Anh Ấy Chưa Từng Yêu Tôi?

Chương 40: Biến mất




Nghĩ tới đây thôi, lòng anh thắt lại, anh nhẹ nhàng xoa mặt cô, anh cúi xuống ôm cô mà khóc. Anh hối hận lắm, giá như lúc đó anh không làm vậy, giá như anh để cô ở nhà thì có phải bây giờ anh với cô đang vui vẻ ngồi ăn tối cùng nhau như trước kia.

Người ta đẩy cô vào một căn phòng khác, anh chỉ ngồi ngoài như người mất hồn, phải lúc lâu sau, anh mới cố gắng bình tĩnh hơn chút, lấy điện thoại để báo tin buồn này cho bố mẹ cô và Yên Nhiên. Đến khi gọi mẹ mình, đầu máy bên kia vừa bắt, mẹ anh cáu giận:

Alo, con gọi mẹ giờ này có biết làm phiền mẹ lắm không? Giờ mới có 2 giờ sáng thôi đ...Mẹ à....Hửm? Con..Mẹ anh bật dậy sau khi nghe giọng nói khác thường của con trai, bà lo lắng hỏi.

Mẹ ơi Y Y bỏ con rồi, cô ấy bỏ con mà đi mất rồi.Y Y làm sao cơ? Con nói gì vậy mẹ không hiểu.

Cô ấy mất rồi, Y Y... gặp tai nạn... cô ấy...Ha...hai đứa lại bày trò đùa mẹ đúng không? Y Y à, con có đang nghe không, trả lời mẹ đi, đừng đùa nữa.Bà cố gắng cười dù trái tim đang đập nhanh, bà mong đây chỉ là lời nói trêu của con, cố gọi tên Tiêu Y.

Ngự Phong cũng mong đây chỉ là trò đùa nhưng sự thật vẫn vậy, nước mắt anh lại rơi, anh nghẹn ngào nói với mẹ:

- Người ta nói...cô ấy không qua khỏi...cô ấy đi mất rồi. Con...con cũng ước đây không phải sự thật.

Bà tắt máy, người đã run lên, đứa con dâu mà bà thương đã mất. Lòng bà thắt lại, vội vàng xếp nhanh quần áo rồi bắt xe ra sân bay để mua vé trở về.

Gần 3 tiếng sau, đã gần 10 giờ tối, ba mẹ Tiêu Y đã từ thành phố khác đi qua đây. Đôi mắt sớm đã ngấn lệ, đỏ lên. Nhìn thấy Ngự Phong ngồi đó, mẹ cô lao vào hỏi anh về tình hình. Anh không dám nhìn đồi mắt đó lâu, anh chỉ vào phòng, ám chỉ Tiêu Y đang nằm trong đó. Người mẹ than khóc chạy vào với con gái, còn ba cũng cố kìm nén, nước mắt vẫn rơi, ông lo sợ bà sẽ bị tăng huyết áp nên cố gắng trấn tĩnh bà. Một lát sau, Yên Nhiên sau khi hủy bỏ lịch trình cũng đã tới. Cô không muốn tin điều này, người bạn thân vẫn thường hay luyên thuyền với mình giờ đây lại nằm đó. Ngự Phong vẫn ngồi đó im lặng, không dám vào nhìn cô, anh sợ không kìm được, sự ăn năn và hối hận làm anh cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn cô.

Một lúc sau, anh gọi ba ra rồi nói:

Ba à, ba ở đây với mọi người... Con không biết bao giờ mẹ con đến nơi. Nhưng bây giờ con cần tới đồn cảnh sát một chuyến. Mọi chuyện ở đây trông cậy vào ba ạ.Ừ đi đi con ...Mà từ từ...Ông đi đến rồi ôm anh, vỗ nhẹ vào lưng:

- Ba biết con đau đớn nhường nào, nhưng đừng làm điều gì dại dột dù thế nào đi chăng nữa...Ba nghĩ con gái ba cũng không muốn con làm điều đó đâu.



Anh cảm động trước lời nói đó của ba nhưng không dám khóc. Anh đến đồn cảnh sát, cùng cảnh sát trưởng ở đó đến xem camera để xem vụ tai nạn diễn ra, tìm kẻ đã đâm Tiêu Y.

- Sau khi đã xem qua camera được chúng ta đặt ở đó, chúng tôi xác định được người này lái xe đi với tốc độ 82 km/h. Theo hiện trường cũng không có dấu vết phanh xe, có lẽ cũng không định giảm ga. Lúc đó đèn giao thông còn 6 giây, nên cũng vi phạm luật.

Ngự Phong tức giận khi biết người đó cố tình làm vậy.

- Vợ anh khi ấy, anh nhìn xem, lúc này cô ấy cũng đang gặp vấn đề gì đó, đi lại loạng choạng rồi để rơi đồ. Cô ấy muốn ngồi xuống nhặt và rồi....

Khi thấy cảnh vợ mình bị đâm, văng ra xa, túi nguyên liệu mà cô đang cẩm cũng bị vương vãi. Anh rùng mình, tim anh đau đớn, anh nuốt nước bọt, siết chặt tay, căm hận người lái xe.

Vẫn chưa biết được danh tính của hắn à?Chúng tôi đã điều tra, loại xe này là loại xe đua nhưng ở thành phố này có rất nhiều người sở hữu dòng xe ấy.Chưa kể người ở các thành phố lân cận. Và điều nữa làm chúng tôi phải đau đầu đó là việc biển số xe đã bị dán, khó khăn cho v...

- Các người sao lại đề những loại người như này chạy trên đường chứ hả? Mạng người, là mạng người đó!

Anh phẫn nộ túm lấy cố áo viên cảnh sát trưởng quát lớn. Nhưng khi nhìn đôi mắt nghiêm nghị ấy không hề dao động chằm chằm nhìn anh, anh dần bình tĩnh lại, buông tay rồi ngồi xuống ghế, xoa mặt.

- Tôi xin lỗi! Là tôi quá kích động.

Cảnh sát trưởng chỉnh lại áo, rồi nói:

Xin anh hãy bình tĩnh lại, tôi biết một phần do chúng tôi sơ suất.Các anh phải tìm ra kẻ đó, dù thế nào cũng phải bắt được kẻ đó. Hắn..Đó là công việc của chúng tôi. Anh cũng đã báo án rồi, nên chúng tôi càng cố gắng cho anh câu trả lời. Phía chúng tôi đang tra hỏi các nhân chứng và tìm xem các cam gần đó để nhận dạng hắn ta.Tôi cảm ơn, bây giờ tôi xin phép về trước.Được, có tin gì mới tôi sẽ báo anh. Chào anh.