Anh Ấy Chưa Từng Yêu Tôi?

Chương 41: Những thước phim quý giá




Ngự Phong mệt mỏi, anh vừa ngồi lên xe, hình ảnh cô bị đâm trúng rồi nằm trên vũng máu làm anh càng thêm đau đớn, anh vỗ mạnh vào vô lăng, tự trách bản thân.

- Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh hối hận lắm...em về với anh đi, về bên anh đi, anh thà chết thay em còn hơn.

Em nói giờ anh phải sống sao?

Nước mắt anh trào ra, nghẹn ngào nhìn ảnh cô mà nói. Rồi anh cố gắng lái xe trở về nhà, anh không muốn quay lại nhìn cô nằm trong nơi tối tăm ngột ngạt đó, anh chỉ muốn đến nơi tổ ấm chứa đầy tình yêu của hai người.

Nhưng có lẽ từ bây giờ nó sẽ là nơi lạnh lẽo với những kí ức còn xót lại. Anh cố lết bản thân đẩy nặng nề lên nhà, lôi hết những chai rượu mà ít khi hai vợ chồng mới dùng ra để uống. Anh ước rằng sau khi tỉnh dậy, cơn ác mộng này sẽ biến mất, cô ngồi bên anh vuốt ve mà mắng mỏ anh đang sắp thành một con sâu rượu. Anh cứ vậy ngồi uống mà luyền thuyền với tẩm ảnh của cô.

Sau đó, tiếng chuông cửa kêu lên, bấm nhiều lần liên tiếp, anh cứ ngồi đó mà nhìn.

- Ngự Phong! Ngự Phong, cậu có ở đó không? Mở cửa cho tớ đi, cậu đừng... làm... gì.....

Yên Nhiên đang sốt sắng nói thì Ngự Phong đã mở cửa.

- Yên Nhiên đó à? Cậu đến đây làm gì?

Anh vừa nói vừa quay vào ghế rồi uống tiếp. Yên Nhiên đóng cửa rồi đi vào. Nhìn căn nhà tối om nhưng cô cũng không nỡ bật đèn lên, cô hiểu rõ bây giờ anh đang đau lòng đến nhường nào. Thấy cô im lặng, Ngự Phong mới lên tiếng:

Cậu nói gì đi chứ!Tại cậu không bắt máy dù tớ với ba mẹ Y Y gọi bao nhiêu cuộc, họ đang loI....Gọi làm gì?Cậu...cậu không muốn đưa cậu ấy lần cuối à?Đưa ai? Đi đâu? Ngày mai em ấy khác trở về với tớ.Yên Nhiên trầm mặc hồi lâu mà thở dài.

- Tớ sẽ để cậu một mình, đừng làm gì dại dột. Tớ sẽ mặc kệ cậu đó! Mà tớ có thứ muốN đưa cậu...Lần trước Y Y để quên nhà tớ, vì tớ phải đi nhiều quá nên chưa kịp trả, vả lại cậu ấy có nói tớ cầm cũng không sao, tiện cầm giúp cậu ấy.

Yên Nhiên mở đèn từ điện thoại để soi vào túi xách của mình lục tìm đồ. Ánh sáng soi từ ngoài vẫn đủ cô thấy những đồ vật của căn phòng, cô đi đến đặt nó lên bàn. Mùi rượu nồng nặc làm cô phải nheo mặt.



Cậu ấy nói muốn tặng cậu nhân ngày kỉ niệm 10 năm kết hôn. Mà cậu tốt nhất đừng uống nhiều quá...Hà, vậy cậu uống không?

- Tớ xin cậu đừng như vậy nữa, cậu nghĩ cậu ấy thích nhìn bộ dạng này cậu lắm sao?

Yên Nhiên đanh giọng lên nói. Đèn của điện thoại mà cô đang cầm trên tay vẫn bật, đưa đến giữa bàn là tờ giấy li hôn.

Gì đây? Li hôn? Cậu...cậu đã kí tên rồi sao? Ngự Phong à, rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu... điên rồi, chẳng lẽ đây là lí d....Không! Không phải!"Xoảng"_ Anh như bị kích động mà ném ly rượu đang cầm trên tay xuống sàn làm Yên Nhiên giật mình nhẹ.

- Không phải tớ hết yêu cô ấy, mà là vì....là vì...tớ rất yêu cô ấy mà...

Nước mắt anh lại trào ra, anh không biết giải thích từ đâu cả, nhưng thật sự anh vẫn yêu cô, anh chỉ có thể nói vậy dù anh biết lỗi là do anh. Sự phủ nhận mạnh mẽ này của anh, cô vẫn cảm nhận được tình yêu giữa hai người họ nhưng có gì lại đi đến bước này? Nhớ tới người bạn thân nhất của mình mỗi lần nhắc đến anh là lại vui vẻ, nhiều lần còn khoe khoang, luyên thuyên về anh với mình, cô bật khóc. Cô tức giận vò tờ giấy lại ném đi, lau nước mắt rồi dùng giọng lạnh lùng nói với anh:

- Tớ không biết tại sao cậu làm vậy, nhưng chí ít, đừng làm tớ thất vọng thêm nữa, tớ không muốn cậu ấy dù đã ở trên cao kia phải buồn phiền thêm nữa đâu.

Y nói của Yên Nhiên muốn nói với anh là đừng vì quá đau đớn mà từ bỏ cuộc sống này. Nói xong, cô đi ra ngoài, anh vẫn ngồi đó, ngồi trên sàn mà từa vào ghế, nước mắt vẫn rơi. Anh mò tìm đồ mà Yên Nhiên để lại, nói đó quà mà cô ấy muốn dành tặng anh, anh cười khổ:

- Cậu ấy nói em muốn tặng anh nhân dịp 10 năm ta kết hôn sao? Cũng đúng...còn vài ngày nữa thôi nhỉ? Vậy mà anh lại quên mất. Anh khốn nạn quá phải không em?... Là chiếc điện thoại cũ của em sao?

Ngự Phong mở máy để xem, mọi thứ cô đã sắp xếp để hướng dẫn anh vào một thư mục mang tên " dành tặng chồng yêu của em". Trong này là các video dài từ 1-2 phút và được ghi chú theo thời gian. Anh lướt xem video đầu tiên, Tiêu Y với vẻ ngại ngùng, e dè nói:

"Xin chào, đây là ngày đầu tiên em làm điều này đó. Anh đừng chê cười đó nha. Tại em muốn ghi lại khoảnh khắc này á. Hôm nay chúng ta có cơm, sườn xào chua ngọt, canh rau cải. Hì, tại nay là lần đầu em nấu cho anh mang tới công ty nên có lẽ ít món nhưng anh phải ăn hết nha. Và tráng miệng phần thưởng cho anh là hai miếng bưởi siêu to mà em đã bóc sẵn cho anh nè. Tèn ten...Xin lỗi từ bây giờ chỉ có thể phụ thuộc vào anh đi làm kiếm tiền mà em chỉ biết làm vậy cho anh thôi à. Nhưng món ngon nhất là tình yêu to lớn này dành cho anh, em yêu anh, chồng của em"

Ban đầu, khi nghe thấy giọng nói của cô phát ra, anh đã không kìm được mà bật khóc. Nhưng đến cuối video, cô bắn tim, nháy mắt, hình ảnh đó cộng thêm giọng nũng nịu làm anh phì cười trước sự quá đổi dễ thương của vợ mình, dẫu vậy nước mắt vẫn cứ rơi. Nghe cô nói yêu mình nhưng sao lòng anh lại càng đau thêm, cảm thấy hồ thẹn trong lòng.