Anh Ấy Rất Điên

Chương 99: Tức giận




Edit: Đậu Xanh

Thương Nhàn chậm rãi nghiến nghiến răng, cuối cùng cũng dời tầm mắt khỏi mục ngày tháng năm sinh của Bạc Ngật trên bảng tư liệu.

Mặt cô mang theo ý cười nhìn về phía thầy chủ nhiệm.

"Thật xin lỗi, tôi không nghe rõ, vừa rồi thầy nói gì thế ạ?"

"...... "

Thầy chủ nhiệm bỗng cảm thấy rùng mình một cái.

Không biết vì sao, trong chớp mắt ông đột nhiên cảm thấy người cô giáo bé nhỏ thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi ở trước mặt này, nhiệt độ ở xung quanh bỗng chốc từ nắng hạ chuyển sang đông lạnh.

Thầy chủ nhiệm cũng không dám hỏi, ông chỉ lặp lại những gì mà mình vừa nói.

Thương Nhàn lập tức nhíu mày.

"Tiết tự học tối? Cụ thể là phải phụ trách những việc gì?"

Thầy chủ nhiệm thấy chuyện này có chỗ để bàn luận thì thở phào một hơi, ông nở nụ cười hòa nhã," Cũng không có gì, chỉ là trông chừng những học sinh chịu đến lớp tự học đừng để bọn chúng quá ồn ào. Kiểm soát kỷ luật một chút là được rồi. "

Thương Nhàn:" Cả tuần luôn sao?"

"Đúng." Thầy chủ nhiệm dè dặt quan sát biểu tình của Thương Nhàn, "Cả tuần này vốn dĩ do thầy Phạm Manh phụ trách. "

Thương Nhàn:" Tiết tự học tối kéo dài khoảng bao lâu?"

"Hai tiết học. "

"Được, tôi biết rồi. "

Thương Nhàn đặt tư liệu phía trên dán hình ảnh cậu thiếu niên có nụ cười xán lạn rực rỡ lên bàn của thầy chủ nhiệm.

"Tối nay tôi sẽ đến lớp học đúng giờ. "

Thầy chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm, nếp nhăn ở bên cạnh khoé mắt cũng nhiều hơn vài đường.

"Làm phiền cô giáo Thương rồi. "

"Không sao, việc tôi nên làm mà. "

Thương Nhàn xoay người chuẩn bị rời đi, chỉ là vừa đi được một bước, nhưng lại trông như nhớ đến việc gì đó, cô đột nhiên dừng bước, xoay người lại.

"Thầy này, có một vấn đề tôi muốn hỏi thầy một chút. "

"Ừm, cô Thương không cần khách khí, cứ nói đi. "

"Tôi thấy số báo danh của người lớp trưởng Bạc Ngật này là số 67, dựa theo thành tích cậu ấy cũng là người xếp cuối cùng trong lớp học kỳ trước...với thành tích như thế này, sao lại được làm lớp trưởng thế?"

"....... "

Nhắc đến chuyện này, thầy chủ nhiệm có chút dở khóc dở cười.

"Trò Bạc Ngật là một đứa trẻ tốt, cô Thương đừng có thành kiến gì với cậu ấy....ở trong lớp cậu ấy rất được lòng mọi người, tính cách cũng trầm ổn hoạt bát, trước giờ chưa từng đánh nhau hay gây sự, hoàn toàn không giống với những học giỏi khác ở trong trường."

Trong lòng Thương Nhàn nhẹ nhõm.

Trên mặt cô lộ ra ý cười," Thế thành tích của cậu ấy...?"

"Haiz, chuyện này càng không thể nhắc đến. " Thầy chủ nhiệm lắc đầu cười khổ nói:" Môn toán học cậu ấy thi được bao nhiêu điểm, cô Thương cô có đoán được không?"

"Không điểm. "

Thương Nhàn không chút do dự.

Cái vấn đề này cô cũng không cần đoán...trước giờ cô đối với các chữ số luôn rất nhạy cảm, trước kia ở trong lớp học chú ý đến tên của Bạc Ngật, thuận mắt nhìn thoáng qua một lần, điểm số đã hoàn toàn khắc ghi trong đầu cô rồi.

Thầy chủ nhiệm nghe thế liền bật cười," Đúng vậy, là không điểm!"

"Cậu ấy nộp giấy trắng à?"

"Không, tất cả câu đề đã trả lời hết. " Thầy chủ nhiệm nói.

Thương Nhàn:" ....không đúng được câu nào sao?"

