Ẩn Nhẫn

Chương 14




Sợ Triệu vương không kiêng nể gì, lại tiết lộ thêm chuyện khác.

 

Ngày tháng của họ sẽ bắt đầu không dễ dàng.

 

Ta khẽ ho một tiếng, bên trong liền im bặt.

 

Ta từ từ bước vào.

 

Thấy mặt vương phi sưng đỏ, xem chừng bị đánh không ít cái tát.

 

Bà ta quỳ trên đất, giữa mùa đông mà ăn mặc phong phanh.

 

Đường đường là vương phi bị hành hạ đến không bằng một nha hoàn.

 

Thái phi sa sầm mặt.

 

"Ngươi đến làm gì?"

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

"Ta ở phủ Triệu vương bao năm, nhớ tình xưa nghĩa cũ, sợ thái phi và vương phi không nghe được tin gì, đặc biệt đến báo tin cho thái phi về Triệu vương."

 

"Hừ, ngươi thì có lòng tốt gì chứ?"

 

Ta khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Ta đến để báo cho thái phi và vương phi biết, có lẽ vị trí của hai người sắp được nâng lên một chút, vương gia đã liên kết với mười tám nhóm thổ phỉ, giờ đã thành một đội quân hàng chục ngàn người đang tiến về phong địa, có khi chẳng mấy chốc sẽ đánh về kinh thành đoàn tụ với hai người đâu."

 

"Ngươi nói gì?" Thái phi đập bàn quát.

 

Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đục ngầu, âm u của bà ta, từng chữ từng câu nói rõ ràng.

 

"Ta nói, Triệu vương đã! Tạo! Phản!"

 

Thái phi đập bàn đứng dậy, hắng giọng mấy cái, một cục đờm chặn ở cổ họng, không lên không xuống.

 

Mặt bà ta nhanh chóng đỏ bừng, người ngã ngửa như cột trụ.

 

Nha hoàn hai bên vội đỡ lấy, nửa kéo nửa bế đặt bà ta lên ghế.

 

Vương phi cuống cuồng.

 

Nhưng chỉ cuống một lúc, rồi bỗng không cuống nữa.

 

Bà ta lạnh lùng sai hai nha hoàn đưa thái phi về phòng.

 

Rồi, lạnh lùng nhìn ta.

 

"Ngươi thắng rồi. Ngươi ẩn nhẫn bao năm, cuối cùng lật đổ được phủ Triệu vương, ngươi hài lòng chưa?"

 

Hài lòng?

 

Làm sao mà hài lòng.

 

Người c.h.ế.t có thể sống lại, quá khứ có thể trở lại, tất cả đều có thể thay đổi, đó mới là thực sự hài lòng.

 

Giờ, nhiều lắm chỉ là lấy lại chút lãi từ kẻ xấu.

 

Ta nhạt nhẽo nói: "Vương phi sai rồi, bà còn sống tốt, mà mẹ ta đã mất mạng, bà còn có kẻ hầu hạ, mà ta làm nô bộc suốt sáu năm, bà từng phóng hỏa chuồng ngựa muốn g.i.ế.c ta, giờ ta hận không thể một mồi lửa thiêu rụi phủ Triệu vương."

 

"Ta là mẹ nuôi ngươi!"

 

"Thì sao? Ơn là ơn, thù là thù, hừ, với kẻ vong ân bội nghĩa như bà thì không nói được."

 

Vương phi ngã ngồi xuống ghế, không nói nên lời.

 



Ta mỉm cười nói: "Vương phi, bà cũng không phải là không có tương lai gì. Dù sao, bà có thể đợi Triệu vương tạo phản đánh vào kinh thành. Nếu hắn tạo phản thành công, có thể sau khi bà c.h.ế.t sẽ truy phong bà làm hoàng hậu, đó cũng là phúc phận bà tích cóp tám đời. Nếu hắn tạo phản không thành, các người có thể đoàn tụ dưới suối vàng."

 

Vương phi trừng mắt nhìn ta, như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta bằng ánh mắt.

 

Ta cười lớn bước đi.

 

Lòng ngập tràn khoái cảm.

 

Triệu vương tạo phản, nếu không thành công, vương phi sẽ phải chôn theo.

 

Nếu tạo phản thành công, ngày Triệu vương đánh vào kinh thành, cũng là ngày vương phi bị hoàng đế g.i.ế.c để tế cờ.

 

Bà ta nhất định hiểu rõ, phần còn lại phải xem bà ta làm thế nào.

 

15

 

Rời phủ Triệu vương xong.

 

Việc đầu tiên ta làm là tìm một ngự y cho thái phi, để ông ta đến khám cho thái phi.

 

Vương phi muốn để thái phi tự sinh tự diệt, nhưng ta không.

 

Thái phi vẫn phải sống để hành hạ vương phi.

 

Thái phi tỉnh lại.

 

Nghe nha hoàn nói vương phi không quan tâm đến sống c.h.ế.t của bà ta, không thèm gọi đại phu, bà ta lập tức nổi giận.

 

Lập tức sai người trói vương phi lại, đánh ba mươi gậy.

 

Là vương phi đầu tiên bị đánh gậy trong triều đại này, bà ta mở đầu tiền lệ.

 

Mỗi ngày, ta đều sai người báo cho vương phi tiến độ tạo phản của Triệu vương.

 

Cuối cùng, vương phi ngồi không yên.

 

Bà ta dưỡng thương bảy ngày.

 

Khó khăn lắm mới đi lại được, liền nhờ lính gác truyền lời với hoàng đế, nói rằng bà ta có việc lớn về Triệu vương cần bẩm báo.

 

Vương phi được đưa vào hoàng cung, cầm sổ sách bao năm tham ô nhận hối lộ của Triệu vương, tố cáo trước mặt hoàng đế.

 

Bà ta không cầu gì khác, chỉ cầu được hòa ly với Triệu vương, giữ lại mạng sống cho bà và Ngọc Nhi.

 

Cuốn sổ vừa giao ra.

 

Mắt hoàng đế sáng lên.

 

Cả phủ Triệu vương cũng hoàn toàn sụp đổ.

 

Hoàng đế chấp nhận yêu cầu của vương phi, nhưng bà ta tố cáo chồng, theo luật phải đánh ba mươi gậy.

 

Nghĩ đến việc bà ta vừa bị đánh xong.

 

Ba mươi gậy này, đợi bà ta khỏi rồi đánh tiếp.

 

Vương phi thở phào nhẹ nhõm, rời hoàng cung.

 

Bà ta dẫn Ngọc Nhi trở về căn nhà đã thuê từ trước, bước vào thì thấy nhà đã bị cướp sạch.

 

Những thứ vàng bạc trang sức bà ta giấu ở đây từ trước đã không còn.