Anh Ấy Rất Điên

Chương 97: Đánh đòn phủ đầu




Edit: Đậu Xanh

Thương Nhàn lo lắng cả đêm, nhưng không hề có số điện thoại lạ nào gọi vào di động của cô.

Cho đến gần sáng, cô rốt cuộc cũng mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, kết quả là hơn một giờ, điện thoại di động của cô đột nhiên rung lên, Thương Nhàn giật nảy mình vội vàng bật thẳng dậy cứ như cá chép vượt vũ môn, nhặt điện thoại di động bị cô đá xuống đất lên xem, xem có phải là....tin nhắn bán hàng.

Thương Nhàn: "..."

Thương Nhàn đã ném số điện thoại đó vào danh sách đen một cách độc ác.

Nằm được vài giây, cô lại trở mình, mở điện thoại để bật chế độ im lặng rồi lăn ra ngủ tiếp.

Thương Nhàn thở phào nhẹ nhõm trước khi thiếp đi - lần này có thể yên tâm đi ngủ rồi.

Tuy nhiên, vào lúc 6 giờ sáng ngày thứ hai,

Thương Nhàn với hai quần thâm trên mắt, cô đứng trước gương với gương mặt vô cảm và bắt đầu thoa kem che khuyết điểm.

——

Cả một đêm cậu thiếu niên xinh đẹp kia đều ở trong giấc mơ, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời với cô. Vậy cũng thôi đi, tại sao mơ một hồi thì đột nhiên thấy bản thân đang ở 18 tầng địa ngục.

Cũng may là chuông báo thức reo sớm.

Thương Nhàn ngáp một cái, suy nghĩ với vẻ mặt không chút biểu cảm

Lớp học tiếng Anh của Phạm Manh trong học kỳ này được xếp vào lúc 10 giờ. Có tổng cộng tám tiết trong năm ngày, trong đó có bốn tiết là tiết học sớm của ca sáng hoặc ca chiều.

Hôm nay không may dính phải tiết đầu tiên trong ngày. Hơn nữa trước khi lên lớp Thương Nhàn phải tìm giáo viên chủ nhiệm của lớp cô dạy thay xin bảng danh sách lớp, để không bị trễ giờ, cô phải nhanh chóng đến trường càng sớm càng tốt.

Đúng bảy giờ, Thương Nhàn đến tòa nhà văn phòng của trường trung cấp nghề và tìm thấy giáo viên chủ nhiệm của lớp mà cô dạy thay. Giáo viên chủ nhiệm - người mà trước đó vẫn đang đọc sách với cặp kính lão, giờ đang lục tung đống giấy tờ lộn xộn trên bàn của mình, và cuối cùng cũng tìm thấy hai bảng thành tích nhàu nát từ trong đó.

"Thật ngại quái, cô giáo Thương Nhàn."

Thầy chủ nhiệm mỉm cười xin lỗi và đưa bảng điểm nhàu nát cho Thương Nhàn.

"Danh sách mới cho học kỳ này vẫn chưa có, cô dùng tạm bảng thành tích của học kì trước này để điểm danh có được không?"

"..."

Đối diện với hình ảnh phản chiếu của bản thân trên cặp kính lão kia, Thương Nhàn không thể nói "không", cô chỉ đành cười khổ gật đầu.

"Được chứ, nếu thầy bận thì cứ làm việc của mình đi, giờ tôi cũng chuẩn bị lên lớp."

Thầy chủ nhiệm nâng cặp kính lão, ngập ngừng nói: "Lên lớp thôi mà, cũng không cần phải gấp như vậy đâu."

"?"

Thương Nhàn lúc đó còn chưa hiểu lắm ý nghĩa của câu nói này.

Nhưng chỉ nửa tiếng sau, trước giờ học ba phút, lần đầu tiên bước vào lớp mà cô dạy thay, cô đã hiểu ra câu nói trước đó của thầy chủ nhiệm.