Thầy chủ nhiệm gật đầu, đôi mắt bất lực đến nỗi híp lại," Đúng vậy, không đúng một câu nào. "

Thương Nhàn yên lặng.

Không đúng một câu nào chỉ có hai khả năng: Hoặc là, vận khí kém đến mức chọn bừa mười mấy câu đề, có thể sai toàn bộ; hoặc là....

Thương Nhàn nhíu mi mắt.

..........

Cậu ấy biết rõ tất cả đáp án chính xác, nhưng cố ý chọn sai hết toàn bộ.

"Sau đó tôi có tìm hiểu thử, " Thầy chủ nhiệm hiển nhiên thật sự rất coi trọng vị lớp trưởng nhà mình, đương như sợ Thương Nhàn có thành kiến với cậu ấy, ông đặc biệt giải thích:"Hình như là có mâu thuẫn rất lớn với người lớn ở trong nhà, cho nên mới làm như thế. "

Ông cười cười than thở.

"Nói cho cùng cậu ấy vẫn là một đứa trẻ, hành sự có lúc không tránh khỏi có tí trẻ con. "

"...... "

Thương Nhàn không nói gì.

Cô chỉ nhớ đến tối qua lúc ở quán bar Aurora, cậu thiếu niên nói không muốn đi học, khi bị bản thân cô hỏi đến có mục tiêu kiên định và chuyện mình muốn làm hay không, trong mắt của cậu bừng lên một tia sáng rạng rỡ.

Im lặng lúc lâu, Thương Nhàn gật đầu.

"Tôi biết rồi. Thầy chủ nhiệm, thầy làm việc đi, tôi đi trước đây. "

"Cô Thương đi đường cẩn thận nhé. "

"Dạ. "

Bởi vì tối qua không ngủ đủ giấc, Thương Nhàn lại quay về khách sạn ngủ bù cả một buổi sáng.

Đến buổi chiều, cô mới ăn chút điểm tâm chiều, đến phòng gym ở dưới lầu khách sạn chạy trên máy chạy bộ hơn một tiếng đồng hồ, sau đó lên lầu làm spa, tắm rửa, thay quần áo, bắt xe đi đến trường dạy nghề ở thành phố C.

Cho đến khi bước vào cánh cửa của trường dạy nghề, Lưu Nhàn mới đột nhiên phát hiện ra...trong lúc sơ ý bản thân mình lại lôi bộ quần áo vận động màu đen mỏng manh từ tối hôm qua ra mặc lại rồi.

"....thiếu ngủ khiến con người bị thiểu năng. "

Thương Nhàn vừa ai oán vừa than thở. Cô nhìn vào đồng hồ...

Thời gian hiển nhiên không cho phép cô quay về thay quần áo khác.

Cô chỉ có thể bất chấp kiên trì đi vào tòa nhà giảng đường.

Lúc này vẫn đang là giờ cơm tối, các học sinh sau khi ăn cơm ở căn tin xong quay trở lại, đang ồn ào huyên náo như đàn khỉ trong tòa nhà giảng đường.

Khắp người là sức lực và tinh thần dùng mãi không hết...

Thương Nhàn chậm rãi ngáp một cái, liếc mắt lườm những cậu thiếu niên cô thiếu nữ nhỏ hơn bản thân mình tầm năm sáu tuổi, trong lòng cô vừa than thở năm tháng giết chết con người, vừa đi đến tầng lầu mà Bạc Ngật và lớp cậu ấy đang học.

.......

Vẫn còn ồn ào như ban nãy.

Bộ quần áo vận động này của Thương Nhàn hòa lẫn trong nhóm học sinh thực sự không quá nổi bật.

Lại cộng thêm sau khi cô tắm rửa xong lười trang điểm, mặt mộc ra đường, cột một chùm tóc đuôi ngựa thì ra khỏi cửa, lúc này đây cô đang im hơi lặng tiếng tay nhét túi quần đi đến trước cửa lớp học, qua khoảng một lúc, vẫn không có một người học sinh nào chú ý đến sự xuất hiện của cô.

Thương Nhàn cũng không để tâm.

Nhiệm vụ tối nay của cô nhẹ nhàng hơn dạy học rất nhiều, bọn họ chỉ cần đừng quậy phá lật trời, thì cô sẽ không quản chuyện bao đồng.

Nghĩ như thế này, ánh mắt của Thương Nhàn vẫn là theo bản năng rơi trên một cái bàn nào đó ở dãy đầu tiên.

Nhìn khoảng mấy giây, cô nhẹ nhàng nheo mắt.

