sẽ dỗ dành cô thế nào——

"Cô giáo Thương, cô đừng lo, không có việc gì phải tức giận với đám học sinh này, tốt hơn hết là nên..."

"Thầy chủ nhiệm, thầy hiểu lầm rồi, tôi không hề tức giận."

Thương Nhàn bình tĩnh mỉm cười.

"À? ... Cô không phải đến đây để nộp đơn khiếu nại sao?" Thầy chủ nhiệm ngạc nhiên nâng gọng kính lão lên.

"Không phải."

"Ừm, vậy tiết học vẫn diễn ra thuận lợi chứ?"

"Thuận lợi." Thương Nhàn đáp, "Các em học sinh đều rất ngoan ngoãn."

Thầy chủ nhiệm:"......"

Thầy chủ nhiệm:"?"

Nếu hai từ "ngoan ngoãn" kia hoàn toàn không "xứng" với đức hạnh của trường, thì có lẽ ông nên nghi ngờ rằng phải chăng cô giáo Thương đã vào nhầm lớp.

Tuy nhiên, người có thể trở thành giáo viên chủ nhiệm của một lớp trong trường trung cấp nghề này đương nhiên không phải kẻ bao đồng, thích tự rước phiền phức cho bản thân, nghe vậy, ông ấy lập tức đổi chủ đề: "Vậy cô giáo Thương đến đây để ...?"

Thương Nhàn nói thẳng: "Tôi có thể kiểm tra thông tin cá nhân của lớp trưởng được không? Tôi muốn ghi nhớ thông tin liên lạc của cậu ấy. Sau này nếu có chuyện gì, tôi có thể trực tiếp thông báo cho cậu ấy và các bạn cùng lớp."

"Ồ, tất nhiên rồi, không có vấn đề gì."

Thầy hiệu trưởng cầm kính lão, đi đến đống giấy vụn bên cạnh.

Lần này lại khá gọn gàng, ông nhanh chóng lấy ra một tập hồ sơ và đưa cái trên cùng cho Thương Nhàn.

"Đây, cậu bé này là lớp trưởng, tên là Bạc Ngật."

"......."

Vừa nhìn vào bức ảnh sẽ thấy rõ, chàng trai với nụ cười tỏa nắng trong ảnh dường như đưa cô trở về những lần nói chuyện với cậu trước đó.

Cô hơi mất tập trung, nhưng rất nhanh đã định thần lại nhìn xuống.

Lúc này, thầy chủ nhiệm chợt nhớ ra điều gì đó:

"Cô giáo Thương Nhàn, tình cờ là tuần này đến lượt giáo viên tiếng Anh giám sát tiết tự học buổi tối. Cô có thể đến đây vào buổi tối không?"

"..."

Thương Nhàn không trả lời.

Lúc này, mắt cô chỉ chăm chú vào ngày tháng năm sinh của Bạc Ngật được ghi trên phần thông tin cá nhân.

Một bài toán rất đơn giản.

Thương Nhàn có thể tính toán kết quả trong vòng chưa đầy một giây.

——

Bạc Ngật năm nay chỉ mới 17 tuổi.

Vị thành niên.

Thương Nhàn nheo mắt, gương mặt cô lúc này không chút biểu cảm.