——

Một phòng học lớn như thế, sức chứa cũng tầm 60 đến 70 người, mà số người ngồi trong lớp chỉ vẻn vẹn 20 đến 30.

Chỉ chiếm một nửa trong số đó.

Thương Nhàn dừng lại trước cửa lớp.

Cô nhướng mày rồi bình tĩnh bước vào lớp.

Căn phòng ồn ào như một trại vịt lớn.

Nhưng bắt đầu từ khi người đầu tiên trong lớp nhìn thấy Thương Nhàn, lớp học dần dần yên tĩnh lại.

Im lặng trong vài giây, không biết ai đã thốt lên một câu "chết tiệt".

"Học sinh mới à? Xinh phết nha..."

Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của những học sinh khác, cả lớp liền bắt đầu bàn tán --

"Đúng là xinh thật."

"Tớ nghĩ hoa khôi của trường năm nay có thể được bầu lại rồi"

"Tử Kỳ sao lại không có ở đây nhỉ? Vẫn chưa đến lớp à. Nếu để cô ấy nhìn thấy bạn học mới chắc chắn lại có kịch hay để xem rồi haha..."

"Không được, tôi muốn theo đuổi cô ấy."

"Nhật, cậu có thể nào có tiền đồ một chút không, mới chỉ là lần gặp đầu tiên thôi!"

"Nếu cậu không thích, vậy thì đừng có theo đuổi."

"... Tôi đâu có nói vậy."

"..."

Trong những tiếng ồn ào, náo nhiệt không ngừng còn kèm theo những ánh mắt thăm dò, hiếu kỳ, thậm chí ác ý từ các chàng trai, cũng như những ánh mắt thù địch của các cô gái.

Thương Nhàn xem như không có gì xảy ra.

Cho đến khi ai đó không biết xấu hổ hét lên.

"Bạn học mới, giới thiệu một chút đi!"

Thương Nhàn nở nụ cười, liếc nhìn về phía đó.

"......Được thôi."

Cô quay lại, cầm phấn và viết tên mình lên bảng đen.

"Thương Nhàn."

Đặt viên phấn vào khe đựng cuối bảng, Thương Nhàn quay ngoắt lại, nói thật chậm từng chữ từng chữ một--

"Giáo viên dạy thay môn tiếng Anh của các bạn."

"?? !!!"

Cả lớp đột nhiên im bặt.

Thương Nhàn khá hài lòng với phản ứng lúc này của chúng.

Nhưng cô không tận dụng sự im lặng này để nói thêm gì cả, thay vào đó, cô kéo chiếc ghế dành cho giáo viên từ bên cạnh ra, đặt lại về phía sau bục giảng, ngồi xuống và bắt đầu lật bảng điểm của lớp với điệu bộ hết sức nhàn nhã.

——

Kết quả tệ đến mức cô thậm chí đoán không ra những môn học này rốt cuộc có bao nhiêu bài kiểm tra đạt điểm tuyệt đối.

Vài phút sau, chuông vào lớp vang lên.

Số học sinh có mặt trong phòng học cuối cùng cũng nhiều hơn trước đó một chút - tuy nhiên, rõ ràng là khoảng cách tới hai chữ "đầy đủ" vẫn còn rất chênh lệch.

Mà tiếng chuông vào lớp này ngoài việc khiến cô giáo tự giác đứng lên ra, những học sinh khác trong lớp có thể nói là bình tĩnh thoải mái, tiếng chuông dường như khống mấy ảnh hưởng đến chúng.

Đứa thì cười, đứa thì nói.

Cô nàng đang tô phấn mắt ở hàng ghế thứ ba tay vẫn tô đều không hề run rẩy. Ở góc sau bên phải, có đứa vẫn đang ngủ, đã vậy còn ngáy to nữa. Số còn lại thì một nửa đang nghịch điện thoại, một nửa thì nhìn chằm chằm vào cô một cách cợt nhả, và thảo luận với nhau điều gì đó.