...

Thầy chủ nhiệm lớp bọn họ nói chẳng sai chút nào, lớp trưởng Bạc Ngật ở trên lớp, tuyệt đối rất được lòng mọi người.

Nhân duyên nhất định cũng đặc biệt tốt.

Lúc này đây cậu đang cầm một quyển sách giáo khoa đủ màu sắc sặc sỡ, nữ sinh chạy đến trước bàn sau bàn bàn trái bàn phải của cậu để hỏi bài, đếm sơ qua ít nhất cũng có tầm mười người.

Có bao nhiêu người thật lòng bao nhiêu người giả dối không thể nói được, nhưng cậu thiếu niên ở giữa bàn khẽ dụi mắt, sắc mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn không làm mất đi chút xán lạn trong nụ cười của cậu....bất cứ lúc nào cũng có thể vẽ thành một bức họa đẹp đẽ, tự nhiên không chút giả tạo thu hút ánh mắt của tất cả nữ sinh ở bên cạnh.

Thương Nhàn nhéo nhéo mi tâm.

Phạm Manh này không biết tìm người gì cả....người thích hợp dạy thay nhất, rõ ràng nên là Bạc Ngật mới phải.

Không dám nói thành tích thế nào, chí ít nữ sinh trong lớp luôn có mặt không thiếu một người.

Nhưng Thương Nhàn cũng có thể hiểu.

......

Tuổi trẻ như hoa, dung mạo như hoạ, lại có nụ cười sạch sẽ trong vắt, thuần túy không nhuộm chút tạp chất nào.

Cậu thiếu niên này, có mấy ai có thể chống lại được sự mê hoặc như thế này cơ chứ.

...đừng nói là bọn họ.

Đến cô cũng xém chút nữa gục ngã rồi.

Thương Nhàn cười cười tự khinh bỉ bản thân mình.

Mà dãy đầu của lớp học, cuối cùng cũng có học sinh vô thức xoay đầu qua, chú ý đến sự tồn tại của Thương Nhàn rồi.

"Cô....cô giáo Thương? Sao cô lại ở đây thế?"

"...... "

Dãy đầu trong lớp yên tĩnh trở lại.

Bị các nữ sinh vây chặt ở giữa bàn, thân hình của cậu thiếu niên mang nụ cười xán lạn bỗng dưng đình trệ.

Cậu không dừng lại giây nào, ngước mắt nhìn về phía trước.

Người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ vận động màu đen mỏng manh như tối qua, cột một chùm đuôi ngựa trông thật trẻ trung đang cong cong khóe mắt, nụ cười xinh đẹp.

"Tiết tự học tối nay tôi sẽ trông chừng. Đừng sợ, không thêm tiết đâu. "

Nụ cười này vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, mang theo vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt với vẻ sắc sảo lạnh lùng như ban ngày, trong chốc lát khiến không ít nam sinh trong lớp ngây người.

"....... "

Bạc Ngật cụp mắt.

Cậu thiếu niên siết chặt cây bút chì ở trong tay, trên mu bàn tay trắng nõn có gân xanh gồ lên, sức lực đó thoạt nhìn như muốn bẻ gãy cây bút.

Không đợi Thương Nhàn nói thêm lời nào, tiếng chuông báo tiết tự học tối đầu tiên vang lên.

Các nữ sinh đang vây quanh Bạc Ngật và nam sinh ngồi cùng bàn với cậu, còn chưa kịp hỏi bài lại lộ ra biểu cảm tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn là lần lượt rời đi.

Nam sinh mắt đeo kính gọng đen ngồi cùng bàn với Bạc Ngật cuối cùng cũng có thể quay trở lại vị trí ban đầu của bản thân mình.

Cậu nhìn vào Thương Nhàn trên bục giảng, trên mặt lộ ra chút biểu tình muốn nói nhưng lại thôi. Nhưng cuối cùng cậu chỉ lảng tránh mà xoay đầu đi, an tĩnh nằm nhoài người ra bàn.

Thương Nhàn không chú ý đến.

Trên thực tế, lúc tiếng chuông báo vào học vang lên, cô đã lấy điện thoại trong túi xách ra, bảo đảm chắc chắn tắt tiếng đi, rồi đeo tai nghe lên bắt đầu lướt tin tức kinh tế và các tin chính trị.

< Tin tức phổ biến > mỗi ngày nhất định phải xem.

