Bà ta ngồi bệt xuống đất, căm hận lẩm bẩm tên ta.
"Diệp Tri Thu, ngươi thực sự muốn dồn ta đến đường cùng sao?"
Điều này thì oan cho ta quá.
Dù sao, giờ ta là công chúa, những việc hèn hạ thế này, ta không làm.
Chỉ là, ta không cẩn thận uống say, đụng mở cửa nhà đó, mấy chục đứa ăn xin nhân lúc ta say rượu, lén lấy đi vài thứ mà thôi.
Vương phi khóc một hồi, dưới tiếng gọi không ngừng của Ngọc Nhi, bà ta vực dậy tinh thần.
Dọn dẹp qua nhà cửa, rồi ra ngoài mua đồ.
Tuy nhiên, trên phố, bà ta nghe được một tin tức khiến bà ta sụp đổ - Triệu vương đã tạo phản.
Bà ta ngây người.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y người đang nói, không tin vào tai mình.
"Triệu vương chẳng phải đã tạo phản từ lâu rồi sao? Chẳng phải đã gần đánh tới kinh thành rồi sao, sao bây giờ mới tạo phản?"
Người kia hất tay bà ta ra, nhìn bà ta kỳ quái.
"Ai nói với ngươi vậy? Triệu vương mới đến phong địa cách đây không lâu, phong địa của hắn ở thành Phàn, tin tức làm sao truyền nhanh như vậy? Chính vương phi của Triệu vương đã giao ra sổ sách tham ô hối lộ của Triệu vương, hoàng thượng công bố tội trạng của Triệu vương, Triệu vương mới phải tạo phản.
"Nói ra thì, vương phi của Triệu vương cũng là một kẻ tàn nhẫn, nghe nói hai người họ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, sao lại nhẫn tâm tố cáo phu quân mình, tám phần là một độc phụ.
"Ngươi thấy đó, lấy vợ không hiền, hại ba đời, Triệu vương chỉ truyền một đời đã xong rồi..."
Vương phi đẩy người kia ra, loạng choạng chạy tới phủ công chúa, gõ cửa thật mạnh.
Nhưng bị lính gác phủ công chúa đẩy ra ngoài, nằm sõng soài trên đất.
Bà ta lớn tiếng chửi rủa, nói bị ta lừa mới tố cáo phu quân, nếu không bà ta sao lại làm ra chuyện này.
Có lẽ, bà ta hối hận rồi.
Nếu không tố cáo Triệu vương.
Ít nhất cho đến hiện tại, bà ta vẫn có thể chờ xem diễn biến, vẫn có thể làm một nạn nhân bị liên lụy bởi Triệu vương mà được mọi người đồng cảm.
Nhưng bây giờ, bà ta là độc phụ, là tội nhân liên lụy gia tộc, là một kẻ chỉ biết chung hưởng phú quý, không thể cùng chia hoạn nạn.
Lòng dân sẽ không thương hại bà ta.
Chỉ biết bài xích bà ta, ghét bỏ bà ta.
Cửa phủ công chúa từ từ mở.
Ta bước ra, đi tới trước mặt vương phi - Tống Thanh đầy nhếch nhác.
Đôi mắt đỏ ngầu của bà ta căm hận nhìn ta, lao tới muốn đánh ta, nhưng bị lính gác giữ lại, như một con cá chạch vùng vẫy.
Con người, dù có thủ đoạn lợi hại đến đâu.
Lúc hận nhất, vẫn sẽ theo bản năng dùng đánh, g.i.ế.c để xả hận.
Tống Thanh cũng chỉ đến vậy.
Trước kia, bà ta trước mặt ta, như một ngọn núi cao.
Nhưng bây giờ, hèn hạ như bùn.
Và, rất nhanh sẽ bị dòng chảy lịch sử cuốn trôi mọi dấu vết.
Ta che miệng cười.
"Ta nói gì ngươi cũng tin, ngươi thật ngu ngốc!"
"A! Thả ta ra, ta muốn liều mạng với ngươi, đồ tiện nhân..."
"Chát" một tiếng, ta tát một cái vào mặt Tống Thanh.
16
Cái tát này, ta đã muốn đánh từ lâu.
Đợi sáu năm mới đánh được.
Có hơi muộn.
Vậy thì đánh thêm vài cái nữa.
Ta liên tiếp tát bà ta mấy chục cái, đến khi bà ta miệng mũi chảy máu, lòng bàn tay ta đau mới dừng lại.
Ta vẫy vẫy cổ tay, nhẹ giọng nói: "Đây chỉ là bắt đầu, sau này còn nhiều nữa... đợi món quà lớn của ta."
Bà ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn ta.
"Phịch" một tiếng quỳ xuống đất, "cộp cộp" dập đầu liên tục.
"Ta sai rồi, ta sai rồi.
"Ta không nên đối xử với ngươi như vậy, ta cầu xin ngươi tha mạng.
"Cầu xin ngươi tha cho mẹ con ta, ta dẫn Ngọc Nhi rời kinh thành, cả đời sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa.
"Giờ ngươi đã là công chúa, còn ta tay trắng, xin ngươi tha cho cái mạng tiện này của ta..."
Bà ta khóc thảm thiết.
Người xem đông dần.
Có người bắt đầu thương cảm bà ta.
Ta lạnh lùng cười một tiếng, đá bà ta ra.
"Ngươi tay trắng là do ngươi và Triệu vương tham lam gây nên, là các ngươi nhận báo ứng, nếu có thể đổi lấy mạng mẹ ta, ta có thể không làm công chúa!"
Ta băng qua đám đông, sải bước tới phủ Kinh Triệu, gõ mạnh trống trước cửa.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Tiếng trống vang rền xuyên thấu kinh thành.
Người dân dần tụ tập lại.
Ta buông dùi trống, lớn tiếng nói: "Ta muốn tố cáo người từng là Triệu vương phi - Tống Thanh, tố cáo bà ta ức h.i.ế.p người lương thiện, phóng hỏa g.i.ế.c người, coi thường mạng sống.
"Ta muốn tố cáo bà ta vong ân bội nghĩa, bạc bẽo vô tình, bội tín bội nghĩa."
Hôm đó, mọi người đều biết chuyện mẹ ta Tô Nghĩa Lan đã làm.
Bà đã cứu Tống Thanh một lần, hai lần.
Nhưng con gái bà - ta, lại suýt bị Tống Thanh thiêu c.h.ế.t trong chuồng ngựa, và làm nô tỳ sáu năm.
Nếu không phải ta giả vờ mất trí nhớ, lại rèn được tay nghề xoa bóp đầu tuyệt kỹ, chỉ sợ không sống được đến bây giờ.
Trước kia, dân tố quan, phải chịu ba mươi gậy, nhưng không chắc làm Triệu vương phi cao cao tại thượng bị tổn thương xương cốt.
Hoàng thượng có thể phạt bà ta cấm túc, phạt bà ta mấy tháng bổng lộc, hoặc phạt bà ta chép "Nữ Giới", đó đã là kết quả tốt nhất.