Thương Nhàn thầm thở dài.

Cô lấy trong cặp cây gậy gấp, không mở ra, chỉ dựng thẳng, ngồi trên bục giảng gõ vài cái.

Tiếng kim loại va chạm, âm thanh rất lớn và rõ.

Cả lớp cũng dần dần im lặng.

Đủ loại ánh mắt tập trung về phía Thương Nhàn.

Trước những ánh nhìn đó, vẻ mặt của Thương Nhàn lại rất bình tĩnh, nụ cười trên khóe miệng không chút thay đổi.

"Những học sinh còn lại đâu?"

"Thưa cô, tiết của cô là tiết đầu, bọn nó làm gì mà dậy nổi vào giờ này!"

"Thì đó! Em nghe tin có giáo viên mới nên mới đến xem thôi!"

Vài nam sinh khúc khích cười với nhau.

"Ok."

Thương Nhàn không tức giận, chỉ cười nhẹ.

"Tôi là giáo viên dạy thay môn tiếng Anh của các bạn, tên thì các bạn đã biết rồi. Trong tháng tới, môn tiếng Anh của các bạn đều do tôi phụ trách. Nếu các bạn có bất kỳ thắc mắc gì về vấn đề học tập, có thể tìm tôi trước hoặc sau giờ học để giải đáp. "

"Vâng— thưa cô—"

Nhóm nam sinh kéo dài ngữ điệu một cách ngả ngớn.

Thương Nhàn vẫn ngắn gọn và dứt khoát.

"Tiếp theo, tôi sẽ nói về kỷ luật trong tiết của tôi."

"Điều đầu tiên, các bạn không được phép đến muộn."

Thương Nhàn liếc mắt nhìn những vị trí còn trống, đáy mắt có ý cười lạnh, "Các bạn thậm chí có thể không đến, nhưng đừng làm phiền khi tôi đã dạy được một nửa. Đương nhiên, những trường hợp nên được ghi lại, tôi sẽ ghi lại đúng sự thật."

"..."

"Thứ hai, trong giờ học, các bạn có thể nghịch điện thoại, các bạn có thể đan áo len, các bạn có thể trang điểm, các bạn cũng có thể ngủ. Tôi đều không quan tâm, nhưng có một số điều kiện tiên quyết."

Thương Nhàn nhìn cả phòng một lượt.

"Không được phát ra tiếng động, không có mùi, không làm ảnh hưởng đến người khác."

"..."

"Thứ ba," Thương Nhàn dừng lại và mỉm cười, "Đợi tôi nghĩ ra sẽ bổ sung thêm."

"..."

"Chỉ dạy thay có một tháng thôi mà, còn tưởng bản thân mình là trung tâm vũ trụ cơ đấy."

Cô gái đang sơn móng tay ở hàng ghế đầu lẩm bẩm.

Lớp học vốn dĩ yên tĩnh nên câu nói này của cô nàng dễ dàng truyền đến tai từng người trong lớp. Đám học sinh không sợ làm lớn chuyện chỉ muốn xem trò hay, lần lượt quay đầu hihi haha chờ xem phản ứng của Thương Nhàn .

Thương Nhàn cũng đã bước xuống.Cách đó vài mét, cô gái với mái tóc xoăn dài cũng đảo mắt đứng dậy——

"Làm sao? bộ tôi nói không đúng hả? Cô không phải là chỉ tạm thời dạy thay thôi sao, kiêu ngạo như vậy để làm gì chứ?"

Cô nàng chưa kịp nói hết câu, Thương Nhàn đã bước đến trước mặt.

Thậm chí không đợi dứt câu, cây gậy gấp trong tay Thương Nhàn đã vụt mạnh vào không trung, một tiếng gió mạnh mẽ vang lên——

"Bốp!"

"Choang!"