Chỉ là hôm nay vừa mới nghe được một nửa khúc dạo đầu quen thuộc, Thương Nhàn bỗng nghe thấy bên ngoài tai nghe thấp thoáng có tiếng kêu cô giáo vang lên.

Cô ngẩng đầu lên nhìn.

Một mái tóc màu xanh lá.

Trên lỗ tai còn có một hàng khuyên tai.

Trông như cậu nam sinh biến bản thân mình thành tủ trưng bày trang sức châu báu ở dãy bàn đầu tiên, cậu ta cười tủm tỉm nhìn vào cô, trong tay còn cầm một quyển sách giáo khoa tiếng Anh nhăn nhúm.

"Cô giáo Thương, em có thể hỏi cô vài vấn đề ngữ pháp không?"

Thương Nhàn:"...... "

Không thể trông mặt mà bắt hình dong nha.

Thoạt nhìn trên đầu như thể nhét một mớ cỏ xanh um, nhưng kết quả vẫn biết hỏi"vấn đề ngữ pháp".

Giọng nói của nam sinh không cố ý đè thấp xuống, trong lớp học an tĩnh vẫn tính là nghe được rõ ràng.

Thương Nhàn gật đầu.

"Có thể hỏi, nhưng giọng cậu nhỏ một chút, đừng ảnh hưởng những bạn khác tự học. "

"Thế cô ơi, chúng ta dứt khoát ra hành lang nói đi?"

"..... "

Ánh mắt Thương Nhàn lóe lên.

Vài giây sau, cô nhàn nhạt nở nụ cười, gật đầu.

"Được thôi. "

Nam sinh làm động tác"mời" với Thương Nhàn.

Cuộc đời Thương Nhàn lần đầu tiên nhìn thấy lễ nghi thân sĩ được làm xấu đến thế này.

Cô không so đo, bật người đứng dậy, đi ra ngoài.

Khóe miệng của nam sinh ấy giương lên, đắc ý cười cười.

Sắp đến bên ngoài cửa lớp học, cậu ta xoay đầu qua, gửi một nụ hôn gió im lặng với cả lớp.

".......buồn nôn. "

Bên cạnh Bạc Ngật, nam sinh đeo mắt kính gọng đen nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Bạc Ngật đang trầm tĩnh, nghe thế thì xoay đầu qua.

Bạn cùng bàn của cậu nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý, thì áp sát đến nhỏ giọng mở miệng:" Cậu không biết đâu, trước khi tôi quay lại lên lớp, nghe thấy mấy người bọn họ ở phía sau xì xầm, Châu Hiên Vinh căn bản không phải đi hỏi bài, cậu ta cảm thấy cô giáo Thương xinh đẹp, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô giáo Thương. "

Bạc Ngật đờ người.

Cậu dừng lại cây bút trong tay, xoay đầu qua," Cái gì..."

Câu nói chưa dứt, mấy nam sinh ở phía sau lớp học cười rộ lên.

..........

"Nào, đặt cược nào đặt cược nào. Chúng ta cược xem, Chu Hiên Vinh có thể thành công ôm mỹ nhân về nhà hay không!"

"Các cậu điên rồi à, Thương Nhàn là cô giáo đấy?"

"Cô giáo thì sao chứ, hôm nay tôi đã đến chỗ thầy chủ nhiệm hỏi rồi, hình như cô ấy cũng vừa mới tốt nghiệp đại học. "

Cái người mở miệng đầu tiên phao tin xong, lại tiếp tục bật cười........

"Để tôi nghĩ xem nên cược cái gì đây? Hay là cược....cược xem Chu Hiên Vinh trong mấy ngày có thể cùng cô giáo xinh đẹp này lên giường, thế nào!?"

"Ha ha ha ha...cái này được đấy!"

Mấy nam sinh ngồi ở phía sau cũng lần lượt cười ầm lên.

Trong tiếng cười chói tai kia, phát ra một tiếng"răng rắc" thật khẽ.

Không ai chú ý đến.

Trừ cậu bạn cùng bàn của Bạc Ngật.

Nam sinh đeo mắt kính gọng đen trừng mắt ngơ người nhìn cây bút chì bị gãy thành hai đoạn, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào thân ảnh đột nhiên đứng bật dậy của Bạc Ngật.

Cậu ta đột nhiên có cảm giác đại sự không ổn...

"Này? Lớp trưởng cũng đến cược à? Thế cậu..."

"Ầm!"

Một tiếng ầm vang lên.

Nam sinh bày trò bị chàng thiếu niên trước sau luôn ôn hòa xán lạn đấm cho một cú ngã ầm ra đất.