Hàng sơn móng tay trên bàn toàn bộ bị cây gậy gấp trong tay Thương Nhàn quét xuống, tất cả đều bể tan tành, nước sơn lẫn lộn vào nhau.

Cô nàng trợn mắt sững sờ, nhìn chằm chằm vào đống hỗn độn trên mặt đất một cách đầy nghi ngờ, như thể không thể tin rằng đây là sự thật.

——

Trong trường trung cấp nghề này điều kiêng kị nhất là không nên đắc tội với các cậu ấm cô chiêu thuộc thế hệ thứ hai này, thế mà lại có một cô giáo tuổi đời còn quá trẻ dám làm vậy với cô nàng.

Ngay cả những học sinh khác trong lớp cũng mụ mị cả lên.

Sau mấy giây, bọn nhóc cuối cùng cũng hoàn hồn. Sắc mặt chúng không tốt lắm, do dự đưa mắt về phía Thương Nhàn. Mà Thương Nhàn chỉ nhìn chủ nhân của lớp sơn móng tay một cách điềm tĩnh.

"Mục thứ hai tôi đã nói rồi, trong giờ học có thể làm bất cứ điều gì - nhưng nếu chưa thông qua sự cho phép của tôi thì không được gây ra tiếng động, giờ đã rõ chưa?"

Cô nàng rốt cuộc cũng hoàn hồn, vẻ mặt méo xệch, suýt chút nữa thì giơ tay định lao tới.

"Cô có biết những thứ này đáng giá bao nhiêu không? Mẹ kiếp cả một tháng lương của cô cũng--?"

Thương Nhàn nhấc tay lên, cái đầu đen xì và ánh sáng lạnh lẽo từ cây gập gấp dừng lại trước mũi cô nữ sinh đang phát điên kia.

Động tác của cô nàng đột ngột dừng lại.

Thương Nhàn chế nhạo và quét sạch phần còn lại của khoảng bốn hoặc năm lọ sơn móng tay trên mặt đất.

"Thứ hàng chợ nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm một chai, bộ chưa từng nhìn thấy tiền sao?"

Thương Nhàn hạ tay, ném cây gậy gấp xuống rồi gõ "bốp" một cái lên bàn của cô nữ sinh kia.

——

Ngay lập tức xuất hiện một vết lõm tròn không lớn không nhỏ trên bàn, chính là chỗ từng đặt mấy lọ sơn móng tay.

Sau khi chứng kiến màn gõ bàn kia, không biết là ai trong số học sinh quanh đó đã nuốt nước miếng ừng ực.

"Khốn kiếp..."

"Trên...trên người có giấu vũ khí à ..."

"Nếu bị cái thứ chết tiệt này gõ vào đầu, thì ngay chỗ bị gõ có thể gọi là tiểu bạch xa không nhỉ?" ( xe nhỏ màu trắng)

"Híc, tớ dường như cảm nhận được xương cốt của mình đau nhức ."

Chủ nhận của mấy lọ sơn móng tay đứng mũi chịu sào, sắc mặt lập tức tái nhợt, ánh mắt run rẩy nhìn Thương Nhàn.

Thương Nhàn bình tĩnh quay lại.

"Còn mấy lọ sơn móng tay này - sau giờ học cứ đem hóa đơn đến tìm tôi. Tôi sẽ bồi thường giá gốc cho em, không cần chiết khấu phần sơn đã dùng."

Cô đứng trên bục giảng, nhìn xuống dưới lớp một lượt, lúc này đây người đẹp hung ác kia cuối cùng cũng khiến cả lớp khiếp sợ bằng vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.

"Yên tâm. Lần sau, dù tôi có dùng gậy để đánh những học sinh không tuân thủ kỷ luật, mà chẳng may có đánh vỡ bộ phận nào trên cơ thể các bạn - tôi cũng sẽ bồi thường với giá gốc."

"Các bạn có thể thử xem, rằng tiền lương của tôi, có đủ để thay một "bộ phận" trên cơ thể các bạn không."

Cả lớp im lặng.

Ngay cả đám nam sinh phía sau trước đó còn đùa giỡn, lúc này nhìn cây gậy gấp trong tay Thương Nhàn, da đầu bỗng nhiên tê dại.

Cảm thấy hiệu quả của việc đánh phủ đầu cũng không tệ, Thương Nhàn cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ hơi mỉm cười ban đầu.

Cô liếc xuống bảng danh sách, thanh âm nhẹ nhàng hỏi

"Lớp trưởng là ai, kỷ luật mà hôm nay tôi đã đặt ra, lớp trưởng có trách nhiệm thông báo cho những bạn khác vẫn còn đang ngái ngủ."

"..."

Cả lớp im lặng hồi lâu.

Lần này, Thương Nhàn thực sự ngạc nhiên.

Cô ngẩng đầu: "Lớp các bạn không có lớp trưởng à?"

"...... Có."

Học sinh ngồi ở đầu hàng quả nhiên vẫn là học sinh chịu nghiêm túc học hành. Một nam sinh đeo kính gọng đen dè dặt cẩn thận dơ tay lên.

Thương Nhàn ngạc nhiên: "Cậu là lớp trưởng?"

——

Thầy chủ nhiệm tuy mắt hơi kém nhưng cũng không có vẻ gì là ngốc, có lẽ thầy sẽ không chọn một nam sinh vừa nhìn đã thấy trói gà không chặt, chỉ có thể bị người khác bắt nạt làm lớp trưởng đâu nhỉ?

Quả nhiên giây tiếp theo, nam sinh đó vội vàng lắc đầu.

"Không phải em, là bạn cùng bàn với em."

Thương Nhàn: "..."

Thương Nhàn nhìn sang vị trí còn trống bên cạnh nam sinh, cười khổ .

Cô khẽ nheo mắt.

"Được lắm, lớp trưởng chính là người dẫn đầu các bạn cúp học?"

Cả lớp: "..."

Đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng học giảm xuống mười độ, xảy ra chuyện gì vậy?

Nam sinh gầy gò đeo kính đen cũng cảm thấy sợ.

Cậu run rẩy, rồi dè dặt bảo vệ cậu bạn cùng bàn: "Không ... không ... cậu ấy ngày nào cũng đến lớp đúng giờ ..."

Thương Nhàn cúi đầu nhướng mày.

Cô ngây người cầm bảng điểm lên. Mã số học sinh trong lớp được sắp xếp theo thành tích học của mỗi người. Thương Nhàn vẫn đang cúi đầu hỏi : "Mã số học sinh của lớp trưởng là số mấy?"

Cậu nam sinh cẩn thận đáp : "67?"

Thượng Quan Tây: "..."

Thương Nhàn nhướng mày ngước lên, "Lớp của các bạn có bao nhiêu người?"

Nam sinh: "67."

Thượng Quan Tây: "..."

Thương Nhàn nở nụ cười mỉa mai, "Người xếp hạng chót lại là lớp trưởng ư, Thầy chủ nhiệm của các bạn lắm trò thật đấy?"

Vừa nói, ánh mắt cô cũng vừa dừng lại ở dòng cuối của trang cuối cùng.

Thương Nhàn quét bừa mắt sang trái.

[Bạc Ngật].

Cái tên lại rất hiên ngang...

Suy nghĩ của Thương Nhàn đột nhiên đình trệ.

Cái tên này, hình như, nghe hơi quen?

Khi trái tim của Thương Nhàn đang phi nước đại nhưng gương mặt lại không chút biểu cảm, cửa trước lớp học đột nhiên bị đẩy ra, Nam sinh vừa bước vào thở hổn hển:

"...Báo cáo."

Thanh âm mát lạnh, trong trẻo, êm tai giống như ngày hôm qua chợt vang lên.

Thương Nhàn ngẩn ra, ngước mắt lên.